Tuy nhiên, có một vài tên không thiết mạng sống, chúng không còn nhắm đến bậc vương mà nhắm đến Tử Ngọc. Vung đao muốn lấy mạng cô, 4 5 tên thích khác tài giỏi Tử Ngọc tay không tất sắt không thể đánh lại, liền bị chúng chém bị thương.
"Tử Ngọc!"
Minh Hiên Nhiên hô lên một tiếng, hắn thế mà lại đích thân nghênh chiến, cứu Tử Ngọc còn đỡ cho cô một đao ngay sau lưng.
"Hoàng thượng!"
Trước ánh mắt kinh ngạc, ai nấy cũng đều hoảng hồn, Từ Dạ Tuân và Kỳ Anh phụ trách bảo vệ lại sơ xuất, không kịp hộ giá. Khi kịp phản ứng thì Minh Hiên Nhiên lại bất ngờ lên tiếng.
"Mau, xử lí chúng!"
Hắn bị thương không nặng, tay này cầm kiếm, tay kia ôm lấy Tử Ngọc đang bị thương, che chở cho người, làm Tử Ngọc có chút bối rối nhìn hắn.
Chẳng mấy chốc đám thích khách kia đều bị bắt lại, nhưng không một kẻ nào sống sót, chúng đều tự tử giấu sự thật. Từ Dạ Tuân không có thông tin để bắt kẻ đứng sau, đành phải tự mình chịu tội, thất trách trong việc hộ giá.
"Được rồi, đây là chuyện ngoài ý muốn, khanh cho người điều tra rõ là được!"
Minh Hiên Nhiên không hề trách phạt, khác hẳn với mọi khi, ai ai cũng nghĩ hắn làm vua lâu nay cũng dần có tâm thiện tính, không một ái dám nghi ngờ cách hành xử của hắn.
Người khác thấy hắn là một vị minh quân, chỉ có hắn mới biết, thích khách lần này là một tay hắn dàn dựng, khiến mình bị thương để Tử Ngọc chịu ơn.
Còn Tử Ngọc, thật sự tin tưởng hắn có lòng tốt, cảm thấy bản thân nhận ơn huệ của hắn không ít, day dứt trong lòng, mấy ngày liên tiếp qua đi cô đều đến Hoàng Xuân điện thăm tình hình.
Vết chém ở sau lưng không nặng nhưng vì vết thương đó đã ảnh hưởng tới long thể, hắn không lên triều mấy hôm, còn bị sốt cao.
Bên cạnh hắn ngoài các thái y và Âm Nguyệt Tuyết chăm lo, còn có nhiều phi tần khác, nhưng hắn hoàn toàn không để mắt tới họ. Không lên triều hắn vẫn cắm mặt ở yên trong phòng phê duyệt tấu chương, chỉ khi Tử Ngọc đến hắn mới để cơ thể mình thư giản.
Hơn 10 ngày trôi qua, đế vương cũng quay lại chuyện chính sự, thượng triều hiện giờ không còn bóng dáng của nữ nhân hắn nhớ nhung nữa. Tử Ngọc từ quan cả ngày chỉ quanh quẩn trong Hà Ngọc cung, tối đến lại đi dạo gặp người thương.
Tình cảm của cả hai càng tăng, làm cho Minh xin ghen đến sôi sục, hắn sắp xếp tất cả khiến mình bị thương chỉ để Tử Ngọc xiêu lòng, cuối cùng người không ngã vào lòng hắn, miễn cưỡng hắn lại nghĩ cách khác.
Mấy ngày sau, tối hắn lại mở tiệc, nhưng chỉ có 4 người, Tử Ngọc cùng Từ Dạ Tuân và Kỳ Anh thưởng yến tiệc ngay tại Hoàng Xuân điện của hắn.
Không biết vì lí do gì mà hắn đột nhiên mời cả ba, linh cảm không ngừng mách bảo Tử Ngọc chuyện xấu, làm cho cô phải dò hỏi hệ thống. Thế nhưng, cốt truyện hiện giờ đã bị thay đổi, ngay cả hệ thống cũng không kiểm soát được hành động của từng nhân vật, buộc Tử Ngọc phải tự mình ứng phó.
....
Hoàng Xuân điện.
"Hôm nay trẫm rảnh rỗi, cùng các khanh uống vài ly, coi như tiệc chia tay vì Tử Ngọc sắp rời khỏi hoàng cung."
Nam nhân nâng chén rượu nồng uống trước, miễn cưỡng những người kia cũng phải uống theo. Cả 3 đều thấp thỏm, chỉ sợ rằng...đây là rượu độc.
Thế nhưng, qua một hồi chẳng ai bị sao, họ cũng dần buông lỏng cảnh giác, nghĩ có lẻ đế vương kia không có ác ý.
Bầu không khí tĩnh lặng chỉ có tiếng nói của nam nhân ngồi ở giữa, không một ai dám mở miệng tùy tiện. Hắn không ngừng mời rượu từng người, không ai dám từ chối, uống hết ly này đến ly khác, say mèm cả 3 người.
Bên trong Hoàng Xuân điện hôm nay không có nhiều cung nữ và thị vệ canh chừng, được thoải mái hơn. Chính vì sự thoải mái này mà ba người buông thả nâng ly rất nhiều. Thêm phần, họ chưa từng thấy đế vương lạnh lùng nay lại nhã hứng đến vậy, nhất thời cũng nhu thuận theo hắn uống đến say khướt.
Tử Ngọc là nữ nhân, tửu lượng khá thấp, uống một tí đã xây xẩm mặt mày, được Từ Dạ Tuân nhắc nhở nhưng cô lại không nghe. Ỷ có Từ Dạ Tuân bên cạnh, nếu cô say mất biết thì người sẽ đưa cô về.
Thế là, Tử Ngọc giống như những kẻ bợn rượu, uống không biết tiết chế, bên tai không ngừng vang lên tiếng cảnh báo của Từ Dạ Tuân và hệ thống, nhưng cô vẫn mặc nhiên bỏ qua.
"Manh Tử Ngọc, bên cạnh bạn có tới 3 tuyến tình cảm với nữ chính, hãy cân nhắc đừng để bản thân xảy ra chuyện."
"Xảy ra chuyện? Chuyện gì chứ?
Có A Tuân của ta ở đây! Ta sợ gì chứ?"
Cô hồ mê loạn ngữ nói, không biết rằng nguy hiểm đang cận kề. Minh Hiên Nhiên thừa lúc cả 3 đều say khước đến chỗ Tử Ngọc bòng người vòng trong phòng riêng.
Bước đi vô cùng vững chắc, không hề liêu xiêu như kẻ say rượu, vì hắn vẫn tỉnh táo, từ đầu đến cuối hắn không hề uống rượu như họ thấy, ly nào tới hắn cũng đều tinh vi giả vờ uống, còn giả vờ say để cả 3 không phòng bị.
Liêm Tĩnh theo sắp xếp của hắn, vừa thấy hắn bòng nữ nhân kia đến liền mở cửa cho hắn vào, sau đó nhanh chóng chạy đi canh chừng hai nam nhân ngoài kia.
Minh Hiên Nhiên đặt Tử Ngọc lên giường, bắt đầu giở trò, từng lớp xiêm y bị hắn trút bỏ, Tử Ngọc vẫn mơ màng đầu óc, nhìn kẻ trước mắt hóa thành người thương.
Cô liên tục gọi tên Từ Dạ Tuân làm cho hắn thêm bực tức, trong chớp mắt cô đã thân trần nằm gọn trong tầm mắt hắn.
Tử Ngọc duỗi tay quờ quạng, hệ thống vang lên âm thanh nhắc nhở nhưng cô chẳng còn đủ lí trí nghe rõ.
"Manh Tử Ngọc, nam chính đang muốn thân mật với nữ chính, bạn tiếp nhận hay không tiếp nhận?"
Người nóng như lửa đốt, đầu óc mụ mị, nghe câu hỏi về nam chính lại trở thành nam phụ, cô không ngần ngại gật đầu đồng ý. Hệ thống lặp lại nhắc nhở lần nữa nhưng cô sớm đã không còn nghe được, tiếng ong ong hoàn toàn không lọt vào đại não.
Minh Hiên Nhiên cũng nhanh chóng cởi xiêm y trên người, thỏa mãn ngắm nhìn nữ nhân mà bấy lâu nay hắn thèm khát, cuối cùng hắn cũng có ngày chiếm lấy cơ thể kia.
Hắn mất kiên nhẫn nhanh chóng nuốt trọn Tử Ngọc, người ở bên dưới không phân biệt được, cơ thể cứ nhu thuận theo từng động tác của hắn.
"Tử Ngọc, nàng cả đời này đừng hòng thoát khỏi ta!"