• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Ta sai thì cứ làm, nay ta phải thay đổi, 25 tuổi rồi, phải biết nghĩ cho mình."

Manh Tử Ngọc ảm đạm đáp, sức khỏe đã ổn, đến lúc phải thay đổi diện mạo theo nhiệm vụ, cả cái tên Thương Ánh Tuyết sớm muộn cũng sẽ đổi.

"Dạo này người thay đổi nhiều quá, chuyện gì cũng không còn nhờ em nữa.

Quần áo, cơm nước,...cái gì cũng tự mình làm..."

A hoàn thân cận đương nhiên luôn để mắt tới chủ nhân, thấy người thay đổi không thể không thắc mắc, hỏi.

"Có phải người giận em không?"

Manh Tử Ngọc ngoài ý muốn cười nhạt, nhíu một bên mày trào phúng, cô nắm rất rõ từng nhân vật tiểu thuyết, Ninh Hà là người tốt, lên núi đao xuống biển lửa vì chủ...cho nên, cô thay đổi cũng vì không muốn Ninh Hà phải nhọc lòng vì chủ.

"Em có gì để ta giận, ta thay đổi như vậy không tốt sao?

Ta cũng là nữ nhân mà..."

"Không phải, nhưng...

Em chưa từng thấy người biết vẽ tranh, biết đánh đàn, biết múa...còn nữa...

Nay người lại tập dùng tay trái, cái gì cũng làm bằng tay trái..."

Ninh Hà bạo gan nói ra suy nghĩ, nhưng hình như người trước mặt không quan tâm, chỉ cười một nụ cười bí ẩn, nhàn nhạt đáp.

"Do ta giấu nghề thôi, đừng nhiều chuyện nữa, làm theo lời ta là được."

"Vâng."

Lệnh của chủ nhân không thể cãi, hôm sau Ninh Hà ra ngoài mua rất nhiều vật dùng cho nữ nhân. Quái lạ, người nằng nặc bắt mua nhưng lại không đụng tới, từ phủ đệ của Vu An về đều mặc quân phục hồi kinh.

Minh Hiên Nhiên đưa Âm Nguyệt Tuyết về triều hơn một tháng, đã có nhiều lời đồn thổi, nhiều người biết tình cảm của hắn đối với nữ nhân kia như thiên trường địa cữu, cũng thừa biết hắn sẽ không giữ lại hoàng hậu hiện giờ.

....

Đại Điện.

"Thương hoàng hậu tấn kiến."

Giọng hô to của Liêm Tĩnh, công công trung thành bên cạnh Minh Hiên Nhiên.



Mọi cặp mắt đều đang hướng ra cửa lớn, nữ nhân khoác trên mình quân phục, tóc búi cao gọn gàng, nhìn chung chẳng có điểm gì khác lạ so với trước, chỉ khác ở chỗ nước da bánh mật đã nhã đi vài phần.

Manh Tử Ngọc bình tĩnh tự tin bước vào, trước khi quỳ phục bên dưới, hệ thống đột ngột xuất hiện, hiện thị những khung giới thiệu trên đầu của mỗi người trong điện, như giới thiệu sơ cho cô biết được thân phận của họ, kể cả những người không được nhắc đến trong tiểu thuyết và kí ức của thân chủ.

Cô nhìn một lượt ghi nhớ, khung hình liền biến mất, cô cũng nhanh chóng cúi đầu hành lễ nghi.

"Thương Ánh Tuyết, Thương hậu Nhiên triều, khấu kiến hoàng thượng."

Cô lén đưa mắt liếc trộm, Minh Hiên Nhiên, kẻ tra nam này trong kí ức của Thương Ánh Tuyết rất rõ, một nam nhân nét ngoài nghiêm túc cao lãnh, ngũ quan tinh tế, đẹp như tượng tạc.

Hắn mặt không biến sắc ngồi trên ghế rồng, hướng mắt đánh giá một hồi, bầu không khí trở nên căng thẳng không ai đoán được rốt cuộc sẽ xảy ra chuyện gì ?

*Cành*

Manh Tử Ngọc vẫn quỳ ngay ngắn trước triều, phía trước mặt là bản tấu chương bị Minh Hiên Nhiên quăng xuống đất, ở trên viết rõ ràng Thương Ánh Tuyết ở trong hang động, nhân lúc Vu An ứng cứu mà dụ dỗ, làm chuyện xằng bậy, để nam nhân đó hôn lên cổ.

Minh Hiên Nhiên biết rõ sự thật, Thương Ánh Tuyết bị trúng độc rơi vào nguy kịch, tình thế cấp bách Vu An có lòng mới miễn cưỡng đụng chạm, hút chất độc.

Một tháng nàng bị thương hắn chỉ lo cho Âm Nguyệt Tuyết, không thèm đếm xỉa, lại còn lợi dụng chuyện này hủy hoại danh tiếng của nàng.

Hắn ngồi chễm chệ trên long tọa, giọng lạnh như băng nói.

"Thương Ánh Tuyết, nàng thân là hoàng hậu Nhiên triều, vậy mà lại gây ra chuyện này, nàng còn gì để nói?"

Triều thần cúi đầu đứng nghiêm túc, Vu An không thể ngờ được có lòng lại thành hại người, quỳ trên mặt đất thất thanh giải bày.

"Hoàng thượng, mạt tướng không dám có ý đồ bất chính với nương nương..."

"Thần không có gì để biện minh."

Manh Tử Ngọc nhẹ nhàng đáp, ở nơi người không nhìn thấy cười đắc ý.

Mọi người đều nghe rất rõ ràng, cô từ đầu chí cuối vẫn cúi đầu, nói từng chữ.

"Xin hoàng thượng trách tội."

Minh Hiên Nhiên nhìn người đang ngoan ngoãn khom gối quỳ, cảm thấy không có chút hứng thú, thoải mái "chật" một tiếng trong lòng. Hắn vẫy vẫy tay, Liêm công công ở bên cạnh tuyên chỉ.

"Hoàng hậu Nhiên triều Thương thị làm chuyện xằng bậy nay đã không còn trong sạch, làm hổ thẹn danh tiếng của hoàng gia, tội đáng phải chết..."

Liêm công công len lén nhìn sắc mặt của Thương Ánh Tuyết, chẳng nhìn gì được, tiếp tục nói.

"Nhưng niệm tình Thương thị cầm quân chinh chiến, có công gần dựng cơ nghiệp, tội chết được miễn.



Nay phế ngôi vị hoàng hậu sắp sắc phong, phong làm nhất phẩm Tướng quân, khâm thử!"

"Tướng quân, mau tạ ân điển."

Thánh chỉ đưa đến trước mặt, Liêm Tĩnh hối thúc.

"Thần...đa tạ long ân."

Manh Tử Ngọc hai tay run run vui sướng quá độ, ở nơi không nhìn thấy cười thỏa mãn, từ thời khắc này Thương Ánh Tuyết sẽ không còn là nữ nhân của Minh Hiên Nhiên, không còn là vật thay thế Âm Nguyệt Tuyết, là vật để tra nam kia phát tiết.

Chính thức từ giờ cô sẽ là một tướng quân tốt, sống tốt hơn những gì Thương Ánh Tuyết từng mong đợi ở nam nhân kia, điều này hưng phấn đến mức nào chứ ?

Cô cầm thánh chỉ cúi lạy, trong lòng hân hoan mà ngoài mặt không biến sắc.

Không ai nói gì, toàn bộ quan lại trong triều đều nhìn nữ nhân đang quỳ với ánh mắt thương hại, ngay cả Vu An cũng nhìn ra, đây rõ ràng là muốn gán tội cho người, chỉ trách Vu An đã phạm sai lầm bẩm tấu chuyện này cho vị hoàng đế kia, hại Thương Ánh Tuyết phải mất đi tước vị hoàng hậu.

Minh Hiên Nhiên vẫn ngồi ở trên cao, hy vọng nhìn ra được chút biểu cảm tội nghiệp từ Thương Ánh Tuyết, nhưng người chỉ cúi đầu, nên hắn đành từ bỏ, dù sao chuyện này cũng hơi quá đáng, là hắn bày mưu hãm hại, sợ khi ngước mặt hắn lại thấy canh cánh trong lòng.

- Thương Ánh Tuyết, ta giao toàn bộ binh quyền Nhiên triều vào tay nàng, coi như bù lại, đừng trách ta !

"Nàng còn gì để nói?"

Hắn đè nén tâm tư, ngồi chễm chệ trên ghế tỏ ra thất vọng, hỏi.

Thời cơ ! Đây chính là thời cơ mà Manh Tử Ngọc đã đợi, ngay lập tức cô ngẩng mặt, hèn mọn nói.

"Thưa...Thương Ánh Tuyết biết tội mình nặng nề, không còn xứng với Thương Ánh Tuyết của ngày xưa.


Cúi mong hoàng thượng cho thần được thay - tên - đổi - họ, làm lại một tướng quân tốt, trung thành nhất nhất với Nhiên triều."


"Gì chứ?"


Cả triều nhốn nháo, vừa mới bị tước vị lại còn to gan lớn mật đòi thay tên đổi họ, ai trong đây không biết cái tên kia là do vị hoàng đế đó đặt cho. Họ nhìn sắc mặt đen kịt của hắn mà thấy lo thay cho Thương Ánh Tuyết.


Manh Tử Ngọc không phân nặng nhẹ, dù muốn dù không cũng phải ép hắn, không để mình sống là vật thế thân cho người hắn yêu.


"Xin hoàng thượng ban ân."


"Thương Ánh Tuyết!!!"


Long nhan nổi giận, hắn đứng bật dậy gắt gao bấu tay vào đầu rồng trừng mắt nham hiểm vào người nữ nhân bên dưới.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK