"Ngọc Nhi?"
Tiếng khóc của công chúa kia vang lớn hơn đánh động tới nam nhân còn đang hoang mang, Từ Dạ Tuân nhìn theo hướng âm thanh phát ra. Chứng kiến công chúa thân không mảnh vải chợt rùng mình, linh cảm mách bảo chuyện chẳng lành.
Từ Dạ Tuân nhìn lại thân thể mình, quần áo xộc xệch mới ý thức được mình đã xâm phạm công chúa của Lưu Quốc.
"Hoàng thượng, thần..."
"Người đâu! Giải Từ Dạ Tuân xuống đại lao chờ xét xử!
Dám làm nhục công chúa!"
Minh Hiên Nhiên không để người kịp nói, nhanh chóng hạ lệnh lôi người đi.
Bỗng chốc xảy ra chuyện, Từ Dạ Tuân không tin vào những gì đang diễn ra, mặc người kéo đi không ngừng hét lớn.
"Hoàng thượng, thần bị oan!
Ngọc Nhi, ta và công chúa không hề..."
Ngay sau đó liền bị Thị vệ dùng gậy đánh vào bụng, cưỡng chế lôi. Tử Ngọc chứng kiến tất cả khóc không thành tiếng, cô gạt tay Minh Hiên Nhiên ra, bước chân vụng về theo nam nhân kia.
Cô muốn hỏi cho ra lẽ, liền chặn lại đám người đang lôi kéo kia, kéo Từ Dạ Tuân ra, không cho người kịp mở miệng cô đã tra hỏi.
"A Tuân, chàng và công chúa kia đã làm gì?"
"Ngọc Nhi...ta..."
Từ Dạ Tuân lắp bắp, nhất thời không nhớ được chuyện gì, chỉ mơ hồ nhớ lại đêm qua chính vị công chúa kia mời mình uống rượu, tiếp theo đó liền không nhớ gì.
Người đem tất cả sự việc kể rồi, sau đó quỳ xuống chân Tử Ngọc, nắm lấy một góc vải, van cầu.
"Ngọc Nhi, nàng hãy tin ta! Ta thật sự không có ý xâm phạm công chúa!"
"Không có sao?"
Thanh âm lanh lảnh chói tai, vị công chúa kia ôm lấy thân thể chưa mặc đồ chỉn chu ra trước, chỉ trích Từ Dạ Tuân.
"Từ Dạ Tuân, ngươi là tên vô lại! Ta nghĩ ngươi là người đứng đầu Cẩm Y vệ, là một người có trách nhiệm, không ngờ..."
Công chúa tức giận, khóc nức nở nói không hết lời, đột ngột quay ra sau quỳ rạp, cúi đầu hèn mọn trước vị đế vương ở sau.
"Hoàng thượng, xin người làm chủ cho ta!
Mấy nay ta thấy Từ Dạ Tuân làm việc cực nhọc, nên tối qua có nhã ý mời ngươi vào trong uống vài chum rượu ấm.
Còn có lòng tốt cho ngươi ăn tối, ngươi lại dùng rượu để hãm hại ta!
Bây giờ ta mất đi trong sạch người lại dám chối bỏ, một công chúa bị vấy bẩn như thế ta còn mặc mũi nào sống tiếp!"
"Không! Không!"
"Hoàng thượng, thần thật sự không nhớ mình đã làm gì cả!
Xin hoàng thượng khai ân điều tra rõ!"
Nam nhân lắc đầu liên tục bác bỏ lời nói phiến diện, có như thế nào cũng không tin mình làm ra chuyện xằng bậy này. Người dập đầu liên tục cầu xin đế vương ở phía sau, thế nhưng, hắn lại trở mặt vô tình.
"Từ Dạ Tuân, đây là công chúa của Lưu Quốc, thân phận cao quý như thế nào mà người dám làm ra chuyện như vậy?
Nàng ấy còn sắp phi tử của trẫm, ngươi làm nhục người ta còn không dám nhận?
Người đâu! Giải xuống đại lao chờ xét xử!"
"Không! Hoàng thượng, thần bị oan! Thần thật sự không có làm!"
Tiếng hét văng vẳng, Tử Ngọc lại không hề cầu xin, cũng không hề có động thái khác, chỉ thấy cô lặng lẽ rơi nước mắt, thở hổn hển khó chịu, nhìn theo bóng người bị lôi kéo đi. Nhớ đến đêm cô và Từ Dạ Tuân xảy ra chuyện, cũng là vì say rượu mà ra. Hiện giờ, vị công chúa kia một mực đem chuyện người say xỉn xâm hại, Tử Ngọc không tin cũng phải tin.
Cho rằng, có lẽ Từ Dạ Tuân đã uống quá chén mà xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nhưng ngặt nghẽo lại xảy ra với người của hoàng đế, lần này...có khi lành ít dữ nhiều.
Tử Ngọc không chịu được đả kích, ngất ngay tức thì.
"Tử Ngọc!"
Minh Hiên Nhiên hốt hoảng chạy đến, nhanh chóng cho truyền thái y. Tử Ngọc mê man, trong cơn ác mộng, cô nhìn thấy Thương Ánh Tuyết thật sự xuất hiện, kéo linh hồn cô ra khỏi thân chủ, nói với cô những lời lẽ đầy mông lung.
"Manh Tử Ngọc, ta không yêu Từ Dạ Tuân, trái tim đó vốn là của ta!"
Con tim chợt quặn thắt cực độ, Tử Ngọc còn chưa kịp hiểu hệ thống lại đột ngột vang lên âm thanh.
"Manh Tử Ngọc, tuyến tình cảm giữa nữ chính và nam phụ đầu tiên có khả năng sẽ đứt gãy, hãy cân nhắc để đưa ra lựa chọn tiếp theo cho phù hợp.
Nhớ kĩ, đừng để nhiệm vụ thất bại, bạn vẫn còn cơ hội với nam chính và nam phụ thứ hai!"
Tiếng nói ấy vừa dứt, Tử Ngọc cũng bừng tỉnh, cô thở hổn hển thô nặng, trần nhà quen thuộc đập vào mắt, ánh nến nóng hổi trong phòng rực cháy, soi rõ từng khung cảnh. Tử Ngọc liền hiểu, mình đã trải qua ác mộng, mơ tới tận tối mới tỉnh dậy.
"Tử Ngọc, nàng tỉnh rồi!"
Giọng ôn nhu, Tử Ngọc phản ứng mãnh liệt với âm thanh, là Minh Hiên Nhiên, hắn ở ngay trong khuê phòng của cô, còn đang ngồi ở mép giường nhìn cô chòng chọc.
"Hoàng thượng...sao người...?"
Tử Ngọc vội ngồi dậy, Minh Hiên Nhiên liền dùng sức ấn người cô xuống, nhả giọng có chút sắc lạnh.
"Nàng đừng vội động đậy! Nàng đang mang thai đấy!"
"Mang thai?"
Nghe như sét đánh ngang tai, biểu tình trên khuôn mặt Tử Ngọc một mảng trắng bệch. Nam nhân trước mắt, mặt không biến sắc, gật đồng thừa nhận.
"Phải, nàng mang thai hai tháng rồi!
Sáng nay xảy ra chuyện, nàng vì đả kích mà ngất đi, làm cho thai nhi bị động, hiện giờ thân thể nàng khá yếu ớt, đừng cố gắng cử động nhiều!"
Hắn bình tĩnh giải thích, ngoài mặt như không có cảm xúc, nhưng trong lòng lại vui như nở hoa. Bởi cái thai trong bụng Tử Ngọc là của hắn, đêm đó chính hắn đã giở trò với Tử Ngọc, sau đó lại chia cắt người và Từ Dạ Tuân. Cho nên, thai mang hai tháng này không thể là của Từ Dạ Tuân.
Còn Tử Ngọc, biết mình mang thai thì hoang mang tột độ, cứ nghĩ đứa bé này hình thành do đêm cô uống say cùng Từ Dạ Tuân xảy ra quan hệ mà đau lòng không thôi.
- Con à, tại sao con lại xuất hiện không đúng thời điểm chứ ?
Cô ôm lấy đầu gối, không kiềm được nước mắt mà khóc nghẹn, vừa nhận tin Từ Dạ Tuân làm nhục công chúa Lưu Quốc, giờ lại hay tin bản thân mang thai, nhất thời làm tâm trí cô rối loạn, chẳng thể nào bình tĩnh.
Nam nhân kia là kẻ xảo trá, như đọc được suy nghĩ của Tử Ngọc, giả vờ làm quân tử khuyên nhủ.
"Tử Ngọc, nàng bình tĩnh đi, chuyện của Từ Dạ Tuân ta sẽ tìm cách giải quyết cho nàng!
Nàng đừng kích động quá làm ảnh hưởng thai nhi!"