"Manh Tử Ngọc!
Làm bị thương Tuyết phi.
Phạt quỳ bên ngoài 5 canh giờ!"
Hắn dứt khoát ban khẩu dụ, liếc mắt bủn xỉn vào người bên dưới.
Manh Tử Ngọc chắp tay ra trước, che đi khuôn miệng đang mừng thầm, nghiêm trang cúi nửa người cung kính.
"Thần...tuân chỉ."
Cũng may không nhốt vào đại lao, cô không cần phải tốn hơi sức quậy một trận, nhận lệnh xong liền lập tức ra ngoài quỳ.
Cửa Ngự Thư phòng mở toang, người ở bên trong vừa duyệt tấu chương vừa gai mắt xem nữ tử đang quỳ.
Vẻ ngoài nghiêm túc cao lãnh che đậy nội tâm xáo trộn, Minh Hiên Nhiên chưa bao giờ tức giận như lúc này.
- Tử Ngọc, để ta xem nàng còn chống đối ta đến bao lâu.
- Xem ra lâu nay ta không uốn nắn nên nàng càng lúc càng hư đốn, chẳng xem mệnh lệnh của ta ra gì.
Hắn đinh ninh, vật nhỏ của hắn nuôi đã được nuông chiều quá mức nên hình thành tính cách chống đối. Hắn phải từ từ dạy dỗ lại, để Manh Tử Ngọc sau này ngoan ngoãn phục tùng hắn như trước.
Một canh giờ trôi qua, Manh Tử Ngọc quỳ ở ngoài bắt đầu cảm thấy đầu đau nhức, hôm qua cô cũng bị bắt quỳ rất lâu, còn chưa hết nhức nhối lại quỳ tiếp, làm cho hai đầu gối khó chịu, sắp quỳ thẳng người không nổi.
Lúc này, trời đột nhiên đổ mưa lớn, Manh Tử Ngọc lại đang quỳ ở ngoài, bao nhiêu nước trút xuống cô đều hứng hết. Mưa lạnh, gió lớn đến thấu xương tủy, toàn thân cô rét run, cực lực mãi không kiềm chế được cử chỉ, nhóm người mấy lần.
Cơn mưa tầm tã cuốn trôi đi lớp trang điểm, để lộ gương mặt nhợt nhạt đang chống chế cơn lạnh, đầu tóc rũ rượi như chuột mắc mưa. Giọt nước nào cũng nặng trĩu, nhỏ vào mắt đau rát cực kì, miễn cưỡng Manh Tử Ngọc cúi đầu chịu đựng.
Nữ tử quỳ đến bốn canh giờ không hề cầu xin lấy nửa lời, phần tính cách này của cô giống hệt với thân chủ, chỉ khác ở chỗ Thương Ánh Tuyết vì yêu nam nhân kia mà nhẫn nhịn, còn cô cũng vì hắn mà vì căm ghét hắn nên nhất quyết không khuất phục.
Cho dù, hôm nay khi quỳ xong dưới cơn mưa bản thân chắc chắn sẽ đổ bệnh cũng không để kẻ kia được lợi.
Người ở bên trong đang giận, nhưng không ngừng để ý ra bên ngoài, trông Manh Tử Ngọc kiên quyết quỳ mà làm hắn càng khó chịu hơn. Ngoài mặt phê duyệt tấu chương trong lòng một tràn văn mắng chửi.
- Manh Tử Ngọc, nàng đúng là không biết tốt xấu ! Chó mà dám trái ý chủ !
- Để ta xem...nàng cứng đầu được bao lâu ?
Rất nhanh, canh giờ cuối cùng cũng qua đi, cơn mưa tầm tã không dứt, Manh Tử Ngọc quỳ đến tê chân, toàn thân lạnh buốt, không còn đủ sức để đứng dậy.
Đầu óc bắt đầu nặng nề, cô gian nan lồm cồm chống gối đứng lên, khung cảnh trước mắt đột nhiên mờ ảo, sức người có hạng, vì dầm mưa quá lâu nên khi vừa hết hình phạt, cô chẳng những không thể đi nổi còn ngất ngay tức thì.
"Tử Ngọc!"
Trông thấy người ngã dưới mưa, Minh Hiên Nhiên cuối cùng cũng có động thái, hắn lập tức chạy ra ngoài, dưới cơn mưa xối xả bòng nữ tử vào trong.
Toàn thân Manh Tử Ngọc lạnh run, không còn chỗ nào ấm áp, còn ướt đẫm nước mưa vừa đặt lên giường chăn nệm đều bị cô làm ướt hết.
"Tử Ngọc!"
Hắn vương tay sờ vào gò má trắng bệch, cảm nhận được cái lạnh thấu xương tủy liền gấp gáp cho truyền thái y đến xem xét, còn bảo cung nữ lau người thay y phục cho Manh Tử Ngọc.
Một lúc sau, thái y bắt mạch cũng có kết quả, khẩn trương bẩm tấu với hắn.
"Hoàng thượng, Manh tướng quân vì quỳ dầm mưa quá lâu mà cơn thể bị nhiễm lạnh.
Hiện giờ thân nhiệt của Manh tướng quân đang hạ, cần phải được làm ấm, trước mắt cho người ngâm vào nước nóng thêm ít thảo dược để tránh cơ thể sẽ bị nhiễm hàn nặng ạ."
Thái y quỳ phục len lén nhìn sắc mặt của quân vương, hắn không thèm nói tiếng nào, phẩy tay ra hiệu cho lui đi, tự khắc thái y biết ý mà chuẩn bị.
Hắn ngồi ở mép giường, tay còn đang nắm chặt bàn tay lạnh toát của Manh Tử Ngọc, nhả giọng sắc lạnh với Liêm Tĩnh ở kế bên.
"Sai người chuẩn bị nước ấm và thảo dược đi.
Đích thân ta sẽ chăm sóc Manh tướng quân!"
"Dạ..."
Liêm Tĩnh không dám nhiều lời, cúi người quay đi, ra tới bên ngoài dặn dò ông còn lén trộm nhìn vào trong.
Họ là mối quan hệ gì ? Liêm Tĩnh ở bên cạnh hắn từ lúc hắn còn nhỏ đương nhiên cũng hiểu tính hiểu nết hắn.
Chuyện giữ hắn và Âm Nguyệt Tuyết còn không sợ bị người đời cười chê thì chuyện giữa hắn với nữ nhân kia có gì phải giấu giếm, hắn chẳng quan ngại công khai bản thân có vài phần sủng ái Manh Tử Ngọc.
Huống chi, người trước đó cũng từng là hoàng hậu của hắn, Liêm Tĩnh hiểu trước sau nữ nhân ấy cũng về tay hắn, cho người khác biết hắn đặc biệt quan tâm Manh Tử Ngọc, sớm một chút cho quen.
Nước ấm nhanh chóng được đưa vào, thảo dược cũng thả đầy thùng, Minh Hiên Nhiên cho cung nữ đưa Manh Tử Ngọc vào đó ngâm mình, hắn lại quay ra bàn làm việc, tiếp tục với mớ tấu chương còn dang dở.
Thi thoảng, hắn lại trộm nhìn bóng người sau tấm bình phong ngăn cách, dáng người mảnh khảnh mê động lòng người. Nữ tướng này thật sự rất khác biệt với những kẻ khác được hắn nuôi dưỡng, dù dũng mãnh như nam nhân nhưng thân hình thì vẫn lưu giữ sự mềm mại vốn có của một nữ nhân. Làm cho hắn phải tấm tắc tự khen, bản thân thành công tạo ra một sủng vật hoàn mỹ.
Tấm lưng nhỏ nhắn mờ ảo không ngừng thu hút cặp mắt dơ bẩn soi mói thêm một chút nữa, Minh Hiên Nhiên bắt đầu cảm thấy có vài phần bứt rứt. Hắn hạ lệnh cho cung nữ thay lại quần áo cho Manh Tử Ngọc, rồi nhanh chóng đưa người đến tẩm điện riêng của hắn.
....
Hoàng Xuân điện.
Manh Tử Ngọc dầm mưa cơ thể lạnh buốt, còn chưa làm ấm được bao nhiêu lại bị đưa đến chỗ ở riêng của Minh Hiên Nhiên.
Người nằm trên long sàn không ngừng run rẩy, ý thức mơ hồ, mí mắt khép chặt đầy khổ sở, Minh Hiên Nhiên ngồi ngay mép giường hoàn toàn không thèm để tâm đến an nguy của người, những ngón tay còn đang động chạm trên khuôn mặt mềm mại.
Cũng khá lâu hắn không gần gũi với bất kì nữ nhân nào, mặc dù hậu cung hắn cũng tuyển một số phi tần nhưng chưa từng sủng hạnh người nào, một là vì hắn sợ Âm Nguyệt Tuyết còn đang tránh né, hai là vì hắn không hứng thú với ai nhiều bằng người đang nằm đây.