Nam Cung Cảnh không kiềm được, gục đầu vào bên vai Đường Tiểu Nhu. Hắn ôm chặt lấy cô, cảm xúc bên trong bỗng chốc trở nên hỗn loạn.
Từ bé đến lớn Nam Cung Cảnh đã luôn vấp phải rất nhiều thất bại, trong việc học tập, trong việc phấn đấu trở thành một người được cả gia đình thừa nhận, hay là trong tình cảm.
Hắn cũng muốn được giỏi giang như hai anh mình, vì vậy đã luôn nỗ lực một cách âm thầm và lặng lẽ. Và rồi những nỗ lực đó đều không thể đuổi kịp họ, hầu như ở mọi lĩnh vực hắn đều thua kém, chỉ có việc lái mô tô là hắn đặc biệt giỏi.
Việc này khiến cho hắn tìm được một điểm tựa, một niềm hy vọng. Hắn đã rất chú tâm vào những chiếc xe, từ nhỏ theo vệ sĩ học lái, còn suýt bay xuống hồ nước vài lần. Mỗi ngày, hắn đều vui vẻ vì được mọi người khen là một tay đua tương lai, một quái xế giỏi.
Dần dà, hắn trở nên yêu thích mô tô, thích cảm giác gió lướt qua cơ thể. Khi đó, hắn cảm thấy tự do, thoải mái.
Hắn rất ít khi được công nhận, cho nên vào thời khắc Đường Tiểu Nhu nói hắn là một người tốt, hắn đã rất cảm động. Cho nên lúc cô nói thích hắn, hắn vỡ òa.
Đường Tiểu Nhu nhạy cảm phát hiện ra tâm trạng Nam Cung Cảnh thay đổi, cô ôm chặt hắn, một tay đặt trên lưng hắn nhẹ nhàng vỗ về, một tay khác vuốt ve mái tóc mềm của hắn.
“Đồ ngốc, vui đến mức không nói nên lời rồi sao?”
Nam Cung Cảnh ngửi được mùi hương thoang thoảng bên chóp mũi, dần bình tĩnh lại, nhưng vẫn vùi đầu vào hõm cổ cô, thấp giọng thì thầm:
“Cảm ơn chị.”
Cảm ơn cô sao? Đường Tiểu Nhu nhận ra Nam Cung Cảnh rất yếu lòng, hắn luôn tỏ vẻ mạnh mẽ, sâu trong thâm tâm lại muốn tìm kiếm một chỗ dựa. Dù chỉ một chút thôi, cô hy vọng mình có thể cho hắn cảm giác mà hắn cần.
Đường Tiểu Nhu an ủi hắn:
“Lần nào cũng là tôi gặp chuyện, cậu nhảy ra giúp tôi xử lý, làm mọi cách khiến tôi không bị tổn thương. Lần này, tôi mong cậu có thể dựa vào tôi, mệt mỏi thì nói ra, được không?”
Nam Cung Cảnh cọ cọ mặt vào da thịt mịn màng của cô, im lặng một lát mới đáp:
“Được…”
Ngày mai là ngày quan trọng, Đường Tiểu Nhu không muốn bản thân mất tập trung, vì vậy đứng một lát, chờ cho Nam Cung Cảnh đã bình tĩnh lại, cô đề nghị họ trở về nghỉ ngơi. Cô đặc biệt dặn dò hắn:
“Mặc dù thứ hạng quan trọng, nhưng an toàn của bản thân càng quan trọng hơn, cậu phải cân nhắc thật kỹ trước khi liều lĩnh làm gì đó. Nếu thấy không ổn thì lập tức dừng lại, hiểu không?”
“Em…”
“Không được phép trái lời của tôi.”
Đường Tiểu Nhu sa sầm sắc mặt, không cho Nam Cung Cảnh cơ hội nói thêm lời nào:
“Tôi nghiêm túc, nếu cậu dám làm ra chuyện gì đó ngu ngốc, tôi nhất định sẽ không tha cho cậu.”
Nam Cung Cảnh biết điều, khi nhìn thấy Đường Tiểu Nhu có chút gắt gỏng về vấn đề đó, hắn chỉ đành ngoan ngoãn nghe lời:
“Được rồi, em sẽ chú ý an toàn. Chị cũng vậy, Tiểu Nhu, em biết chị vì… bác trai, nhưng nếu ông ấy biết chị gặp nguy hiểm…”
“Tôi biết.”
Đường Tiểu Nhu hiểu rõ ba mình hơn ai hết, cho dù ông luôn mong muốn cô trở thành một tay đua cừ khôi, nhưng nếu phải đặt việc chiến thắng và an nguy của cô lên bàn cân, ông chắc chắn sẽ chọn cô.
Hai người xác định quan hệ trước ngày thi đấu, sau đó buổi tối về ngủ cực kỳ ngon giấc. Người vui sướng hơn tất nhiên là Nam Cung Cảnh, hắn đã nhảy chân sáo vào nhà khiến mấy ông chú vệ sĩ nhìn không chớp mắt
Họ đoán được hắn có chuyện vui, và cũng biết rằng chắc chắn là chuyện liên quan đến Đường Tiểu Nhu. Gần đây ngoài gia đình, Đường Tiểu Nhu và việc học hành chăm chỉ trở lại, thiếu gia nhà họ không còn nhớ gì nữa rồi. Ngay cả đám bạn vẫn luôn rủ rê Nam Cung Cảnh đi chơi đều bị hắn từ chối, họ cũng bắt đầu suy ngẫm về bản thân khi thấy hắn thay đổi như vậy.
…
Ngày thi đấu, những vị trí tốt nhất trên khán đài vừa xây dựng xong đều ngồi chật kín người.
Nam Cung Lân và Nam Cung Yến Thư đến để xem và cổ vũ Nam Cung Cảnh, lúc ra ngoài có một lượng lớn vệ sĩ hộ tống họ, sau đó vì tránh gây sự chú ý, vệ sĩ thay đổi quần áo thành những bộ đồ bình thường không bắt mắt. Mỗi người đều trang bị súng, chỉ cần có kẻ nào dám lộng hành, ngu ngốc làm ra loại chuyện hãm hại Nam Cung Cảnh hoặc Đường Tiểu Nhu thì sẽ ăn đạn ngay lập tức.
Trước cả khi bắt đầu, Yến Thư đã run giọng nói với Nam Cung Lân:
“Anh, em đột nhiên có dự cảm không tốt… Có phải là em lo lắng quá rồi không?”
“Hẳn là vậy rồi. Em đừng lo, cả nhà chúng ta ai mà không lớn lên trong nguy hiểm? Hắn còn từng tạt đầu xe tải vài lần mà vẫn bình yên vô sự, chứng tỏ mệnh của hắn rất tốt. Sẽ không sao đâu.”
Nam Cung Lân lên tiếng an ủi em gái, kỳ thực lòng bàn tay của anh đã đổ mồ hôi. Nói thì nói vậy, nhưng không hiểu sao chính anh cũng cảm giác được một chút bất an. Anh dặn dò người bên cạnh:
“Chú dặn dò xuống dưới, bảo họ tăng cường cảnh giác.”
“Vâng, thiếu gia.” Người đàn ông mặc áo thun đen gật đầu rồi tách khỏi đám đông.
Lúc ấy, Nam Cung Cảnh đang ở cùng Đường Tiểu Nhu, ngồi trong phòng chờ chuẩn bị. Đường Tiểu Nhu đặt nặng vấn đề thứ hạng nên tim đập rất nhanh, cô phải mất khá nhiều thời gian để chấn chỉnh bản thân, sau đó cùng Nam Cung Cảnh đi ra ngoài.
Hôm nay cho dù phải liều mạng, cô cũng phải thắng! Ba cô đã không còn nhiều thời gian nữa rồi…
Từ bé đến lớn Nam Cung Cảnh đã luôn vấp phải rất nhiều thất bại, trong việc học tập, trong việc phấn đấu trở thành một người được cả gia đình thừa nhận, hay là trong tình cảm.
Hắn cũng muốn được giỏi giang như hai anh mình, vì vậy đã luôn nỗ lực một cách âm thầm và lặng lẽ. Và rồi những nỗ lực đó đều không thể đuổi kịp họ, hầu như ở mọi lĩnh vực hắn đều thua kém, chỉ có việc lái mô tô là hắn đặc biệt giỏi.
Việc này khiến cho hắn tìm được một điểm tựa, một niềm hy vọng. Hắn đã rất chú tâm vào những chiếc xe, từ nhỏ theo vệ sĩ học lái, còn suýt bay xuống hồ nước vài lần. Mỗi ngày, hắn đều vui vẻ vì được mọi người khen là một tay đua tương lai, một quái xế giỏi.
Dần dà, hắn trở nên yêu thích mô tô, thích cảm giác gió lướt qua cơ thể. Khi đó, hắn cảm thấy tự do, thoải mái.
Hắn rất ít khi được công nhận, cho nên vào thời khắc Đường Tiểu Nhu nói hắn là một người tốt, hắn đã rất cảm động. Cho nên lúc cô nói thích hắn, hắn vỡ òa.
Đường Tiểu Nhu nhạy cảm phát hiện ra tâm trạng Nam Cung Cảnh thay đổi, cô ôm chặt hắn, một tay đặt trên lưng hắn nhẹ nhàng vỗ về, một tay khác vuốt ve mái tóc mềm của hắn.
“Đồ ngốc, vui đến mức không nói nên lời rồi sao?”
Nam Cung Cảnh ngửi được mùi hương thoang thoảng bên chóp mũi, dần bình tĩnh lại, nhưng vẫn vùi đầu vào hõm cổ cô, thấp giọng thì thầm:
“Cảm ơn chị.”
Cảm ơn cô sao? Đường Tiểu Nhu nhận ra Nam Cung Cảnh rất yếu lòng, hắn luôn tỏ vẻ mạnh mẽ, sâu trong thâm tâm lại muốn tìm kiếm một chỗ dựa. Dù chỉ một chút thôi, cô hy vọng mình có thể cho hắn cảm giác mà hắn cần.
Đường Tiểu Nhu an ủi hắn:
“Lần nào cũng là tôi gặp chuyện, cậu nhảy ra giúp tôi xử lý, làm mọi cách khiến tôi không bị tổn thương. Lần này, tôi mong cậu có thể dựa vào tôi, mệt mỏi thì nói ra, được không?”
Nam Cung Cảnh cọ cọ mặt vào da thịt mịn màng của cô, im lặng một lát mới đáp:
“Được…”
Ngày mai là ngày quan trọng, Đường Tiểu Nhu không muốn bản thân mất tập trung, vì vậy đứng một lát, chờ cho Nam Cung Cảnh đã bình tĩnh lại, cô đề nghị họ trở về nghỉ ngơi. Cô đặc biệt dặn dò hắn:
“Mặc dù thứ hạng quan trọng, nhưng an toàn của bản thân càng quan trọng hơn, cậu phải cân nhắc thật kỹ trước khi liều lĩnh làm gì đó. Nếu thấy không ổn thì lập tức dừng lại, hiểu không?”
“Em…”
“Không được phép trái lời của tôi.”
Đường Tiểu Nhu sa sầm sắc mặt, không cho Nam Cung Cảnh cơ hội nói thêm lời nào:
“Tôi nghiêm túc, nếu cậu dám làm ra chuyện gì đó ngu ngốc, tôi nhất định sẽ không tha cho cậu.”
Nam Cung Cảnh biết điều, khi nhìn thấy Đường Tiểu Nhu có chút gắt gỏng về vấn đề đó, hắn chỉ đành ngoan ngoãn nghe lời:
“Được rồi, em sẽ chú ý an toàn. Chị cũng vậy, Tiểu Nhu, em biết chị vì… bác trai, nhưng nếu ông ấy biết chị gặp nguy hiểm…”
“Tôi biết.”
Đường Tiểu Nhu hiểu rõ ba mình hơn ai hết, cho dù ông luôn mong muốn cô trở thành một tay đua cừ khôi, nhưng nếu phải đặt việc chiến thắng và an nguy của cô lên bàn cân, ông chắc chắn sẽ chọn cô.
Hai người xác định quan hệ trước ngày thi đấu, sau đó buổi tối về ngủ cực kỳ ngon giấc. Người vui sướng hơn tất nhiên là Nam Cung Cảnh, hắn đã nhảy chân sáo vào nhà khiến mấy ông chú vệ sĩ nhìn không chớp mắt
Họ đoán được hắn có chuyện vui, và cũng biết rằng chắc chắn là chuyện liên quan đến Đường Tiểu Nhu. Gần đây ngoài gia đình, Đường Tiểu Nhu và việc học hành chăm chỉ trở lại, thiếu gia nhà họ không còn nhớ gì nữa rồi. Ngay cả đám bạn vẫn luôn rủ rê Nam Cung Cảnh đi chơi đều bị hắn từ chối, họ cũng bắt đầu suy ngẫm về bản thân khi thấy hắn thay đổi như vậy.
…
Ngày thi đấu, những vị trí tốt nhất trên khán đài vừa xây dựng xong đều ngồi chật kín người.
Nam Cung Lân và Nam Cung Yến Thư đến để xem và cổ vũ Nam Cung Cảnh, lúc ra ngoài có một lượng lớn vệ sĩ hộ tống họ, sau đó vì tránh gây sự chú ý, vệ sĩ thay đổi quần áo thành những bộ đồ bình thường không bắt mắt. Mỗi người đều trang bị súng, chỉ cần có kẻ nào dám lộng hành, ngu ngốc làm ra loại chuyện hãm hại Nam Cung Cảnh hoặc Đường Tiểu Nhu thì sẽ ăn đạn ngay lập tức.
Trước cả khi bắt đầu, Yến Thư đã run giọng nói với Nam Cung Lân:
“Anh, em đột nhiên có dự cảm không tốt… Có phải là em lo lắng quá rồi không?”
“Hẳn là vậy rồi. Em đừng lo, cả nhà chúng ta ai mà không lớn lên trong nguy hiểm? Hắn còn từng tạt đầu xe tải vài lần mà vẫn bình yên vô sự, chứng tỏ mệnh của hắn rất tốt. Sẽ không sao đâu.”
Nam Cung Lân lên tiếng an ủi em gái, kỳ thực lòng bàn tay của anh đã đổ mồ hôi. Nói thì nói vậy, nhưng không hiểu sao chính anh cũng cảm giác được một chút bất an. Anh dặn dò người bên cạnh:
“Chú dặn dò xuống dưới, bảo họ tăng cường cảnh giác.”
“Vâng, thiếu gia.” Người đàn ông mặc áo thun đen gật đầu rồi tách khỏi đám đông.
Lúc ấy, Nam Cung Cảnh đang ở cùng Đường Tiểu Nhu, ngồi trong phòng chờ chuẩn bị. Đường Tiểu Nhu đặt nặng vấn đề thứ hạng nên tim đập rất nhanh, cô phải mất khá nhiều thời gian để chấn chỉnh bản thân, sau đó cùng Nam Cung Cảnh đi ra ngoài.
Hôm nay cho dù phải liều mạng, cô cũng phải thắng! Ba cô đã không còn nhiều thời gian nữa rồi…