Nếu mà đấu tay đôi một với một thì Nam Cung Cảnh không sợ, nhưng nhìn số lượng kia cũng phải hơn chục người, chưa biết chừng cửa sau cũng có, hắn chỉ có thể chạy trước! Trong quá trình chạy trốn, hắn tông trúng không ít người, lảo đảo mãi mới tìm được một phòng trống xông vào, hắn chốt ngay cửa lại. Mồ hôi trên trán thấm ra chảy xuống khóe mắt, hắn nói vào điện thoại:
“Ừ, phòng ở tầng hai, chú gọi người đến đây đi! Bọn chúng dám chơi xấu!”
“Thiếu gia, chúng có bao nhiêu người?”
“Tôi đoán là tầm mười, chú định mang bao nhiêu người tới?” Nam Cung Cảnh hít sâu một hơi, kéo bàn đến chặn cửa. Nếu không nhầm, chúng sẽ phá khóa từng phòng mà vào.
Bố của hắn Nam Cung Cảnh là một trong những ông trùm khét tiếng ở khu vực phía Bắc, hắn ra ngoài lêu lổng nhưng luôn được vệ sĩ theo sau bảo vệ, có điều để được thoải mái hơn, hắn thường bảo họ đi quanh quẩn ở gần chỗ mình chứ không kè kè theo sát.
Trong điện thoại truyền ra giọng nói nghiêm túc của ông chú vệ sĩ:
“Bình thường Nam Cung gia không dùng số lượng đè người đâu!”
“Sao cũng được, chú đến nhanh chút!” Nam Cung Cảnh nhíu mày.
“Chúng có mang súng không?”
“Tất nhiên là không.” Nam Cung Cảnh đen mặt. Ông chú này nghĩ ai cũng có thể sở hữu một khẩu súng, một kho súng như Nam Cung gia à?
Việc sở hữu súng ở quốc gia này là phạm pháp, chỉ những kẻ buôn lậu mới có mà thôi.
Khi Nam Cung Cảnh gọi điện thoại tìm kiếm sự trợ giúp, bên ngoài đã trở nên lộn xộn. Bàn ghế bị xô ngã khắp nơi, dưới sàn đều là mảnh thủy tinh vỡ cùng với các loại chất lỏng, mọi người sợ hãi tháo chạy.
Nam Cung Cảnh nhắn tin cho bạn mình bảo họ rời đi trước, hắn có thể tự lo được, nhưng bọn họ cảm thấy không thể bỏ rơi bạn bè, cho nên quyết định nấp ở một bên rồi tùy cơ ứng biến.
“Này, họ Lỗ, gọi ba của cậu tới đây đi!”
“Tại sao không gọi anh trai họ Tô của cậu? Anh ấy là chủ của nơi này còn gì?”
“Cút! Anh ta mà biết tôi hôm nay vào bar bay nhảy thì sẽ chặt chân tôi đấy!”
Một đám người bọn họ đều là kẻ có tiền, đam mê mô tô thì ai mà không giàu chứ? Cho nên họ cũng quen biết những người tai to mặt lớn, có điều nếu bây giờ gọi tới giúp Nam Cung Cảnh thì xem như quăng luôn phiếu thông hành, sau này khó mà ló mặt ra đường được nữa. Bởi vì bọn họ đi bar đã đành, lại còn gây sự với người khác!
Ai nấy đều buồn bực nghĩ nghĩ, họ Lỗ lên tiếng trấn an:
“Không sao, nấp trước, đợi một lát xem sao. Cùng lắm chúng ta xông qua đó liều mạng!”
“Được.”
Mấy tên này bình thường ăn chơi không có tiền đồ gì, trông cà lơ phất phơ nhưng vẫn hết lòng vì bạn bè.
Đám người cầm gậy gộc đi khắp nơi gõ cửa phòng và phá khóa tiến vào, động thái kia ồn ào quá mức, khiến cho họ Tô tức sôi máu:
“Bọn chúng làm vậy thì anh tôi còn làm ăn gì nữa? Mẹ kiếp!”
Họ Tô không chờ nổi nữa, vội vàng gọi điện thoại cho anh trai để thông báo sự việc. Bình thường anh hắn không có mặt ở đây, chỉ có quản lý mà thôi!
Âm thanh phá khóa rầm rầm vẫn vang lên đầu đặn, lần thứ ba họ đập cửa xông vào thì đụng trúng lớp chắn. Họ cười ha hả:
“Hắn ta trốn ở đây!”
Một đám người đi tới đạp cửa, muốn xông vào trong. Nam Cung Cảnh nghe thấy âm thanh từ bên ngoài nhưng vẫn cố gắng bình tĩnh, trong tay hắn còn cầm chai thủy tinh rỗng, chuẩn bị dùng để chiến đấu. Hắn tìm khắp nơi mà không có gì để phòng thân.
Ầm.
Cánh cửa gỗ dày bị nhiều người đá mạnh đã ngã xuống, Nam Cung Cảnh đoán là bung ốc vít cố định ở các góc. Bởi vì có một cái bàn lớn chặn ngang nên cánh cửa vắt nghiêng bốn mươi lăm độ và chặn mất đường vào. Một tên tức giận trèo tới, vừa ló đầu ra đã nghe thấy một tiếng “vù”, kế tiếp trên đầu bị vật gì đó nện trúng.
Xoảng.
Vỏ chai bia thủy tinh vỡ nát, người đàn ông đầu bật máu, ông ta choáng váng ngã lùi về sau, may mà được đồng bọn đỡ kịp lúc.
“Chó chết! Đau quá!” Ông ta hô lên, cắn chặt răng, cúi đầu ôm vết thương.
Lúc này trên tay Nam Cung Cảnh đã không còn vũ khí, một tên ngoài lại bò vào, gào thét muốn bắt hắn. Nam Cung Cảnh canh chuẩn thời cơ xông tới, vung một đấm vào mạn sườn của đối phương. Cú đấm này đấm trúng vào điểm yếu trên cơ thể ông ta, khiến ông ta có cảm giác nín thở, đầu óc quay cuồng thụt lùi ra.
Người tiếp theo cũng đã nhân cơ hội này xông được vào trong. Nam Cung Cảnh không sợ nhất là đánh tay đôi, đối phương vừa đứng vững, chân phải của hắn liền vung cao, một cú tạt ngang quét thẳng vào đầu đối phương, động tác vừa nhanh vừa chuẩn.
Bốp.
Đám người bên ngoài không nghĩ tới hắn khó chơi như vậy, sắc mặt đã đen thui. Động tác của hắn, sự di chuyển của hắn đều bài bản và đầy kinh nghiệm, không ai biết hắn đã được nhận huấn luyện từ nhỏ. Bọn họ đồng loạt chen vào, muốn dùng số lượng đè bẹp hắn.
Ở xa xa, đám bạn của Nam Cung Cảnh đang thấp thỏm như ngồi trên đống lửa, mông chốc chốc lại chổng lên. Bọn họ không có võ, trong lúc nguy cấp này chẳng biết phải làm gì. Họ Tô nói:
“Tìm vũ khí cho Nam Cung Cảnh đi, nhanh lên!”
“Không ổn rồi, bọn chúng đang cố xông vào cùng lúc!”
Đám thiếu niên nhanh chân nhặt mấy chai bia thủy tinh lên, sau đó quyết đoán chạy đến gần, ném mạnh vào đám người kia và hô hào:
“Mấy con chó này! Chết đi!”
“Ông đây liều mạng với chúng bây!”
Miệng gào cực to, nhưng bọn họ ném xong liền chạy. Nếu đám người kia đuổi theo thì xem như giúp Nam Cung Cảnh được một chút, nếu không đuổi, vậy nhặt rồi ném tiếp!
Họ Tô tức giận:
“Bạn bè sống chết có nhau!”
Bốn thiếu niên, mỗi một người đều nhiệt tình quấy rối ở bên ngoài, cố gắng giảm áp lực cho Nam Cung Cảnh. Nam Cung Cảnh cảm thấy hình như hắn đã lo lắng hơi quá, mấy kẻ này ngoài to con ra thì không hề đáng lo ngại. Bởi vì họ không xông vào cùng lúc, hắn có thể cố được! Trong đầu hắn không ngừng tự hỏi, người nhà hắn đâu rồi? Đã gọi cho họ lâu như vậy, giờ này hẳn phải đến nơi mới đúng!
Nam Cung Cảnh siết chặt nắm tay, mỗi lần vung tay đều khiến cho áo hắn bị kéo căng, lần thứ năm hắn đấm người ta, phần nách phải đột nhiên kêu “xoẹt” một tiếng, rách bươm.
.
“Ừ, phòng ở tầng hai, chú gọi người đến đây đi! Bọn chúng dám chơi xấu!”
“Thiếu gia, chúng có bao nhiêu người?”
“Tôi đoán là tầm mười, chú định mang bao nhiêu người tới?” Nam Cung Cảnh hít sâu một hơi, kéo bàn đến chặn cửa. Nếu không nhầm, chúng sẽ phá khóa từng phòng mà vào.
Bố của hắn Nam Cung Cảnh là một trong những ông trùm khét tiếng ở khu vực phía Bắc, hắn ra ngoài lêu lổng nhưng luôn được vệ sĩ theo sau bảo vệ, có điều để được thoải mái hơn, hắn thường bảo họ đi quanh quẩn ở gần chỗ mình chứ không kè kè theo sát.
Trong điện thoại truyền ra giọng nói nghiêm túc của ông chú vệ sĩ:
“Bình thường Nam Cung gia không dùng số lượng đè người đâu!”
“Sao cũng được, chú đến nhanh chút!” Nam Cung Cảnh nhíu mày.
“Chúng có mang súng không?”
“Tất nhiên là không.” Nam Cung Cảnh đen mặt. Ông chú này nghĩ ai cũng có thể sở hữu một khẩu súng, một kho súng như Nam Cung gia à?
Việc sở hữu súng ở quốc gia này là phạm pháp, chỉ những kẻ buôn lậu mới có mà thôi.
Khi Nam Cung Cảnh gọi điện thoại tìm kiếm sự trợ giúp, bên ngoài đã trở nên lộn xộn. Bàn ghế bị xô ngã khắp nơi, dưới sàn đều là mảnh thủy tinh vỡ cùng với các loại chất lỏng, mọi người sợ hãi tháo chạy.
Nam Cung Cảnh nhắn tin cho bạn mình bảo họ rời đi trước, hắn có thể tự lo được, nhưng bọn họ cảm thấy không thể bỏ rơi bạn bè, cho nên quyết định nấp ở một bên rồi tùy cơ ứng biến.
“Này, họ Lỗ, gọi ba của cậu tới đây đi!”
“Tại sao không gọi anh trai họ Tô của cậu? Anh ấy là chủ của nơi này còn gì?”
“Cút! Anh ta mà biết tôi hôm nay vào bar bay nhảy thì sẽ chặt chân tôi đấy!”
Một đám người bọn họ đều là kẻ có tiền, đam mê mô tô thì ai mà không giàu chứ? Cho nên họ cũng quen biết những người tai to mặt lớn, có điều nếu bây giờ gọi tới giúp Nam Cung Cảnh thì xem như quăng luôn phiếu thông hành, sau này khó mà ló mặt ra đường được nữa. Bởi vì bọn họ đi bar đã đành, lại còn gây sự với người khác!
Ai nấy đều buồn bực nghĩ nghĩ, họ Lỗ lên tiếng trấn an:
“Không sao, nấp trước, đợi một lát xem sao. Cùng lắm chúng ta xông qua đó liều mạng!”
“Được.”
Mấy tên này bình thường ăn chơi không có tiền đồ gì, trông cà lơ phất phơ nhưng vẫn hết lòng vì bạn bè.
Đám người cầm gậy gộc đi khắp nơi gõ cửa phòng và phá khóa tiến vào, động thái kia ồn ào quá mức, khiến cho họ Tô tức sôi máu:
“Bọn chúng làm vậy thì anh tôi còn làm ăn gì nữa? Mẹ kiếp!”
Họ Tô không chờ nổi nữa, vội vàng gọi điện thoại cho anh trai để thông báo sự việc. Bình thường anh hắn không có mặt ở đây, chỉ có quản lý mà thôi!
Âm thanh phá khóa rầm rầm vẫn vang lên đầu đặn, lần thứ ba họ đập cửa xông vào thì đụng trúng lớp chắn. Họ cười ha hả:
“Hắn ta trốn ở đây!”
Một đám người đi tới đạp cửa, muốn xông vào trong. Nam Cung Cảnh nghe thấy âm thanh từ bên ngoài nhưng vẫn cố gắng bình tĩnh, trong tay hắn còn cầm chai thủy tinh rỗng, chuẩn bị dùng để chiến đấu. Hắn tìm khắp nơi mà không có gì để phòng thân.
Ầm.
Cánh cửa gỗ dày bị nhiều người đá mạnh đã ngã xuống, Nam Cung Cảnh đoán là bung ốc vít cố định ở các góc. Bởi vì có một cái bàn lớn chặn ngang nên cánh cửa vắt nghiêng bốn mươi lăm độ và chặn mất đường vào. Một tên tức giận trèo tới, vừa ló đầu ra đã nghe thấy một tiếng “vù”, kế tiếp trên đầu bị vật gì đó nện trúng.
Xoảng.
Vỏ chai bia thủy tinh vỡ nát, người đàn ông đầu bật máu, ông ta choáng váng ngã lùi về sau, may mà được đồng bọn đỡ kịp lúc.
“Chó chết! Đau quá!” Ông ta hô lên, cắn chặt răng, cúi đầu ôm vết thương.
Lúc này trên tay Nam Cung Cảnh đã không còn vũ khí, một tên ngoài lại bò vào, gào thét muốn bắt hắn. Nam Cung Cảnh canh chuẩn thời cơ xông tới, vung một đấm vào mạn sườn của đối phương. Cú đấm này đấm trúng vào điểm yếu trên cơ thể ông ta, khiến ông ta có cảm giác nín thở, đầu óc quay cuồng thụt lùi ra.
Người tiếp theo cũng đã nhân cơ hội này xông được vào trong. Nam Cung Cảnh không sợ nhất là đánh tay đôi, đối phương vừa đứng vững, chân phải của hắn liền vung cao, một cú tạt ngang quét thẳng vào đầu đối phương, động tác vừa nhanh vừa chuẩn.
Bốp.
Đám người bên ngoài không nghĩ tới hắn khó chơi như vậy, sắc mặt đã đen thui. Động tác của hắn, sự di chuyển của hắn đều bài bản và đầy kinh nghiệm, không ai biết hắn đã được nhận huấn luyện từ nhỏ. Bọn họ đồng loạt chen vào, muốn dùng số lượng đè bẹp hắn.
Ở xa xa, đám bạn của Nam Cung Cảnh đang thấp thỏm như ngồi trên đống lửa, mông chốc chốc lại chổng lên. Bọn họ không có võ, trong lúc nguy cấp này chẳng biết phải làm gì. Họ Tô nói:
“Tìm vũ khí cho Nam Cung Cảnh đi, nhanh lên!”
“Không ổn rồi, bọn chúng đang cố xông vào cùng lúc!”
Đám thiếu niên nhanh chân nhặt mấy chai bia thủy tinh lên, sau đó quyết đoán chạy đến gần, ném mạnh vào đám người kia và hô hào:
“Mấy con chó này! Chết đi!”
“Ông đây liều mạng với chúng bây!”
Miệng gào cực to, nhưng bọn họ ném xong liền chạy. Nếu đám người kia đuổi theo thì xem như giúp Nam Cung Cảnh được một chút, nếu không đuổi, vậy nhặt rồi ném tiếp!
Họ Tô tức giận:
“Bạn bè sống chết có nhau!”
Bốn thiếu niên, mỗi một người đều nhiệt tình quấy rối ở bên ngoài, cố gắng giảm áp lực cho Nam Cung Cảnh. Nam Cung Cảnh cảm thấy hình như hắn đã lo lắng hơi quá, mấy kẻ này ngoài to con ra thì không hề đáng lo ngại. Bởi vì họ không xông vào cùng lúc, hắn có thể cố được! Trong đầu hắn không ngừng tự hỏi, người nhà hắn đâu rồi? Đã gọi cho họ lâu như vậy, giờ này hẳn phải đến nơi mới đúng!
Nam Cung Cảnh siết chặt nắm tay, mỗi lần vung tay đều khiến cho áo hắn bị kéo căng, lần thứ năm hắn đấm người ta, phần nách phải đột nhiên kêu “xoẹt” một tiếng, rách bươm.
.