Đường Tiểu Nhu quen biết Châu Kha từ ba năm trước, cho nên cô tin tưởng anh hơn hẳn người khác. Vào thời điểm cô còn đang là một tay đua nghiệp dư ở các trận đấu nhỏ không danh tiếng, chính quản lý bây giờ của cô - anh Tào, cùng với Châu Kha đã giúp cô có cơ hội tiếp cận một cuộc đua thực thụ. Họ cũng phải bất ngờ bởi vì Đường Tiểu Nhu sở hữu kỹ thuật lái xe rất tốt, giống như cô đã học lái xe từ lâu lắm rồi.
Có một chuyện mà Đường Tiểu Nhu không dám chia sẻ cùng ai, đó là từ năm cô mười ba tuổi thì bố của cô đã lén lút mang cô ra ngoài, cãi lời mẹ dặn mà cho cô học lái xe. Bố cô từng hai lần đạt giải nhất cuộc đua toàn quốc khoảng chục năm về trước, sau đó thì vì chấn thương mà vĩnh viễn không thể tham gia thi đấu được nữa. Gần đây, bệnh tình ngày một trở nặng khiến chân ông có dấu hiệu bại liệt.
Mỗi lần Đường Tiểu Nhu nghĩ tới việc bố mình từng vô cùng phong độ, từng được vinh danh là một trong những người giỏi nhất mà lại chịu ảnh ngồi xe lăn, cô lập tức có cảm giác ruột gan quặn thắt dữ dội. Đau đớn, khó chịu, bức bách vô cùng. Đó là lý do cô lựa chọn cái nghề này, hơn nữa còn đặt vô số tâm huyết vào nó. Cô muốn thay bố tỏa sáng trên đường đua!
Dừng việc suy nghĩ vẩn vơ lại, Đường Tiểu Nhu uống một hớp nước rồi cầm điện thoại lên. Cô nhìn thấy tin nhắn hỏi thăm của rất nhiều người, có dài, có ngắn, nhưng không ai lại gửi ảnh của bản thân cho cô như Nam Cung Cảnh.
Cô bật cười: “Thật sự là một tên ngốc.”
Ngón cái chạm vào màn hình, cô phóng to hình ảnh của Nam Cung Cảnh lên, nhìn thấy hắn đang cầm một cái băng rôn giống như đúc lúc ngồi trên khán đài nhưng size nhỏ hơn giơ ra, còn chèn hình trái tim xung quanh.
Châu Kha siết tay thành nắm đấm, cười hỏi:
“Anh tưởng em không thích con trai nhỏ tuổi hơn?”
“Chắc chắn rồi.” Đường Tiểu Nhu nghiêm túc.
“Trông em có vẻ quan tâm tới cậu nhóc kia lắm.”
Bởi vì lịch trình bận bịu, Châu Kha gần đây cũng không biết có một tên nhóc như thế. Anh ta mất hẳn mấy năm để tiếp cận và thân thiết với Đường Tiểu Nhu, phải trải qua nhiều ngày tìm hiểu, chú ý mới làm cô cười được, còn tên nhóc kia chỉ bằng một tấm ảnh liền khiến tâm trạng cô thay đổi, quá bất công!
Đường Tiểu Nhu lắc đầu, nói:
“Cũng không hẳn, chỉ là cảm thấy cậu ấy đáng yêu ở một khía cạnh nào đó thôi.”
Cô từng nói thẳng với Nam Cung Cảnh về việc cô sẽ không yêu đương gì vào thời điểm này, nhưng hắn cứ luôn miệng đáp:
“Em tự nguyện theo đuổi chị, khi nào em thấy không còn cơ hội, em sẽ từ bỏ.”
Đường Tiểu Nhu chỉ đành mặc kệ, dù gì cô đã nói rõ rồi, tiếp tục hay không là chuyện của Nam Cung Cảnh, cô đâu cản được người khác làm chuyện họ thích.
Đúng lúc Đường Tiểu Nhu và Châu Kha đang nói chuyện này, màn hình điện thoại của cô liên tục nhảy lên vài tin nhắn, là Nam Cung Cảnh đang hỏi thăm tình hình. Cô cúi đầu nhìn, không biết từ lúc nào, ngón tay chết tiệt của cô đã vô tình bấm thích tấm ảnh kia…
Nam Cung Cảnh tương đối phấn khích.
“Chị đang làm gì thế?”
“Vị của socola kia thế nào? Hay là chị không thích ăn kẹo?”
“Cố lên! Tiểu Nhu tuyệt nhất!”
Đến đây thì không nhắn nữa, hắn luôn biết giới hạn, thường sẽ chỉ nhắn ba bốn tin rồi thôi, vì sợ làm phiền đến cô.
Đường Tiểu Nhu nghĩ tới buổi tiệc đêm nay sẽ có nhiều người tham gia, nghĩ tới tên nhóc này khá đam mê xe và đua xe, cô thuận miệng hỏi:
“Tối nay cậu có rảnh không?”
Khoảnh khắc nhận được câu hỏi ấy, trái tim Nam Cung Cảnh như tan chảy, hắn đột nhiên đứng bật dậy rồi gào thét:
“Tuyệt vời!”
Đám người bọn họ đã rời khỏi trường đua và đi uống một chút cà phê, bàn về chuyện hôm nay, đồng thời thư giãn một lát. Ai ngờ được giữa chừng Nam Cung Cảnh bật dậy hét to, quả đầu đỏ của hắn nổi sẵn còn thích gây sự chú ý!
“Này tên điên kia, cậu làm cái gì mà thế? Giật cả mình!”
“Ngồi xuống! Mất mặt quá!”
Bạn bè xung quanh kéo hắn trở về vị trí cũ, hắn không kịp xấu hổ vì bị nhiều người trong quán cà phê nhìn, tay run rẩy nhắn trả:
“Chỉ cần chị gọi thì em sẽ rảnh ngay!”
Mặc kệ có hẹn hay không, nếu mà Đường Tiểu Nhu hỏi, cậu chắc chắn sẽ trả lời là “em có rất nhiều thời gian”. Thấy cậu được bóng hồng đường đua hỏi thăm, trả lời tin nhắn, mấy người xung quanh khó giấu sự ghen tỵ.
“Tên nhóc tốt số!”
Đường Tiểu Nhu không nhắc đến thanh socola mà hắn tặng, chỉ nói:
“Tối nay tám giờ tôi và mấy tay đua ban sáng mở một bữa tiệc nhỏ, cậu muốn đến không?”
Cô mời Nam Cung Cảnh là vì hắn đang làm trưởng fan club của cô, còn rất nhiệt tình, hoàn toàn xuất phát từ sự thân thiện chứ không có ý gì. Nhưng mà tin nhắn ấy lại vô tình lọt vào mắt CHâu Kha khiến anh ta bất an lên tiếng:
“Em đang nói gì mà vui vẻ vậy?”
Đường Tiểu Nhu cũng không phát hiện bản thân đang cười tủm tỉm, bình thường gặp Nam Cung Cảnh thì nửa vui nửa phiền, quen rồi sẽ thấy cũng thú vị. Cô đáp:
“Mời cậu nhóc ban nãy đi ăn cùng thôi.”
“Em mời cậu ta?”
“Phải, làm sao vậy?”
Đường Tiểu Nhu rốt cuộc phát hiện Châu Kha có gì đó là lạ, nhưng khi cô nghiêng đầu sang nhìn, chỉ thấy anh đang mỉm cười, tuy rằng trông hơi khiên cưỡng.
“Em còn nói không quan tâm cậu nhóc đó sao?” Châu Kha lắc đầu, tỏ vẻ hiểu rõ.
“Chỉ là bạn bè bình thường thôi.”
Người khác thì không biết thế nào, nhưng Đường Tiểu Nhu nói chuyện tương đối thẳng thắn, nếu cô bảo họ chỉ là bạn, vậy mối quan hệ thực sự chỉ giới hạn trong chữ “bạn”. Hiện tại cô xem Nam Cung Cảnh như bạn, cũng như một đứa em trai đáng yêu nên muốn dẫn dắt cậu ta, đơn giản vậy thôi.
Có một chuyện mà Đường Tiểu Nhu không dám chia sẻ cùng ai, đó là từ năm cô mười ba tuổi thì bố của cô đã lén lút mang cô ra ngoài, cãi lời mẹ dặn mà cho cô học lái xe. Bố cô từng hai lần đạt giải nhất cuộc đua toàn quốc khoảng chục năm về trước, sau đó thì vì chấn thương mà vĩnh viễn không thể tham gia thi đấu được nữa. Gần đây, bệnh tình ngày một trở nặng khiến chân ông có dấu hiệu bại liệt.
Mỗi lần Đường Tiểu Nhu nghĩ tới việc bố mình từng vô cùng phong độ, từng được vinh danh là một trong những người giỏi nhất mà lại chịu ảnh ngồi xe lăn, cô lập tức có cảm giác ruột gan quặn thắt dữ dội. Đau đớn, khó chịu, bức bách vô cùng. Đó là lý do cô lựa chọn cái nghề này, hơn nữa còn đặt vô số tâm huyết vào nó. Cô muốn thay bố tỏa sáng trên đường đua!
Dừng việc suy nghĩ vẩn vơ lại, Đường Tiểu Nhu uống một hớp nước rồi cầm điện thoại lên. Cô nhìn thấy tin nhắn hỏi thăm của rất nhiều người, có dài, có ngắn, nhưng không ai lại gửi ảnh của bản thân cho cô như Nam Cung Cảnh.
Cô bật cười: “Thật sự là một tên ngốc.”
Ngón cái chạm vào màn hình, cô phóng to hình ảnh của Nam Cung Cảnh lên, nhìn thấy hắn đang cầm một cái băng rôn giống như đúc lúc ngồi trên khán đài nhưng size nhỏ hơn giơ ra, còn chèn hình trái tim xung quanh.
Châu Kha siết tay thành nắm đấm, cười hỏi:
“Anh tưởng em không thích con trai nhỏ tuổi hơn?”
“Chắc chắn rồi.” Đường Tiểu Nhu nghiêm túc.
“Trông em có vẻ quan tâm tới cậu nhóc kia lắm.”
Bởi vì lịch trình bận bịu, Châu Kha gần đây cũng không biết có một tên nhóc như thế. Anh ta mất hẳn mấy năm để tiếp cận và thân thiết với Đường Tiểu Nhu, phải trải qua nhiều ngày tìm hiểu, chú ý mới làm cô cười được, còn tên nhóc kia chỉ bằng một tấm ảnh liền khiến tâm trạng cô thay đổi, quá bất công!
Đường Tiểu Nhu lắc đầu, nói:
“Cũng không hẳn, chỉ là cảm thấy cậu ấy đáng yêu ở một khía cạnh nào đó thôi.”
Cô từng nói thẳng với Nam Cung Cảnh về việc cô sẽ không yêu đương gì vào thời điểm này, nhưng hắn cứ luôn miệng đáp:
“Em tự nguyện theo đuổi chị, khi nào em thấy không còn cơ hội, em sẽ từ bỏ.”
Đường Tiểu Nhu chỉ đành mặc kệ, dù gì cô đã nói rõ rồi, tiếp tục hay không là chuyện của Nam Cung Cảnh, cô đâu cản được người khác làm chuyện họ thích.
Đúng lúc Đường Tiểu Nhu và Châu Kha đang nói chuyện này, màn hình điện thoại của cô liên tục nhảy lên vài tin nhắn, là Nam Cung Cảnh đang hỏi thăm tình hình. Cô cúi đầu nhìn, không biết từ lúc nào, ngón tay chết tiệt của cô đã vô tình bấm thích tấm ảnh kia…
Nam Cung Cảnh tương đối phấn khích.
“Chị đang làm gì thế?”
“Vị của socola kia thế nào? Hay là chị không thích ăn kẹo?”
“Cố lên! Tiểu Nhu tuyệt nhất!”
Đến đây thì không nhắn nữa, hắn luôn biết giới hạn, thường sẽ chỉ nhắn ba bốn tin rồi thôi, vì sợ làm phiền đến cô.
Đường Tiểu Nhu nghĩ tới buổi tiệc đêm nay sẽ có nhiều người tham gia, nghĩ tới tên nhóc này khá đam mê xe và đua xe, cô thuận miệng hỏi:
“Tối nay cậu có rảnh không?”
Khoảnh khắc nhận được câu hỏi ấy, trái tim Nam Cung Cảnh như tan chảy, hắn đột nhiên đứng bật dậy rồi gào thét:
“Tuyệt vời!”
Đám người bọn họ đã rời khỏi trường đua và đi uống một chút cà phê, bàn về chuyện hôm nay, đồng thời thư giãn một lát. Ai ngờ được giữa chừng Nam Cung Cảnh bật dậy hét to, quả đầu đỏ của hắn nổi sẵn còn thích gây sự chú ý!
“Này tên điên kia, cậu làm cái gì mà thế? Giật cả mình!”
“Ngồi xuống! Mất mặt quá!”
Bạn bè xung quanh kéo hắn trở về vị trí cũ, hắn không kịp xấu hổ vì bị nhiều người trong quán cà phê nhìn, tay run rẩy nhắn trả:
“Chỉ cần chị gọi thì em sẽ rảnh ngay!”
Mặc kệ có hẹn hay không, nếu mà Đường Tiểu Nhu hỏi, cậu chắc chắn sẽ trả lời là “em có rất nhiều thời gian”. Thấy cậu được bóng hồng đường đua hỏi thăm, trả lời tin nhắn, mấy người xung quanh khó giấu sự ghen tỵ.
“Tên nhóc tốt số!”
Đường Tiểu Nhu không nhắc đến thanh socola mà hắn tặng, chỉ nói:
“Tối nay tám giờ tôi và mấy tay đua ban sáng mở một bữa tiệc nhỏ, cậu muốn đến không?”
Cô mời Nam Cung Cảnh là vì hắn đang làm trưởng fan club của cô, còn rất nhiệt tình, hoàn toàn xuất phát từ sự thân thiện chứ không có ý gì. Nhưng mà tin nhắn ấy lại vô tình lọt vào mắt CHâu Kha khiến anh ta bất an lên tiếng:
“Em đang nói gì mà vui vẻ vậy?”
Đường Tiểu Nhu cũng không phát hiện bản thân đang cười tủm tỉm, bình thường gặp Nam Cung Cảnh thì nửa vui nửa phiền, quen rồi sẽ thấy cũng thú vị. Cô đáp:
“Mời cậu nhóc ban nãy đi ăn cùng thôi.”
“Em mời cậu ta?”
“Phải, làm sao vậy?”
Đường Tiểu Nhu rốt cuộc phát hiện Châu Kha có gì đó là lạ, nhưng khi cô nghiêng đầu sang nhìn, chỉ thấy anh đang mỉm cười, tuy rằng trông hơi khiên cưỡng.
“Em còn nói không quan tâm cậu nhóc đó sao?” Châu Kha lắc đầu, tỏ vẻ hiểu rõ.
“Chỉ là bạn bè bình thường thôi.”
Người khác thì không biết thế nào, nhưng Đường Tiểu Nhu nói chuyện tương đối thẳng thắn, nếu cô bảo họ chỉ là bạn, vậy mối quan hệ thực sự chỉ giới hạn trong chữ “bạn”. Hiện tại cô xem Nam Cung Cảnh như bạn, cũng như một đứa em trai đáng yêu nên muốn dẫn dắt cậu ta, đơn giản vậy thôi.