Mấy chữ “cậu thật sự rất tốt” kia khiến cho Nam Cung Cảnh sững người, hắn hé môi, run rẩy nói:
“Cả ba đời gia đình tôi đều từng là xã hội đen, ba tôi đã từng giết người, chị còn nghĩ tôi tốt không?”
Những thứ này vốn dĩ đã là quá khứ, gia đình hắn cũng không còn dấn thân vào những chuyện như vậy từ lâu rồi, nên để ngủ yên. Nhưng hắn ghét phải giấu giếm và lừa dối Đường Tiểu Nhu, khi biết cô có khúc mắc với người trong giới hắc đạo, hắn muốn đánh cược một phen.
Nếu thành, vậy hắn tiếp tục theo đuổi Đường Tiểu Nhu cũng không sao cả.
Nếu bại, vậy đoạn tình cảm này dừng sớm ở đây là được.
Sắc mặt Nam Cung Cảnh nghiêm túc và mang theo sự chờ mong, Đường Tiểu Nhu không nghĩ tới thân thế của hắn lại đáng sợ như vậy. Lúc này, những suy đoán trước kia một lần nữa hiện ra, cô hỏi:
“Cậu là người của Nam Cung gia? Nam Cung Tử Thiêm là anh trai cậu?”
Nam Cung Cảnh chậm rãi gật đầu.
Đường Tiểu Nhu hít một hơi thật sâu:
“Người giúp tôi kiện hết những kẻ bôi nhọ danh dự nhân phẩm tôi cũng là cậu?”
Lần này, Nam Cung Cảnh nhíu mày một lát mới gật đầu:
“Phải.”
Đường Tiểu Nhu cảm giác như cô chưa bao giờ hiểu về hắn, cũng không biết gì về hắn cả. Cô nghĩ hắn là họ hàng gì đó của Nam Cung Tử Thiêm, nhưng hóa ra hắn là em trai của anh ta! Chẳng trách từ khi hắn xuất hiện, con đường mà cô đi đột nhiên trở nên dễ dàng hơn rất nhiều, bởi vì hắn đã âm thầm giúp cô dọn dẹp hết cả.
Trong lòng Đường Tiểu Nhu chấn động, cô đột nhiên nghĩ đến chuyện mà người ta đồn đãi gần đây:
“Có phải… cậu cũng là người muốn loại bỏ quy tắc chiến đấu của trường đua Tử Thần không?”
“Cái này thì không, là ba tôi sợ tôi gặp nguy hiểm nên mới nhúng tay vào chuyện này.” Nam Cung Cảnh cúi đầu xuống, không dám nhìn thẳng vào mắt cô.
Vậy là mọi chuyện đã rõ ràng, Đường Tiểu Nhu đưa tay sờ đầu mình, cảm giác hơi choáng váng vì lượng thông tin vừa rồi đến quá đột ngột. Cô không biết nên nói gì với Nam Cung Cảnh mới không làm hắn tổn thương. Đúng thật khi nhắc đến giới hắc đạo, ai cũng sẽ nghĩ về những thứ tồi tệ mà họ làm, nhưng mà Nam Cung Cảnh thật sự không giống một người sinh ra trong gia đình mafia lắm.
Nam Cung Cảnh không hề hống hách như những cậu ấm cô chiêu nhà giàu, tuy rằng hắn ham chơi, thích bay nhảy, tùy hứng, nhưng về mặt đạo đức thì phải nói là hắn đã được nuôi dạy rất tốt. Ít nhất từ lúc cô biết hắn đến giờ chưa từng thấy hắn làm chuyện đi ngược lại với luân thường đạo lý.
So với những kẻ tự nhận là chính trực, Nam Cung Cảnh tốt hơn gấp nhiều lần. Về việc loại bỏ trò đua xe điên rồ ở trường đua Tử Thần, không phải đại đa số tay đua chính thống mong muốn như vậy hay sao? Ba của hắn đã làm một việc rất đúng đắn.
Đường Tiểu Nhu không có lý do gì để ghét Nam Cung Cảnh hay gia đình hắn cả. Cô đi đến gần, nhìn hắn cúi đầu buồn bực như bị ấm ức, như bị ai bắt nạt mà không khỏi buồn cười. Bàn tay thon dài vươn ra, đột nhiên sờ vào mặt hắn.
Nam Cung Cảnh hơi giật mình, chớp mắt nhìn cô. Đôi môi hồng nhuận của cô hơi giương lên, đuôi mắt cong cong đầy ý cười:
“Cảm ơn cậu.”
“Sao lại cảm ơn…”
Đường Tiểu Nhu vuốt ve khuôn mặt vẫn còn trẻ con của hắn, nói:
“Cảm ơn cậu vì những việc mà cậu đã làm. Đừng lo, tôi sẽ không ghét cậu đâu, ngược lại còn thấy cảm động nữa…”
Thời gian Nam Cung Cảnh theo đuổi cô cũng không dài, có điều mỗi lần hắn xuất hiện đều đúng lúc cô cần nhất, luôn quan tâm lo lắng cho cô, nói không thích hắn thì là nói dối.
Nam Cung Cảnh bất ngờ được Đường Tiểu Nhu chạm vào mặt và vuốt ve gò má mà thẫn thờ, hắn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, không phải cô vẫn luôn từ chối hắn hay sao? Gần nhất hắn tỏ tình cô cũng cự tuyệt! Mà năm phút trước cô còn tỏ thái độ không thích làm bạn với xã hội đen, năm phút sau đã cảm ơn hắn…
Đầu óc Nam Cung Cảnh quay cuồng, hắn nhíu mày hỏi:
“Chị rốt cuộc muốn gì ở tôi chứ?”
“Tôi chỉ muốn cậu không hiểu lầm thôi, cậu giận dỗi tôi còn gì?” Đường Tiểu Nhu vỗ vào mặt hắn một cái.
Nam Cung Cảnh bị đánh tỉnh, hắn vội đáp:
“Ai giận dỗi khi nào?”
Hắn không thừa nhận mình lại như vậy!
Đường Tiểu Nhu thu tay về, khoanh tay nhìn khuôn mặt ngơ ngác kia, hừ một tiếng:
“Bây giờ cậu vẫn còn đang khó chịu đấy, còn đổi cả xưng hô?”
“Tôi…” Nam Cung Cảnh giờ mới nhận ra vừa rồi hắn giống như một cô bạn gái nhỏ nũng nịu đòi được dỗ dành, xấu hổ nói: “Em bị kích động, không phải giận dỗi.”
“Kích động cái gì mà kích động?” Đường Tiểu Nhu liếc hắn. “Tôi có làm gì cậu đâu? Đột nhiên chạy ra ngoài rồi nói linh tinh! Xã hội đen thì cũng có xã hội đen này xã hội đen nọ, như cậu thì...”
Đường Tiểu Nhu mới nói mấy câu đã xua đi cảm giác tủi thân của Nam Cung Cảnh, hắn cảm giác hắn quá nhạy cảm về vấn đề này, còn chưa nói rõ với cô đã định bỏ về, thật sự là…
“Xin lỗi… Cũng do em lo lắng quá.” Nam Cung Cảnh sờ sờ đầu mũi, ngượng ngùng đáp.
“Cả ba đời gia đình tôi đều từng là xã hội đen, ba tôi đã từng giết người, chị còn nghĩ tôi tốt không?”
Những thứ này vốn dĩ đã là quá khứ, gia đình hắn cũng không còn dấn thân vào những chuyện như vậy từ lâu rồi, nên để ngủ yên. Nhưng hắn ghét phải giấu giếm và lừa dối Đường Tiểu Nhu, khi biết cô có khúc mắc với người trong giới hắc đạo, hắn muốn đánh cược một phen.
Nếu thành, vậy hắn tiếp tục theo đuổi Đường Tiểu Nhu cũng không sao cả.
Nếu bại, vậy đoạn tình cảm này dừng sớm ở đây là được.
Sắc mặt Nam Cung Cảnh nghiêm túc và mang theo sự chờ mong, Đường Tiểu Nhu không nghĩ tới thân thế của hắn lại đáng sợ như vậy. Lúc này, những suy đoán trước kia một lần nữa hiện ra, cô hỏi:
“Cậu là người của Nam Cung gia? Nam Cung Tử Thiêm là anh trai cậu?”
Nam Cung Cảnh chậm rãi gật đầu.
Đường Tiểu Nhu hít một hơi thật sâu:
“Người giúp tôi kiện hết những kẻ bôi nhọ danh dự nhân phẩm tôi cũng là cậu?”
Lần này, Nam Cung Cảnh nhíu mày một lát mới gật đầu:
“Phải.”
Đường Tiểu Nhu cảm giác như cô chưa bao giờ hiểu về hắn, cũng không biết gì về hắn cả. Cô nghĩ hắn là họ hàng gì đó của Nam Cung Tử Thiêm, nhưng hóa ra hắn là em trai của anh ta! Chẳng trách từ khi hắn xuất hiện, con đường mà cô đi đột nhiên trở nên dễ dàng hơn rất nhiều, bởi vì hắn đã âm thầm giúp cô dọn dẹp hết cả.
Trong lòng Đường Tiểu Nhu chấn động, cô đột nhiên nghĩ đến chuyện mà người ta đồn đãi gần đây:
“Có phải… cậu cũng là người muốn loại bỏ quy tắc chiến đấu của trường đua Tử Thần không?”
“Cái này thì không, là ba tôi sợ tôi gặp nguy hiểm nên mới nhúng tay vào chuyện này.” Nam Cung Cảnh cúi đầu xuống, không dám nhìn thẳng vào mắt cô.
Vậy là mọi chuyện đã rõ ràng, Đường Tiểu Nhu đưa tay sờ đầu mình, cảm giác hơi choáng váng vì lượng thông tin vừa rồi đến quá đột ngột. Cô không biết nên nói gì với Nam Cung Cảnh mới không làm hắn tổn thương. Đúng thật khi nhắc đến giới hắc đạo, ai cũng sẽ nghĩ về những thứ tồi tệ mà họ làm, nhưng mà Nam Cung Cảnh thật sự không giống một người sinh ra trong gia đình mafia lắm.
Nam Cung Cảnh không hề hống hách như những cậu ấm cô chiêu nhà giàu, tuy rằng hắn ham chơi, thích bay nhảy, tùy hứng, nhưng về mặt đạo đức thì phải nói là hắn đã được nuôi dạy rất tốt. Ít nhất từ lúc cô biết hắn đến giờ chưa từng thấy hắn làm chuyện đi ngược lại với luân thường đạo lý.
So với những kẻ tự nhận là chính trực, Nam Cung Cảnh tốt hơn gấp nhiều lần. Về việc loại bỏ trò đua xe điên rồ ở trường đua Tử Thần, không phải đại đa số tay đua chính thống mong muốn như vậy hay sao? Ba của hắn đã làm một việc rất đúng đắn.
Đường Tiểu Nhu không có lý do gì để ghét Nam Cung Cảnh hay gia đình hắn cả. Cô đi đến gần, nhìn hắn cúi đầu buồn bực như bị ấm ức, như bị ai bắt nạt mà không khỏi buồn cười. Bàn tay thon dài vươn ra, đột nhiên sờ vào mặt hắn.
Nam Cung Cảnh hơi giật mình, chớp mắt nhìn cô. Đôi môi hồng nhuận của cô hơi giương lên, đuôi mắt cong cong đầy ý cười:
“Cảm ơn cậu.”
“Sao lại cảm ơn…”
Đường Tiểu Nhu vuốt ve khuôn mặt vẫn còn trẻ con của hắn, nói:
“Cảm ơn cậu vì những việc mà cậu đã làm. Đừng lo, tôi sẽ không ghét cậu đâu, ngược lại còn thấy cảm động nữa…”
Thời gian Nam Cung Cảnh theo đuổi cô cũng không dài, có điều mỗi lần hắn xuất hiện đều đúng lúc cô cần nhất, luôn quan tâm lo lắng cho cô, nói không thích hắn thì là nói dối.
Nam Cung Cảnh bất ngờ được Đường Tiểu Nhu chạm vào mặt và vuốt ve gò má mà thẫn thờ, hắn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, không phải cô vẫn luôn từ chối hắn hay sao? Gần nhất hắn tỏ tình cô cũng cự tuyệt! Mà năm phút trước cô còn tỏ thái độ không thích làm bạn với xã hội đen, năm phút sau đã cảm ơn hắn…
Đầu óc Nam Cung Cảnh quay cuồng, hắn nhíu mày hỏi:
“Chị rốt cuộc muốn gì ở tôi chứ?”
“Tôi chỉ muốn cậu không hiểu lầm thôi, cậu giận dỗi tôi còn gì?” Đường Tiểu Nhu vỗ vào mặt hắn một cái.
Nam Cung Cảnh bị đánh tỉnh, hắn vội đáp:
“Ai giận dỗi khi nào?”
Hắn không thừa nhận mình lại như vậy!
Đường Tiểu Nhu thu tay về, khoanh tay nhìn khuôn mặt ngơ ngác kia, hừ một tiếng:
“Bây giờ cậu vẫn còn đang khó chịu đấy, còn đổi cả xưng hô?”
“Tôi…” Nam Cung Cảnh giờ mới nhận ra vừa rồi hắn giống như một cô bạn gái nhỏ nũng nịu đòi được dỗ dành, xấu hổ nói: “Em bị kích động, không phải giận dỗi.”
“Kích động cái gì mà kích động?” Đường Tiểu Nhu liếc hắn. “Tôi có làm gì cậu đâu? Đột nhiên chạy ra ngoài rồi nói linh tinh! Xã hội đen thì cũng có xã hội đen này xã hội đen nọ, như cậu thì...”
Đường Tiểu Nhu mới nói mấy câu đã xua đi cảm giác tủi thân của Nam Cung Cảnh, hắn cảm giác hắn quá nhạy cảm về vấn đề này, còn chưa nói rõ với cô đã định bỏ về, thật sự là…
“Xin lỗi… Cũng do em lo lắng quá.” Nam Cung Cảnh sờ sờ đầu mũi, ngượng ngùng đáp.