• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi biết được danh tính thật sự của tay đua mới, mọi người nhớ lại sự liều lĩnh của hắn mà toát mồ hôi lạnh. Vốn dĩ họ không nghĩ đến con trai của “người đàn ông kia” sẽ xuất hiện ở trường đua Tử Thần và thậm chí còn một lần dấn thân vào nguy hiểm như vậy. Chính bởi lần ngoài ý muốn đó, luật lệ ở đây mới bị đem ra mổ xẻ, bắt chỉnh sửa cho phù hợp và an toàn hơn.

Cùng ngày, Đường Tiểu Nhu cũng đã nhận được tin nhắn. Cô cứ nghĩ đó là tin từ Nam Cung Cảnh, bởi vì sau khi hắn tỏ tình thất bại và đi mất thì không thấy ắn nói gì với cô nữa, nhưng trên màn hình lại chỉ có dòng thông báo từ đấu trường.

Cô đưa tay xoa xoa trán, tìm một viên thuốc đau đầu uống tạm rồi mới quay về nhìn xem. Vừa mới đọc dòng đầu tiên đã thấy có gì là lạ, cô hửm một tiếng rồi lướt nhanh xuống. Ngồi thừ ra một lúc lâu, cô khó hiểu:

“Chuyện gì thế này?”

Làm sao mà một trường đua lớn và tồn tại qua nhiều năm tháng như vậy lại đột nhiên đổi luật thi đấu? Đoán rằng nơi đó bị đe dọa giải tán hay còn có thuyết âm mưu nào khác, cô lập tức gọi cho Tào Thực để bàn lại ngay chiến thuật cho cuộc thi tháng sau. Mà bởi vì đội của họ vốn ba người, cho nên Tào Thực cũng gọi luôn Nam Cung Cảnh đến.

Nam Cung Cảnh không muốn đi, bởi vì hắn còn chưa chuẩn bị tinh thần gặp lại, đối mặt với Đường Tiểu Nhu sau sự cố tỏ tình ngu ngốc kia. Nhưng mà đây là công việc của hắn, hắn đã nhận thì nên có trách nhiệm. Vì vậy, mặc dù trong lòng có hơi xấu hổ không tình nguyện, hắn vẫn cố gắng giả vờ như không có việc gì xảy ra mà đến quán cà phê gặp mặt Đường Tiểu Nhu và Tào Thực.

Ba người gọi ba cốc cà phê rồi bắt đầu cuộc họp, Nam Cung Cảnh vẫn luôn không dám nhìn thẳng về phía Đường Tiểu Nhu. Tào Thực hỏi hắn:

“Cậu nghe tin về trường đua rồi chứ?”

“À? Chưa, làm sao vậy?” Nam Cung Cảnh ngơ ngác. Hắn ở nhà chỉ lo nghỉ ngơi phơi thây ra đó, làm gì chú ý tới chuyện khác.

Mãi đến lúc này, Nam Cung Cảnh mới biết luật đấu thay đổi. Hắn hỏi:



“Là ai mà quyền lực thế nhỉ, có thể khiến trường đua đột nhiên ra thông báo đổi luật?”

Hắn cũng khá thông minh, biết rằng một nơi kiếm tiền như vậy chắc chắn đã gặp chuyện gì nghiêm trọng lắm, nếu không sẽ khó mà buông cái trò tạo nên thương hiệu kia xuống.

Đường Tiểu Nhu lắc đầu, nói:

“Không biết, có lẽ họ đã bị chính phủ sờ gáy rồi.”

Làm ăn phi pháp mà, có thể trốn nhất thời chứ không thể giấu cả đời, sớm muộn gì nơi đó cũng phải dẹp bỏ, chỉ là không biết khi nào thôi.

Đường Tiểu Nhu liếc nhìn Nam Cung Cảnh, thấy hắn cứ rụt rè ngồi ở đó thì buồn cười:

"Vậy cậu không cần tham gia cuộc đua tháng sau nữa rồi."

"Em muốn tham gia." Hắn lắc đầu, kiên quyết không chịu. "Chị có nói gì thì em cũng sẽ không rút lui đâu."

"Nếu đã bỏ quy tắc kia đi thì chỉ cần kỹ năng tốt, luyện tập thêm, tôi hoàn toàn có thể thắng."

Không chắc chắn 100%, nhưng cô tin rằng trong năm nay mình nhất định làm được. Nếu để sang năm, vậy thì bệnh của ba cô chỉ sợ sẽ phát tác, ông còn trụ vững được hay không cũng khó mà nói.



Đường Tiểu Nhu siết tay thành nắm đấm, nhíu mày suy nghĩ. Dáng vẻ cô lúc này thật sự khiến Nam Cung Cảnh đau lòng. Dù gì cô cũng là một người con gái, sao phải cố gắng quá mức như vậy làm chi? Khiến người khác không nhịn được mà muốn dang tay ra ôm lấy, chở che. Nhưng cũng bởi tính cách có phần kiêu ngạo, cô không chấp thuận việc dựa dẫm vào ai khác ngoài bản thân.

Bàn xong nguyên tắc mới của cuộc thi, Tào Thực nói với họ:

"Nói thật, trước đó anh còn nghĩ sẽ không thể thắng nổi nếu chỉ có hai người tham gia cuộc đua kia, nhưng bây giờ thì chúng ta có cơ hội rồi."

"Vậy ra lúc đó anh cũng không tin tưởng em và Nam Cung Cảnh sao?" Đường Tiểu Nhu biết rõ còn giả vờ cười trêu. Cũng vì biết bản thân còn nhiều thiếu sót nên khoảnh khắc nhận ra mình không có cơ hội vượt lên, cô đã bảo Nam Cung Cảnh dừng lại rồi cùng hắn rời khỏi cuộc đua. Lúc đó cô định sẽ cùng Tào Thực tìm thêm người, lập một đội chuyên nghiệp hơn nữa, nhưng giờ thì không cần.

Tào Thực cười ha hả:

"Anh biết kỹ thuật của em rất tốt, nhưng muốn thắng ở một nơi toàn sử dụng chiêu trò như vậy thì không đủ."

Đường Tiểu Nhu gật đầu, vừa uống cà phê vừa nghĩ về những việc gần đây. Không biết là ông trời thấy cô tội nghiệp nên rủ lòng thương xót hay sao, có xảy ra chuyện gì đều dễ dàng chống đỡ được. Cô cẩn thận nhớ lại, rồi nhận ra từ lúc Nam Cung Cảnh ở bên cạnh cô đến nay, người bí ẩn sau màn luôn ủng hộ cô, người được cô cùng Tào Thực gọi là "kim chủ" cũng xuất hiện.

Chẳng lẽ bọn họ… là một? Đường Tiểu Nhu liếc mắt nhìn cái tên nhóc đang ngẩn người bên cạnh, thật sự không liên tưởng được hai thân phận kia với nhau. Nhóc Nam Cung Cảnh chỉ giỏi ăn rồi chơi thôi.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK