CHƯƠNG 67 MUỐN KÉO DÀI MÃI MÃI
Hứa Như cười, nhìn qua bản thân trên ti vi, hôm nay cô không trang điểm ra ngoài, chẳng qua dường như lên hình cũng không xấu!
Nhưng niềm vui này chưa được bao lâu, Lý Thế Nhiên đứng cạnh nói: “Hôm nay ra ngoài em chưa gội đầu à?”
Hứa Như nhăm mạt, không phải đi mua đồ ăn sao, ai ngờ tới sẽ gặp nhiều phóng viên thế chứ…
“Anh quản được chắc?” Hứa Như tức giận.
“Em là vợ anh, đương nhiên anh phải quan tâm.” Lý Thế Nhiên ôm eo cô.
Lý Thành ở đó, Hứa Như cũng không tiện đẩy anh ra.
Lý Thành nhìn hai đứa nhỏ thân mật, cười càng sâu hơn.
Vì những lời nay của Hứa Như, Tần thị lại chịu công kích một lần nữa, giá cổ phiếu vốn đã hơi nhích lên lại tiếp tục chạm đáy.
Mà lần này, chỉ đành xem Trần Minh Thành có năng lực cứu vớt thời cục hay không.
Hứa Như không quan tâm những thứ này, những ngày tháng bị đình chỉ công tác lại rất yên bình, Lý Thế Nhiên thường ngày rất bận, nhưng tối nào cũng về nhà, thỉnh thoảng Hứa Như sẽ đi thăm Tống Mỹ, nhưng Lý Thế Nhiên không đi cùng cô, Tống Mỹ có phần oán giận.
“Hứa Như à, giờ con là người nổi tiếng ở khu nhà chúng ta rồi đấy.” Tống Mỹ vỗ đùi, cực kì kích động.
Hai ngày trước Hứa Như lên trang nhất, cô lớn lên khu nhà yên bình, mọi người đều quen cô, đều biết cô gả cho một người đàn ông rất tài giỏi.
“Mẹ, con và bác sĩ Lý đều rất khiêm tốn.”
“Khiêm tốn là tốt, giờ mẹ cũng rất hài lòng về các con, mẹ cũng không yêu cầu các con tổ chức hôn lễ gì đó, ngày ngày qua đi an ổn là được, dù sao, bên nhau mới là lời tỏ tình lâu dài nhất.”
Tống Mỹ bỗng xúc động như vậy, Hứa Như cười: “Con biết rồi, mẹ.”
Rời khỏi khu nhà, Hứa Như đến trung tâm thương mại gần đó, hôm nay Lưu Thanh hẹn cô đi dạo phố, ăn uống rồi đi xem phim, hai người đã một tuần không gặp, Hứa Như cũng muốn hỏi qua tình hình điều tra.
Vì không xa nên Hứa Như đi bộ tới, chỉ là, phía sau dường như luôn có người đi theo, Hứa Như đi tới một ngã rẽ, dừng chân lại.
Chờ lúc người phụ nữ kia đi tới, Hứa Như mới ngăn người đó lại.
Trần Tâm?
“Dì, dì lại muốn làm gì?” Giọng điệu của Hứa Như không tốt chút nào.
Chuyện Trần Tâm có ý muốn bắt cóc cô lần trước đã để lại ám ảnh trong cô.
Mà lúc này, vệ sĩ luôn âm thầm bảo bệ Hứa Như cũng xuất hiện.
Trần Tâm liền không dám lại gần.
“Như, dì cũng không còn cách nào khác, xin con, đừng đổ oan cho Minh Thành nữa.” Trần Tâm nói, nước mắt cứ thế rơi xuống.
Bà ta ăn mặc rất quý phái, trang điểm tinh tế, vừa khóc, liền che không nổi dấu vết của tuổi già.
Hứa Như khẽ động lòng, năm xưa Trần Tâm rất quan tâm chăm sóc cô, nhưng thời gian qua đi, rất nhiều người đã thay đổi rồi.
“Tôi không đổ oan cho anh ta, dì à, dì đừng đi theo tôi nữa.” Hứa Như trầm giọng nói.
“Sao có thể chứ, năm đó con thích Minh Thành như thế, dì biết con còn muốn quay về bên nó, nhưng giờ nó đã sắp làm ba rồi, Như, con từ bỏ đi.”
Sự kiên nhẫn của Hứa Như sắp hết rồi, Trần Tâm là bề trên, cô tôn trọng bà ta, nhưng sự tôn trọng này phải xây dựng trên cơ sở tin tưởng lẫn nhau.
Hít thở sâu, giọng của Hứa Như lạnh nhạt: “Dì, lời này dì nên nói với Trần Minh Thành.”
Dứt lời, Hứa Như không để ý đến bà ta nữa.
Trần Tâm ngẩng đầu, ánh mắt bỗng trở nên thâm độc, tay bỗng lôi ra một con dao, túm lấy cổ tay Hứa Như, đầu dao nhọn chĩa thẳng vào cổ cô.
Hai vệ sĩ ở gần đó chạy tới, nhưng Trần Tâm đã bắt được Hứa Như, hai người không dám lại gần.
“Dì, dì điên rồi!” Hứa Như trợn to mắt, tay muốn đẩy Trần Tâm ra.
“Đúng là tôi điên rồi, cô không biết mấy năm nay Minh Thành sống thế nào đâu, người nhà họ Tần coi thường nó, bất luận nó cỗ gắng nỗ lực thế nào…”
Hứa Như nhíu mày: “Tôi và anh ta đã sớm chia tay, chuyện của anh ta không liên quan đến tôi…”
“Sao lại không liên quan, khó khăn lắm nó mới kế nhiệm Tần thị, giờ đột nhiên cô lại xuất hiện quyến rũ nó, Như, Minh Thành nhà chúng tôi không làm gì có lỗi với cô… Vì sao cô lại hại nó như thế…”
Cảm xúc của Trần Tâm rất kích động, tay đang run, lưỡi dao đã hơi cắt phải da của Hứa Như.
Cô đau đến gần như đứng không vững, nhưng Trần Tâm cứ túm chặt lấy cô.
Vệ sĩ đã thông báo cho Lý Thế Nhiên, nhưng từ bệnh viện đến đây, ít nhất cũng cần nửa tiếng.
“Dì, dì bình tĩnh chút.”
“Như, cô đi nói rõ với phóng viên, cô là kẻ thứ ba, Minh Thành không hề chen chân vào hôn nhân của cô, là cô bám lấy nó…” Trần Tâm ra lệnh.
Hứa Như cắn môi: “Được, con đồng ý.”
Trên mặt Trần Tâm lộ vẻ vui mừng: “Thật sao?”
“Thật sự, dì buông con ra, giờ con đi nói rõ với phóng viên.” Hứa Như nhìn thẳng vào bà ta, ánh mắt thản nhiên.
Trần Tâm lại nghi ngờ: “Cô không lừa tôi? Như, cô nhất định phải làm sáng tỏ chuyện này…”
“Con hứa với dì.” Hứa Như im lặng dùng mắt ra hiệu cho vệ sĩ.
Mà lúc này Trần Tâm đã hoàn toàn buông lỏng cảnh giác, đi thông báo cho phóng viên các báo lớn.
Khi tay bà ta buông lỏng, vệ sĩ liền tiến tới, động tác nhanh chóng chế ngự Trần Tâm, Hứa Như lanh lợi tóm lấy cổ tay Trần Tâm, đẩy bà ta vào tường.
Sắc mặt Trần Tâm tay đổi hoàn toàn: “Như, cô… cô lừa tôi!”
Hứa Như lạnh lùng nhìn bà tha: “Dì, trước giờ con đều nói sự thật, người nói dối chính là Trần Minh Thành.”
“Không! Là cô đang lừa tôi!”
Hứa Như cũng không nghĩ sẽ thuyết phục được Trần Tâm, thấy vệ sĩ chế ngự được bà ta, cô liền buông tay.
Nhưng chính trong chớ mắt ấy, Trần Tâm đột nhiên giống như đánh liều, con dao không màng tất cả mà đâm tới.
Hứa Như không tránh kịp, mắt thấy con dao sắp đâm vào cánh tay mình, một cánh tay khác chắn trước Hứa Như, con dao đâm trúng bàn tay của Lý Thế Nhiên!
Cô ngước mắt, ngây ngốc nhìn người đàn ông từ trên trời rơi xuống, máu trên tay anh không ngừng chảy ra.
Chất lỏng đỏ tươi in sâu trong đôi mắt Hứa Như, viền mắt cô ửng đỏ, trái tim cô đột nhiên đau đớn, nhìn thẳng vào khuôn mặt đẹp trai của Lý Thế Nhiên, cả người cô căng cứng.
“Sao anh…”
Từ đầu tới cuối, sắc mặt anh thâm trầm, con người lạnh lùng nhìn Trần Tâm, khiến người khác cực kì sợ hãi.
Trần Tâm bị ánh mắt của Lý Thế Nhiên dọa sợ, cả người không nhịn nổi run lên, cổ tay bị anh túm lấy, bà ta liền không thể động đậy.
Vệ sĩ nhanh chóng hung tợn đạp Trần Tâm ngã xuống, chế ngự bà ta.
Hứa Như lên xe cứu thương cùng Lý Thế Nhiên, nhưng máu anh chảy ngày càng nhiều, cuối cùng Hứa Như không nhịn được, thấp giọng khóc lên.
“Vì sao anh lại chắn cho em…”
Lúc đó nguy hiểm như thế…
“Bằng không, bà Lý sẽ bị thương.” Giọng của Lý Thế Nhiên mang vài phần cưng chiều.
Hứa Như dựa vào vai anh, trước mắt đỏ tươi một màu, cô rất đau lòng.
Cô thà rằng người bị thương là bản thân cô.
“Anh không thể bị thương, anh là bác sĩ mà, anh phải cứu chữa nhiều người, sao anh có thể để mình bị thương…” Hứa Như thấp giọng nỉ non.
Lý Thế Nhiên dịu dàng nhìn cô, tay trái không bị thương ôm chặt lấy cô: “Em yêu, đừng khóc.”
Hứa Như ngước mắt, cách xung hô kia, khiến cả người cô tê dại.
Thật thân mật.
Lúc ngẩng đầu, cái hôn của Lý Thế Nhiên cũng tới, bá đạo chặn lấy hơi thở của cô.
Hứa Như không phản kháng, vậy mà lại muốn cái hôn này kéo dài mãi mãi.