CHƯƠNG 13: THÀNH Ý ANH LẤY EM
Lưu Thanh sững sờ, mắt trừng to nhìn bước chân Lý Thế Nhiên dừng trước mặt Hứa Như: “Hôm nay rảnh không?”
Hứa Như lắc lắc đầu, cô còn phải đưa Lưu Thanh về.
“Có chuyện gì?”
“Em phải đưa Lưu Thanh về, cô ấy không thoải mái.”
“Anh đưa cô ấy về trước, lát nữa sẽ đi với em tới một nơi.” Giọng nói của Lý Thế Nhiên hoàn toàn là mệnh lệnh.
Hứa Như nhíu mày, lúc này Lưu Thanh lập tức biết ý mở miệng: “Như, đi với Bác sĩ Lý đi, tự mình về là được rồi.”
“Không được, mình đưa cậu về trước.” Hứa Như nghĩa khí kéo tay Lưu Thanh.
Ngồi vào xe, Lưu Thanh không dám nói chuyện, chỉ có thể gửi messenger cho Hứa Như.
Hứa Như ngồi ở ghế phụ, tin nhắn của Lưu Thanh liên tục nổ tung.
“Cậu thật sự kết hôn rồi?”
“Thật.”
“Chuyện lúc nào?”
“Tuần trước.”
“Hai người dính vào nhau lúc nào?”
“…Xem mắt.”
Hứa Như nhíu mày, quả thực cô và Lý Thế Nhiên gặp nhau đều là lúc xem mắt, chỉ là, cô xem mắt với người đàn ông khác.
“Má ơi, lại có mặt hàng ưu tú như vậy? Khóc thút thít, mình cũng muốn!”
Hứa Như nhíu mày, bất giác nhớ tới Kỳ Chiến, nhưng cô không hiểu rõ về anh ta, lúc gặp ở quán cafe anh ta thậm chí tức giận cô có bạn trai còn gặp anh ta, náo loạn không vui.
Nhưng lúc anh ta đưa cô đi mấy ngày trước, lại rất ôn hòa.
“Lúc nào cũng để ý giúp mình.”
Hứa Như và Lưu Thanh luôn gửi tin nhắn, Lý Thế Nhiên đương nhiên nhìn thấy, nhăn nhăn mày, anh hung hăng đạp thắng, Hứa Như không chú ý, xem chút nhào về phía trước.
Tay Lý Thế Nhiên đỡ trán cô, trầm giọng nói: “Không cho chơi điện thoại.”
Hứa Như chớp chớp mắt, ánh mắt của Lý Thế Nhiên rất dọa người, cô ngoan ngoãn cất điện thoại.
Lưu Thanh nhìn hai người phía trước, bị nhét đầy thức ăn cho chó.
Đưa Lưu Thanh về nhà, Lý Thế Nhiên và Hứa Như đến khu cao cấp trung tâm thành phố, ở đây cách bệnh viện nhân dân không xa.
“Đến đây làm gì?”
Hứa Như xuống xe, nhìn tòa nhà cao cao, Lý Thế Nhiên dẫn cô lên tầng cao nhất.
“Đây là nhà kết hôn của chúng ta.”
Hứa Như sửng sốt, đi qua vườn hoa, bên trong còn là căn nhà chưa hoàn thiện, chưa trang trí.
“Thích chỗ này không?” Lý Thế Nhiên hỏi, dẫn cô ra lan can, gần như một nửa Nam thành đều ở trong đáy mắt.
Đơn giản là cách biệt trên trời dưới đất với nơi cô sống từ nhỏ.
“Thích.” Hứa Như ngây ngốc gật đầu.
“Đây là bản thiết kế trang trí, cụ thể thích lựa chọn phong cách gì, hoặc là có ý tưởng gì nói cho anh biết.” Lý Thế Nhiên đưa máy tính bảng cho cô.
Cái cô thích?
“Anh quyết định là được rồi.” Hứa Như sực tỉnh, lại nhìn Lý Thế Nhiên: “Thực ra chúng ta cũng không phải vợ chồng thật sự, không cần thế này.”
“Đây là thành ý anh lấy em, Hứa Như, diễn kịch phải diễn cho trọn, biết không?” Lý Thế Nhiên sờ sờ đầu cô.
Nhưng thế này cũng…quá trọn đi.
“Sau này chúng ta ở đây sao?” Hứa Như hỏi.
“Ừ, nhưng trang trí ít nhất cần hai tháng, giai đoạn này chúng ta quay về nhà cũ ở trước.”
Hứa Như cúi đầu nghiêm túc nhìn bản thiết kế, cuối cùng chọn phong cách Nhật đơn giản nhất, cô không thích quá hoa lệ, tất cả đơn giản là được.
“Có yêu cầu gì nói với anh.”
“Không có yêu cầu gì.” Hứa Như nhìn Lý Thế Nhiên, bộ dạng anh nghiêm túc rất hấp dẫn.
Cô nghiêng đầu, hốc mắt đột nhiên có chút ướt át.
Hình như cô vẫn chưa thích ứng với cuộc sống đã kết hôn, mà Lý Thế Nhiên đã giúp cô sắp xếp xong tất cả.
“Bà Lý, bây giờ chúng ta về nhà ăn cơm.” Lý Thế Nhiên đã sắp xếp thời gian xong.
“Khoảng thời gian này, nếu không em vẫn là về nhà ở trước đi?” Hứa Như nói ra.
“Tại sao?” Lý Thế Nhiên lạnh mặt, phát ra khí thế không giận mà uy.
“Em còn cần chút thời gian để thích ứng.” Hứa Như thấp giọng nói.