CHƯƠNG 396: TÔI CHƯA BAO GIỜ BUÔNG TAY NGƯỜI CỦA MÌNH
Lúc này trong lòng Hứa Như rất ấm áp, trước khi cô quen biết Lý Thế Nhiên thì hoàn toàn nát bét, nhưng sau khi cô quen biết anh thì thế giới của cô không còn lạnh lẽo nữa.
Cô nhón mũi chân đối mặt với mắt đen sâu thẳm của anh, sau đó cô hôn cằm anh, cả người thả lỏng ỷ lại dựa vào lòng anh.
Cho dù chuyện lần này có kết quả cuối cùng thế nào, cô sẽ cố gắng điều tra rõ ràng.
Nhưng cô không có nhiều thời gian.
Đến khi cô nói chuyện với y tá về nước thì cũng phải một tuần sau.
Cô không tập trung quay về kí túc xá, Lý Thế Nhiên vẫn không buông tay.
“Ngày mai em không cần đến bệnh viện.” Anh nói.
“Nhưng… Em phải chăm sóc bệnh nhân.”
“Diệp Kình đã tìm sinh viên thay thế em, hiện tại việc em cần phải làm là chờ Bạch Sơn quay về.”
“Anh cảm thấy em có thể ngồi chờ chết sao?” Hứa Như bực bội nói.
“Không thể, vậy thì em ở bên cạnh tôi.” Lý Thế Nhiên nói xong thì đưa cô vào trong xe.
Hứa Như lập tức ngăn cản: “Không được, em còn ở trường học.”
“Nhưng tôi không yên tâm.”
Lý Thế Nhiên vừa dứt lời thì cũng cài dây an toàn cho cô xong, không cho phép Hứa Như trốn đi.
Thật ra cô cũng không muốn rời xa anh.
Lúc cô yếu ớt nhất thì cô hy vọng Lý Thế Nhiên ở bên cạnh mình.
Cô sạc pin điện thoại trên xe, sau đó khởi động máy, Lăng Diệu lập tức gọi tới.
“Hứa Như, cậu đi đâu vậy?”
“Vừa rồi tớ tản bộ trong trường, đêm nay tớ không quay về.”
“Cậu ở đâu, tớ đi tìm cậu.”
Hứa Như nhìn Lý Thế Nhiên: “Đêm nay tớ ở chỗ của Lý Thế Nhiên.”
“Vậy tớ yên tâm rồi, có việc gì thì nhớ nói với tớ.”
Hứa Như cúp điện thoại, cô nhìn Lý Thế Nhiên nắm tay mình thì tâm trạng u ám dần dần tốt hơn.
Lý gia Uyển quen thuộc.
Tất cả quần áo và đồ dùng hàng ngày của cô vẫn ở chỗ cũ, cô ở lại đây rất tiện.
Hứa Như nhìn cách trang trí hoàn toàn không thay đổi thì kéo Lý Thế Nhiên hỏi: “Sao anh không dọn dẹp đồ của em đi.”
Dù sao hai người đã thật sự ly hôn.
Lý Thế Nhiên cụp mắt, ánh mắt sáng quắc nhìn cô: “Không phải hiện tại em đã quay về rồi sao?”
“Chẳng lẽ anh còn có năng lực biết trước tương lai à…” Hứa Như nói thầm.
“Tôi chưa bao giờ buông tay người của mình.” Lý Thế Nhiên ôm lấy gáy cô, nụ hôn và lời nói của anh rất giống nhau, bá đạo làm cho người ta khó có thể từ chối.
…
Kỳ Thị.
Kỳ Chiến nghe trợ lý báo cáo thì môi mỏng dần cong lên.
“Lý Thế Nhiên nhường miếng đất phía sau bệnh viện đại học Lâm Hải sao? Xem ra anh ta chưa từ bỏ Hứa Như.”
“Lý Thế Nhiên đang điều tra chuyện này, tôi sợ anh ta sẽ phát hiện ra gì đó…”
“Yên tâm, cho tới bây giờ tôi làm việc chưa từng có sơ sót, muốn đánh đổ Lý Thế Nhiên thì nhất định phải nắm được điểm yếu của anh ta, đừng cho Bạch Sơn quay về biết không?” Kỳ Chiến dặn dò.
Không lâu sau thư ký đến báo cáo, người phụ trách của bên đầu tư đã tới.
Kỳ Chiến cho rằng có thể nhìn thấy ông chủ đứng sau, nhưng không ngờ chỉ là một cấp dưới, khó tránh khỏi có chút không vui.
“Khi nào tổng giám đốc có thể đến đây, tôi muốn tự mình cảm ơn.” Kỳ Chiến lễ phép nói.
“Tổng giám đốc ở châu Âu, thật sự bận rộn không có thời gian, mong Kỳ Tổng thứ lỗi, nếu tiền vốn thích hợp thì không có vấn đề gì.”
Hai bên ký hợp đồng, Kỳ Chiến vẫn có chút thấp thỏm.
Mấy ngày tiếp theo Hứa Như vẫn ở Lý gia uyển, Bạch Sơn không ở đây, bên bệnh viện đã có người thay thế, Hứa Như cũng chỉ có thể đọc sách.
Cho đến thứ sau có tiết học của Lý Thế Nhiên, Hứa Như mới quay lại trường học.
Hôm đó Lý Thế Nhiên và cô cùng đến.
Nhưng lúc Hứa Như còn chưa đến trường học thì muốn xuống xe.
Hiện tại danh tiếng của cô không tốt, cũng không muốn Lý Thế Nhiên chịu ảnh hưởng.
Dù sao từ trước đến nay anh là giáo sư Lý được người người ngưỡng mộ.
Lý Thế Nhiên lại nhìn thấu suy nghĩ của cô nên không dừng xe.
“Hứa Như, em ở bên cạnh tôi thì không có ai dám bàn tán về em.”
Hứa Như ngước mắt lên, thấp thỏm nhìn Lý Thế Nhiên.
Cô chưa từng sợ bị chỉ trích, bị nghi ngờ.
Nhưng cô không muốn Lý Thế Nhiên chịu liên lụy vì mình.
“Dù sao anh cũng là giáo sư.” Cô thấp giọng nói.
Hứa Như xuống xe, luôn cố ý giữ khoảng cách với Lý Thế Nhiên.
Mấy bạn học nhìn thấy Hứa Như, ánh mắt nhìn cô khó tránh khỏi mang theo sự châm chọc.
Sau khi Hứa Như vào đại học Lâm Hải thì liên tục xảy ra chuyện nên gần như ai cũng biết cô.
Cho dù Lý Thế Nhiên không vui nhưng anh biết suy nghĩ của Hứa Như, đáy mắt hiện lên sự đau lòng.
Trong phòng học, Hứa Như vẫn ngồi một bên, xung quanh không có bất cứ bạn học nào, bọn họ ngồi cách cô một khoảng, rõ ràng là né tránh cô.
Hứa Như cụp mắt, cho dù cô đã chuẩn bị tâm lý nhưng lúc này cũng có chút mất mác.
Lý Thế Nhiên dạy xong thì luôn có nhiều sinh viên vây quanh, Lăng Diệu biết cô đã trở lại nên lập tức đến tìm cô.
Hứa Như đến nhà ăn, đủ tiếng bàn tán vây quanh cô.
“Hứa Như, chuyện bệnh viện thế nào?” Lăng Diệu lo lắng hỏi.
“Chờ giáo sư Bạch quay về rồi xử lý.”
“Được, sao lại xảy ra chuyện như vậy, có phải cậu bị hãm hại hay không?” Lăng Diệu tin tưởng Hứa Như.
Cô ta trở thành bạn cùng phòng của Hứa Như trong một học kỳ nên biết rõ cô là người thế nào.
“Không biết, hiện tại tớ không biết gì cả.” Hứa Như nói.
“Nhưng tớ không có phạm sai lầm.” Hứa Như khẳng định nói.
Nhưng hiện tại cô không thể nào giải thích được mọi chuyện trước mắt.
“Hy vọng giáo sư Bạch mau quay về, không phải nói ba ngày sẽ quay về sao, bọn họ đi họp cũng sắp một tuần rồi.” Lăng Diệu nhớ tới.
Lời này cũng nhắc nhở Hứa Như, đúng vậy, Bạch Sơn phải sớm quay về rồi chứ.
Chuyện này không thể kéo dài quá lâu.
Quả nhiên buổi chiều hiệu trưởng gọi Hứa Như vào văn phòng.
Có lẽ cô biết sắp phải đối mặt với điều gì nên chậm chạp không bước vào.
Đến khi Diệp Kình cũng đi tới, giọng nói mang theo sự châm chọc: “Sợ hãi?”
“Giáo sư Diệp, tôi không sợ hãi.” Hứa Như tức giận nói.
Hiện tại cô đã biết Diệp Kình nhắm vào mình.
Có lẽ bởi vì Lý Thế Nhiên, có lẽ bởi vì nguyên nhân khác mà cô không biết.
“Thật sao? Đi vào thôi.” Diệp Kình cười lạnh.
Văn phòng rộng rãi, hiệu trưởng ngồi trên sô pha, Diệp Kình ở bên cạnh thành thạo pha trà giúp ông ta.
Rõ ràng quan hệ của hai người không tệ.
Ánh mắt Hứa Như trầm xuống.
“Ngồi xuống đi.” Khuôn mặt của hiệu trưởng lạnh nhạt.
Hứa Như không ngồi xuống, chờ hiệu trưởng mở miệng.
“Dựa theo báo cáo của bệnh viện đưa lên, trong lúc cô tham gia một ca phẫu thuật, bởi vì trước đó cô mang dụng cụ chưa được khử trùng vào phòng phẫu thuật, cho nên hiện tại bệnh nhân xuất hiện tình trạng nhiễm trùng nghiêm trọng, tuy rằng cô chỉ là một nghiên cứu sinh, nhưng đây là điều cơ bản nhất, cô cũng không biết sao?” Hiệu trưởng tràn đầy tức giận nói.
Hứa Như thản nhiên nhìn ông ta: “Hiệu trưởng, về chuyện lần này, y tá cầm bộ dụng cụ đưa cho tôi nói đã khử trùng xong nên tôi mới yên tâm mang vào phòng phẫu thuật.”
“Nhưng tôi xem video giám sát không phải là như vậy.”
“Tôi cũng không biết vì sao, nhưng tình huống lúc đó không giống như ông đã nhìn thấy.” Hứa Như giải thích.