CHƯƠNG 427: ANH LÀ NGƯỜI CÔ THƯƠNG NHỚ NHẤT
Lúc này, trong văn phòng bác sĩ.
Cao Bân vội gõ cửa tiến vào: “Sếp Lý, một bác sĩ thần kinh tham gia thực hiện giải phẫu gặp tai nạn xe cộ trên đường.”
Nghe vậy, nét mặt đang căng thẳng của Lý Thế Nhiên càng âm trầm vài phần.
“Tình huống cụ thể thế nào?”
“Hiện tại đang đưa đến bệnh viện cấp cứu, nhưng nhất định không có cách nào đến đây thực hiện cuộc giải phẫu.”
Lần này bác sĩ mổ chính cùng Lý Thế Nhiên là bác sĩ thần kinh hàng đầu ở Nam Thành, cuộc giải phẫu này vốn có mạo hiểm cực lớn, phải là bác sĩ đứng đầu mới có thể mổ chính. Mà bây giờ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, muốn tìm bác sĩ khác cũng không dễ, cuộc giải phẫu này nhất định sẽ bị trì hoãn.
Lý Thế Nhiên dựa vào tường, vẻ hung ác lập tức lan tràn trên gương mặt.
Bác sĩ thần kinh đứng đầu, quá ít.
Mà bằng lòng mạo hiểm để mổ cho Hứa Như, càng ít hơn.
Hơn nữa vụ tai nạn xe lại cố tình xảy ra ngay vào lúc này, tất nhiên là có người cố ý gây nên.
Y tá đã thúc giục ở bên ngoài, Lý Thế Nhiên đang ngồi trong văn phòng, chậm chạp không đi ra ngoài.
Mãi đến một giờ sau, anh mới rời khỏi văn phòng.
Lăng Thuần đã sớm đến tìm anh, thấy sắc mặt Lý Thế Nhiên thật âm trầm, anh ta không khỏi hỏi: “Làm sao vậy?”
Dựa theo kế hoạch bình thường, hiện tại cũng đã bắt đầu mổ rồi.
“Một bác sĩ khác đã xảy ra chuyện.” Lý Thế Nhiên lời ít mà ý nhiều, nói.
Dứt lời, anh đi qua phòng bệnh của Hứa Như.
Cô đang đứng ở ban công, tùy ý để ánh mặt trời chiếu xuống, khiến cho làn da trắng nõn của cô như sáng lên.
Nghe được tiếng bước chân, cô xoay người, nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Lý Thế Nhiên, sắc mặt cô cũng dần sầm lại.
Giải phẫu không tiến hành đúng lúc, cô đoán được, chắc hẳn đã xảy ra chuyện gì.
“Hứa Như, giải phẫu phải hoãn lại một ngày.” Giọng nói của Lý Thế Nhiên đã không còn bình tĩnh như ngày thường nữa.
“Một ngày, có thể không?” Cô lầm bầm mà hỏi.
“Tin tưởng anh, được không?” Anh cưng chiều mà đè đầu cô lại, hôn vào tóc cô.
Thật dịu dàng.
Hứa Như lắng tai nghe tiếng tim đập hơi nhanh của anh, nhắm mắt lại, sau đó chậm rãi gật đầu.
Cô không hỏi đã xảy ra chuyện gì, nhưng cô tin tưởng Lý Thế Nhiên sẽ giải quyết được.
Đại học Lâm Hải.
Trong văn phòng giáo sư, Diệp Kình nhìn thấy Lý Thế Nhiên đại giá quang lâm, đáy mắt lộ ra ý lạnh lùng hài hước.
“Ngọn gió nào đã thổi giáo sư Lý đến đây vậy?”
“Diệp Kình, tôi cần anh hỗ trợ.” Giọng nói của Lý Thế Nhiên thật trầm thấp nhẫn nại.
Diệp Kình nhíu mày: “Hỗ trợ? Anh cảm thấy tôi sẽ làm à?”
Lý Thế Nhiên siết chặt nắm đấm.
“Cuộc giải phẫu của vợ tôi, hiện giờ chỉ có anh có thể hoàn thành với tôi thôi.”
Trừ giáo sư khoa não vừa bị tai nạn xe ra thì hiện giờ, người có kinh nghiệm thực hiện chỉ có Diệp Kình.
“Lý Thế Nhiên, anh đang cầu xin tôi à?” Diệp Kình gác chân lên, vẻ mặt như không liên quan đến mình.
Nghe vậy, Lý Thế Nhiên cười lạnh, ngước mắt trầm giọng mà nói: “Anh muốn tranh cử Phó hiệu trưởng, tôi nhớ số phiếu của anh còn chưa đủ, nếu anh giúp tôi chuyện này, ba phiếu trong tay tôi sẽ là của anh.”
Nghe vậy, đáy mắt Diệp Kình sáng ngời, anh ta vẫn đang buồn rầu vì chuyện này!
Ba phiếu… Nếu có thể lấy được ba phiếu này, anh ta tuyệt đối ngồi vững vàng trên vị trí Phó hiệu trưởng!
Nhưng mà, anh vẫn còn thù Lý Thế Nhiên.
“Nếu giáo sư Diệp không suy xét, tôi đi trước.” Lý Thế Nhiên không muốn lãng phí thời gian nữa.
Nhưng vừa quay người đi, Diệp Kình vẫn gọi anh lại.
“Tôi chấp nhận!”
Dù sao chờ anh ta ngồi lên vị trí Phó hiệu trưởng, đến lúc đó nhất định phải đá Lý Thế Nhiên đi!
Giọng của Lý Thế Nhiên dịu lại một chút: “Diệp Kình, cám ơn anh.”
“Đừng cảm ơn sớm như vậy, tôi phải đến xem tình trạng của bệnh nhân trước đã.” Lúc phải cứu người, Diệp Kình vẫn luôn rất cảnh giác.
Hai người đến bệnh viện, sau khi Diệp Kình xem qua bệnh án và báo cáo của Hứa Như, cảm thấy khó trách Lý Thế Nhiên chỉ có thể tìm anh ta.
Anh ta từng mổ chính trong cuộc giải phẫu tương tự như vậy, nhưng mà vị trí khối u quá khó xử lý, anh ta cũng không có biện pháp đảm bảo cuộc giải phẫu này sẽ thuận lợi trăm phần trăm.
“Lý Thế Nhiên, không ngờ anh cũng có ngày này.” Diệp Kình giễu cợt mà nói.
Lúc trước chị của anh ta đã mất mạng trong cuộc giải phẫu như thế này, hôm nay, vợ của Lý Thế Nhiên cũng trải qua hoàn cảnh tương tự.
“Diệp Kình, xin anh điều chỉnh thái độ của mình lại.” Lý Thế Nhiên nghiêm túc nói.
“Yên tâm, nếu tôi đã hứa với anh, tôi nhất định sẽ dùng hết sức mình, tôi không thích trên bàn mổ có bi kịch.” Diệp Kình nheo mắt lại.
Chỉ là nghĩ tới người chị đã qua đời, đáy lòng anh ta vẫn rất khó chịu.
Hai người phân tích tình trạng của Hứa Như, mãi đến tối mới định ra phương án giải phẫu cụ thể.
Diệp Kình nhìn đồng hồ: “Ngày mai giải phẫu, tôi trở về ngủ.”
“Nơi này có phòng nghỉ.” Lý Thế Nhiên lại nói.
“Thế nào, còn không cho tôi về nhà?” Diệp Kình nhíu mày.
“Đúng, vì an nguy của anh.” Lý Thế Nhiên trầm giọng mà nói.
Diệp Kình nghe không hiểu ý của anh, nhưng bệnh viện này có thể sánh được với khách sạn cấp sao, thật ra anh ta cũng không thấy phiền.
Sau khi Diệp Kình rời đi, Lý Thế Nhiên bảo Cao Bân: “Phái người coi chừng.”
Đã sắp xếp Diệp Kình xong, Cao Bân đi vòng trở lại, Lý Thế Nhiên còn chưa nghỉ ngơi.
“Sếp Lý, đây là tình trạng tai nạn của giáo sư Lâm, hiện giờ phía cảnh sát phán đoán là do tại nạn thôi.”
Lý Thế Nhiên nhận lấy báo cáo để xem, sau đó ấn ấn huyệt Thái Dương, anh đưa lại cho Cao Bân.
“Chuyện này phải tiếp tục điều tra, không phải tai nạn.”
“Tôi đã biết.”
“Tình trạng của giáo sư Lâm thế nào rồi?”
“Đầu bị thương nặng, bây giờ còn đang hôn mê.”
Sắc mặt Lý Thế Nhiên càng thêm âm trầm, anh siết chặt cái chén, ý lạnh lan tràn trong đáy mắt.
Trong phòng bệnh.
Lăng Thuần vẫn luôn bên cạnh cô, Hứa Như vừa nói chuyện video call với mẹ xong, cũng đã sắp đến giờ ngủ.
Vừa mới y tá đã qua thông báo, thời gian giải phẫu vào buổi sáng ngày mai.
Lý Thế Nhiên đâu?
Đã cả ngày rồi không nhìn thấy anh, anh đang bận làm gì…
Hứa Như suy nghĩ miên man, sau đó trực tiếp không nghĩ nữa, dù sao ngày mai giải phẫu nhất định có thể nhìn thấy anh.
“Lăng Thuần, tôi ngủ trước, anh trở về đi.” Hứa Như nói.
Lăng Thuần đã ở đây canh chừng cô một ngày một đêm …
Cô cảm thấy thật áy náy…
“Ừ, ngủ ngon.” Lăng Thuần nhíu mày, giúp cô tắt đèn rồi mới ra khỏi phòng bệnh.
Lúc này, Lý Thế Nhiên đang đi về bên này.
“Ngày mai thật sự không có bất cứ vấn đề gì?” Lăng Thuần hỏi.
“Tôi đã an bài xong.” Lý Thế Nhiên trầm giọng mà nói.
“Vậy thì tốt rồi.” Lăng Thuần vuốt cằm: “Đêm nay vẫn canh chừng ở đây.”
Bước chân của Lý Thế Nhiên dừng lại trước cửa phòng bệnh, xuyên qua cánh cửa khép hờ, anh có thể nhìn thấy Hứa Như đã ngủ rồi.
Lúc này, điện thoại trong túi quần rung lên, anh cầm lên.
Là Hứa Như gửi tin nhắn cho anh.
“Lý Thế Nhiên, em rất nhớ anh.”
Cô đang trốn trong chăn gửi tin nhắn cho anh.
Trong lúc loáng thoáng, Lý Thế Nhiên có thể nhìn thấy một tia sáng le lói.
Môi mỏng nhếch lên, anh đẩy cửa đi vào.
Trong bóng tối, cô có thể miêu tả rõ ra hình dáng điển trai của Lý Thế Nhiên.
Cô không chớp mắt mà nhìn bóng dáng càng đi càng gần kia, nhịp đập trái tim Hứa Như càng lúc càng nhanh.
Rốt cục, bước chân của anh dừng lại trước mặt cô.
Cô vẫn trốn trong chăn, xuyên qua mảnh vá nho nhỏ, lại bỗng nhiên đối mặt với tầm nhìn thâm thúy của Lý Thế Nhiên.
Anh mở đèn, vươn tay xốc chăn lên.
Gương mặt trắng nõn của Hứa Như đã đập vào mắt anh.
Cô lại đột nhiên ôm lấy cổ anh, tựa đầu vào ngực anh, rì rầm mà nói: “Anh đã đến rồi.”