Mộ Trác Khải vội cởi chiếc áo vest màu đen xa xỉ bên ngoài của mình ra, trùm lên người Liêu Thanh Dạ.Lúc này anh mới cảm nhận thấy toàn thân cô đã nóng như lửa đốt,làn da nổi từng mảng đỏ như máu tụ, khiến mày kiếm Mộ Trác Khải càng nhíu chặt lại.
''Cứu tôi!
Cầu xin anh hãy cứu tôi!''
Liêu Thanh Dạ trong vô thức dường như cũng cảm nhận được sự bảo vệ này,tuy không nhìn rõ mặt đối phương nhưng cô vẫn yếu ớt chụp lấy cánh tay anh, cảm nhận thấy bàn tay cứng rắn lại vô cùng mạnh mẽ của người đàn ông, lại khiến cô cảm giác được sự an toàn một cách kỳ lạ, Liêu Thanh Dạ đôi môi đã khô khốc thều thào từng câu một cách khó khăn.
Mộ Trác Khải liếc nhìn cánh tay mình, nơi đang bị một bàn tay mảnh khảnh,trắng đỏ đang giữ lấy, tâm tình cũng trở nên phức tạp.Anh dứt khoát bế bổng cô lên, bước thật nhanh trở về xe của mình, muốn lập tức trở cô đến bệnh viện.
''Người anh em, cậu đây là muốn một mình ăn sạch tiểu bạch thỏ này hay sao?
Như vậy thật là không đúng đâu''
Tên cầm đầu mặc dù vẫn rất sợ chết, nhưng mà miếng mồi béo bở đã dâng đến miệng lại bị người khác cướp mất, sao hắn ta có thể chấp nhận được chứ. Nhìn thấy Mộ Trác Khải muốn bế người đi, hắn ta lấy hết dũng khí bước đến muốn ngăn anh lại.
'' Trước giờ những kẻ nào dám cảng đường Mộ Trác Khải tôi, chắc chắn đều sẽ có cái kết rất thê thảm ''
Mộ Trác Khải vốn dĩ đã sắp đến giới hạn của mình,lúc này lại bị cảng đường thì lập tức muốn giết người.
Anh nhìn tên cầm đầu đang đứng ngay trước mặt, giọng nói lạnh lẽo như núi băng, ánh mắt sâu hút nguy hiểm như một mũi tên, chỉ muốn đâm xuyên thủng qua người ở trước mặt trăm nhìn lỗ lớn.
Mà tên cầm đầu sau khi nghe thấy ba từ'' Mộ Trác Khải'',liền cảm nhận thấy sống lưng mình lạnh buốt. Hắn ta lúc này mới biết người đàn ông ở trước mặt này là ai?
Hắn ta thật sự đã chọc giận đến người không nên chọc nhất,nhưng có lẽ giờ hắn ta mới nhận ra thì đã quá muộn.
'' Bụp ''
Chỉ thấy Mộ Trác Khải dùng chân,xoay một cái, tên cầm đầu cả gương mặt đều lệch sang một bên,máu từ miệng và mũi cũng bắt đầu phún ra.Như vậy còn chưa cảm thấy vừa lòng, Mộ Trác Khải một lần nữa dùng toàn bộ sức lực xuống dưới chân mình.Còn chưa để tên cầm đầu kịp ngã khụy,đã gián thêm một cái đạp như búa tạ trúng ngay vào ngực, khiến hắn ta văng ra xa mấy mét.Máu cứ vậy từ miệng tên cầm đầu trào ra càng dữ dội, mà bên dưới đáy quần cũng đã bị ướt sũng, mạng sống lúc này chính là ngàn cân treo sợi tóc.
Những tên đàn em thấy vậy đều bị dọa cho hoảng sợ, không ai dám làm liều mà xông lên.Cũng chẳng ai có dũng khí mà bước đến để xem tên cầm đầu liệu còn sống hay đã chết,cứ như vậy tất cả đã bỏ chạy tán loạn.
Mộ Trác Khải cũng không tiếp tục mất thời nữa,anh nhấc gót thật nhanh đi đến chỗ thư ký Lưu đang đứng đợi sẵn.Mà thư ký Lưu vừa rồi vẫn còn mãi mê xem phim hành động, nhìn thấy Mộ Trác Khải đang bế Liêu Thanh Dạ đi đến thì lập tức mở cửa xe sau ra, để Mộ Trác Khải có thể dễ dàng ngồi vào trong.
''Vèo'' một cái, chỉ nhìn thấy bụi bay mù mịt, còn bóng dáng của chiếc xe đã không thấy tăm hơi đâu nữa.
...
Trên xe
Mộ Trác Khải vừa vào xe đã đặt Liêu Thanh Dạ ngồi dựa vào một bên ghế, cử chỉ nhẹ nhàng và cẩn thận cứ như rằng sợ sẽ làm cô đau. Còn mình thì ngồi ở một bên khác,tạo ra một khoảng cách không quá xa, cũng chẳng quá gần, nhưng đủ để giữ đầu cô lại mỗi khi cô sắp ngã sang một bên,hay có những hành động quá mức nào vì tác dụng của thuốc.
''Nóng... nóng quá...''
Liêu Thanh Dạ dường như vẫn bị tác dụng của thuốc làm cho thần trí mê mang, không còn minh mẫn.Cảm giác nóng bức,ngứa ngáy khiến cô chỉ muốn vứt bỏ tất cả những thứ vướng víu trên người mình.
Bàn tay Liêu Thanh Dạ bắt đầu không yên phận, sờ soạng khắp người, ngay đến cả chiếc áo vest lúc nãy cũng đã bị cô không thương tiếc mà ném xuống đất.Đến cả chiếc áo sơ mi đã bị rách te tua, dường như không còn đủ che chắn trên người cũng bị cô nắm lấy định vứt đi, nhưng đã bị Mộ Trác Khải kịp thời giữ lại. Anh nhíu mày, nhanh chóng giữ lấy hai tay cô, nhặt lại chiếc áo vest đang nằm dưới đất choàng qua người cô một lần nữa.Nhưng những hành động vô tình này lại khiến tư thế của hai người trở nên có chút ám muội, tay anh giữ chặt lấy tay cô,lại còn đang giữ lấy chiếc áo vest vì sợ cô sẽ tiếp tục làm loạn.Vậy nên khoảng cách hai người lúc này đã ở rất gần nhau, mà mặt đối mặt cũng chỉ còn cách nhau khoảng tầm một gang tay.
Thư ký Lưu ngồi ngay ở ghế lái phía trước, lâu lâu lại liếc mắt quan sát tình hình ở phía sau lưng. Nhìn thấy tất cả những hành động vừa rồi của Liêu Thanh Dạ, bị xương quai xanh khiêu gợi chết người của cô đập ngay vào mắt, thư ký Lưu lập tức nuốt nước bọt của mình xuống một cách khó khăn.
Nhưng mà thứ làm thư ký Lưu quan tâm hơn hết lúc này lại không phải là chuyện đó.Điều làm anh ta không ngờ nhất, chính là Mộ Trác Khải vậy mà không hề nổi giận,anh cũng không hề ra lệnh ném người phụ nữ kia khỏi xe, mà trái lại còn chủ động đến gần cô ta như vậy.Bàn tay lúc này nếu nói quá một chút thì chính là đã nắm lấy tay nhau, lại còn những hành động từ lúc nãy cho đến bây giờ, tất cả đều khiến thư ký Lưu chấn động, khó lòng mà tin vào mắt mình.
Thiếu gia,anh chẳng phải là bị dị ứng với phụ nữ hay sao chứ?
'' Thư ký Lưu ''
Mộ Trác Khải dường như cũng cảm nhận thấy có hai bóng đèn lớn đang pha thẳng ở ngay sau lưng mình, lập tức không vui, âm trầm gọi tên thư ký Lưu.
''Dạ, thiếu gia ''
Thư ký Lưu nghe đến tên mình thì đảo mắt một vòng, không dám tiếp tục mà hóng chuyện tiếp nữa, giả vờ như đang tập trung lái xe,thật ra trong đầu đã bắt đầu cầu nguyện.
''Hạ màn ngăn xuống ''
Mộ Trác Khải thở hắt ra một cách lạnh lẽo,lập tức ra lệnh cho thư ký Lưu.
''Dạ''
Thư ký Lưu dường như cũng cảm thấy nhiệt độ bắt đầu giảm xuống, vì vậy cũng không dám chậm trễ mà làm theo lời Mộ Trác Khải.
Màn ngăn từ từ đã được hạ xuống, lúc này ở phía trước thư ký Lưu hoàn toàn không còn có thể nhìn thấy được tình hình hiện tại xảy ra ở buồng phía sau nữa.
''Khó chịu quá.... ''
Liêu Thanh Dạ tay đã bị giữ chặt, vì vậy chỉ còn có thể uốn éo cơ thể như một con nhộng, miệng không ngừng nỉ non.Mùi hương nam tính của Mộ Trác Khải thoang thoảng ở rất gần lập tức xộc ngay vào mũi, càng kích thích dục vọng trong người Liêu Thanh Dạ.Một cảm giác trống rỗng chỉ muốn được lấp đầy ở ngay bên dưới khiến cô sắp phát điên.Liêu Thanh Dạ lờ mờ mở mắt, lại phát hiện một bờ môi khiêu gợi nam tính ở ngay trước mặt, không còn biết gì nữa,cô vội vàng nhoài người tới ngậm lấy bờ môi kia mà ngấu nghiến.
Mộ Trác Khải bị hành động bất ngờ này cũng lập tức phản ứng, nhưng có lẽ không còn kịp nữa, Liêu Thanh Dạ cứ như một con sóc nhỏ không ngừng nhào đến cắn lấy môi anh.Mộ Trác Khải dùng hết sức muốn đẩy cô ra xa, nhưng vừa đẩy ra thì cô đã mạnh mẽ mà nhào đến.Không biết là đã có thế lực nào đó khiến Liêu Thanh Dạ lại trở nên mạnh mẽ đến như vậy, cả người cô lúc này dường như đều đã áp sát dán chặt lên người Mộ Trác Khải,ép sát anh vào một góc của chiếc xe.Mộ Trác Khải càng hung hăng bao nhiêu thì Liêu Thanh Dạ càng mềm mại bấy nhiêu mà quắn lấy.
Ban đầu Mộ Trác Khải còn cảm thấy ghê tởm, tránh né, dùng sức muốn đẩy Liêu Thanh Dạ ra. Nhưng mà chỉ một lúc sau cảm giác mềm mại nơi cánh môi cùng với mùi hương hoa nhài thoang thoảng trên người cô khiến anh có một cảm giác rất kỳ lạ.Anh bắt đầu không còn bài xích nụ hôn cuồng nhiệt của cô nữa, mà dường như lúc này còn trở nên thích thú.
Ukm! Hôn như thế này, cảm giác cũng không tệ giống như là những gì anh đã nghĩ.
Nụ hôn day dưa của hai người kéo dài không biết đã qua bao lâu,ban đầu là do Liêu Thanh Dạ chủ động vì tác dụng của thuốc.Nhưng mà hiện tại cô hoàn toàn đã trở nên bị động bởi những đợt xâm chiếm từ miệng một cách mạnh mẽ của ai kia.
Mộ Trác Khải lúc này đã đặt Liêu Thanh Dạ nằm xuống trên ghế, còn mình vẫn ở phía trên ngậm lấy bờ môi anh đào của cô, day dưa mãi không dứt.Môi lưỡi hai người cứ không ngừng quắn lấy nhau, Liêu Thanh Dạ còn chủ động luồn hai tay ra phía sau đầu anh,luồn vào trong chân tóc của anh mà giữ chặt, như sợ rằng cảm giác thoải mái này sẽ đột nhiên biến mất.
Mộ Trác Khải cũng không ngờ mình vậy mà lại có phản ứng mạnh mẽ với người phụ nữ này như vậy.Anh vậy mà không những không cự tuyệt nụ hôn của cô, mà dường như tiểu quỷ phía bên dưới nó cũng đang khao khát muốn cô.
Mộ Trác Khải sau khi đã mút lấy đôi môi Liêu Thanh Dạ đến sưng đỏ lên, lại nhìn thấy xương quai xanh kiều diễm ở ngay trước mặt.Cảm giác căng chướng ở bên dưới khiến anh bắt đầu thèm khát nó,anh từ từ duy chuyển môi mình ngậm lấy xương quai xanh của cô mà hít hà quyến luyến,sau đó lại tiếp tục duy chuyển xuống.Bàn tay không yên phận không biết từ khi nào đã luồn ra phía sau lưng Liêu Thanh Dạ, tháo lấy chiếc áo lót size 38 vướng víu trên người cô ném sang một bên.
Bàn tay tiếp tục lần mò ra phía trước, chạm đến nơi nhạy cảm mà phì nhiêu nhất của người phụ nữ, cảm giác mềm mại lại vừa tay, anh liền xoa nhẹ,sau đó bóp nắn thứ mềm mại ấy trong tay một cách đầy thích thú.
''Hưm....hưm....''
Liêu Thanh Dạ không ngừng rên rỉ, cảm giác sung sướng và dễ chịu đã hoàn toàn dẫn dắt toàn bộ tâm trí của cô.Bàn tay Mộ Trác Khải duy chuyển đến đâu,thì nơi đó như có một dòng điện mạnh mẽ chạy qua, đưa Liêu Thanh Dạ lên đến tận chính tầng mây.