'' Chị, chị cuối cùng cũng tỉnh lại rồi.
Con xin cảm ơn thần linh, cảm ơn cha mẹ, cảm ơn tổ tiên, cảm ơn....''
Liêu Miu Tử vừa nhìn thấy Liêu Thanh Dạ cử động mắt,đã vui đến mức xuýt nữa thì nhảy lên.Hai tay chấp lại mà xá xá lên cao,nói năng cũng bắt đầu lộn xộn, muốn đem hết tất cả gia phả chính đời tổ tông đã khuất của mình ra để mà đội lên đầu.
''Miu...Tử...''
Liêu Thanh Dạ mới tỉnh lại đã nghe một màn này thì cũng bất lực,cô chỉ đành khó khăn mở miệng để gọi Liêu Miu Tử lại. Sợ rằng nếu như mình không kịp ngăn cản, không biết chừng sẽ nghe Liêu Miu Tử đa tạ, cảm ơn thần linh gì đó có khi tới mấy ngày.
''Chị, chị gọi em ''
Liêu Miu Tử đã liệt kê một danh sách dài tên các vị thần linh mà mình muốn cảm ơn,vẫn còn chưa kể hết lại bị Liêu Thanh Dạ cắt ngang, mặc dù không muốn nhưng cũng chỉ đành tiếc nuối mà bỏ dở nửa chừng.
'' N..ư..ớ...c, lấy cho chị chút nước ''
Liêu Thanh Dạ nói không ra lời, đã nằm đó suốt một ngày một đêm nên cảm thấy cổ họng mình khô khốc.Đôi môi vốn dĩ đỏ mọng hồng hào mà hiện tại đã trở nên khô cằn,nứt nẻ.
'' Được, được em xin lỗi,em sẽ lấy ngay đây '' Liêu Miu Tử lúc này mới nhận ra, vì mình vui quá mà quên luôn cả lời Hàn Yên đã dặn.
Trước khi đi Hàn Yên đã dặn dò Liêu Miu Tử rất nhiều lần, phải để ý quan sát thật kỹ tình hình của Liêu Thanh Dạ, nếu như có bất cứ điều gì khác thường phải gọi cho cô ngay lập tức.
Mấy ngày này tốt nhất cũng không được để Liêu Thanh Dạ ăn những đồ ăn khó tiêu,dầu mỡ quá nhiều, như vậy sẽ làm ảnh hưởng tới quá trình đều trị.Cách tốt nhất là phải ăn những thức ăn thanh đạm,nhạt vị và đặc biệt phải để Liêu Thanh Dạ uống thật nhiều nước, như vậy mới có thể mau lấy lại sức.
Liêu Miu Tử nhanh như một con sóc, thoắt một cái đã cầm một ly nước từ trong bếp đi ra.Sau đó đỡ Liêu Thanh Dạ ngồi dựa vào người mình, từ từ nghiêng ly nước trên tay đưa lên miệng giúp Liêu Thanh Dạ dễ uống hơn.Cả quá trình mỗi một động tác tuy rằng có chút vụn về,nhưng đều rất cẩn thận, rất nhẹ nhàng.
'' Chị thấy trong người thế nào, có còn cảm thấy không thoải mái hoặc là đau ở đâu nữa không?''
Liêu Miu Tử sau khi giúp Liêu Thanh Dạ uống nước xong,thì kê gối lên để Liêu Thanh Dạ ngồi dựa vào mép giường ở sau lưng.Sau đó mở to đôi mắt lên bắt đầu quan sát Liêu Thanh Dạ từ đầu xuống chân một lượt.
''Chị còn nhớ em là ai không?''
Liêu Miu Tử lấy tay chỉ chỉ vào người mình,sau đó lại dơ năm ngón tay lên,
''Chị, chị nói thử xem ở đây có mấy ngón tay vậy ''
Chỉ thấy Liêu Thanh Dạ ngồi đó lại không chịu trả lời, Liêu Miu Tử càng thêm sốt ruột.Lại cầm khung ảnh được đặt ở đầu giường lên, chỉ chỉ vào trong đó.
''Vậy chị có nhớ hai người này là ai không?
Bé gái này là chị đó, còn người đàn ông đang ôm chị vào lòng này là ai?
Còn cô bé mũm mĩm, đáng yêu từ nhỏ này là em nek.
Vậy người phụ nữ đang đứng đó ôm hôn em đó thì sao?
Chị còn nhớ ra là ai không?'' Liêu Miu Tử càng lúc càng kích động, hết chỉ người đàn ông đang ngồi,đến người phụ nữ đang đứng trong bức hình một gia đình hạnh phúc kia.
''Miu Tử,qua đây ''
Liêu Thanh Dạ dùng ngón tay trỏ của mình ngoắc ngoắc, ý bảo Liêu Miu Tử đứng xích lại gần mình hơn.
'' Sao vậy? Có phải là chị đã nhớ ra gì rồi không ''
Liêu Miu Tử còn tưởng rằng Liêu Thanh Dạ đã nhớ ra gì đó, nên muốn gọi mình lại để nói nhỏ.Nào ngờ vừa mới đến gần đã bị gõ vào đầu một cái
''Cốc'' đau đớn.
''Ui da....
Chị, sao tự nhiên chị lại đánh em?''
Liêu Miu Tử sờ lên đầu mình, chắc là đã sưng lên một cục.Sau đó thì bĩu môi, làm ra cái bộ mặt vừa không phục, lại vừa muốn biết lý do nhìn Liêu Thanh Dạ.
'' Chị là đang đánh cho em tỉnh táo lại đó,đừng tưởng em nghĩ gì mà chị không biết.
Chị vẫn rất bình thường,cũng chưa thể chết được ''
Liêu Thanh Dạ mặc dù vẫn còn đang cảm thấy hơi mệt, nhưng mà hiện tại đứa em gái này của cô quả thật là đáng bị đánh.
Liêu Miu Tử như đã bị nói trúng tim đen, vậy nên lấy tay xoa xoa chiếc mũi của mình.
Trước khi đi Hàn Yên đã có nói sơ qua về tình hình hiện tại của Liêu Thanh Dạ cho cô nghe. Vì vậy Liêu Miu Tử còn lo rằng sau khi bị hôn mê tỉnh lại có phải rằng Liêu Thanh Dạ sẽ không được tỉnh táo nữa hay không?Có khi nào ngay cả người em gái ruột là cô đây Liêu Thanh Dạ cũng không thể nhớ nữa.
Nhưng hiện tại có lẽ chỉ là do cô đã suy nghĩ quá nhiều, người chị này xem ra thần trí vẫn còn rất minh mẫn, vẫn còn có thể ra tay đánh người.
''He he...
Còn chẳng phải là tại chị, cứ mở mắt mà không trả lời, nên em muốn hỏi mấy câu để chắc chắn vậy mà. '' Liêu Miu Tử tiến qua ôm chặt Liêu Thanh Dạ, làm giọng điệu nịnh nọt cười trừ, cứ như là vừa mới làm gì đó sai lại bị bắt gian ngay tại trận.
''Con nhóc nhà em, đến ngay nói còn không để người khác kịp mở miệng, lại đổi thừa là do chị''
Liêu Thanh Dạ lại bị hành động của Liêu Miu Tử dụ dỗ.Chỉ nhìn thấy Liêu Thanh Dạ lấy ngón tay của mình đẩy nhẹ lên trán Liêu Miu Tử, giọng điệu cưng chiều.
'' Nhưng cũng thật là may mắn, cuối cùng thì chị cũng không sao rồi.
Khi em hay tin, thật sự đã bị dọa cho sợ đến mức sắp không thể thở nổi nữa.
Em rất sợ, nếu ngay cả chị cũng có chuyện gì,thì trên thế giới này chỉ còn lại một mình Liêu Miu Tử em đơn độc, vậy thì quả thật là quá đáng thương.''
Ngay cả Liêu Miu Tử và Liêu Thanh Dạ đều bị những lời này làm cho rơi lệ.
Đúng vậy,tai nạn năm đó đã vĩnh viễn cướp đi cả ba và mẹ của chị em hai người bọn họ.Khi đó mẹ đã dùng thân mình để che trở cho Liêu Miu Tử, vậy nên Liêu Miu Tử mới có thể ở lại trên thế gian này, mới có thể ở lại bên cạnh Liêu Thanh Dạ.
'' Con nhóc nhà em, bớt nói nhảm lại đi.
Chị là ai chứ?Sao có thể dễ dàng chết như vậy. Chị vẫn còn phải sống để nhìn em trưởng thành, còn phải thấy em lập gia đình, phải thấy em hạnh phúc và còn phải thực hiện ước mơ của chị em mình nữa chứ.'' Liêu Thanh Dạ tỏ ra mình cứng rắn.Cô từ lâu vừa là cha, vừa là mẹ cũng vừa là chị gái, vì vậy cô luôn muốn mình phải thật mạnh mẽ để Liêu Miu Tử tin tưởng mà dựa vào.
'' Đúng vậy, chị phải sống thật lâu, thật lâu.... để em còn nhìn thấy chị già đi, nhìn thấy da mặt chị nhăn nheo lại như một bà già xấu xí, lại rụng hết răng nữa chứ '' Liêu Miu Tử cũng lấy tay vệt đi nước mắt, trẻ con nói.
''Haha,haha......''
Cứ như vậy,trong một căn phòng không quá rộng lớn, lại vừa đơn giản mà bình dị kia chỉ còn có thể nghe thấy tiếng của hai chị em đang cười rất vui vẻ, rất hạnh phúc.
...
''Alo''
''Hàn Yên là mình đây ''
''Thanh Dạ, cậu tỉnh lại rồi sao''
''Ukm, vừa mới tỉnh lại nên muốn gọi điện cảm ơn cậu ''
''Thanh Dạ, lời cảm ơn đơn giản thế này mình sao có thể nhận.
Khi nào khỏe lại thì mời mình một bữa ''
''Tiểu thư nhà họ Hàn lại không có đủ tiền để ăn một bữa cơm ''
'' Nếu cậu đã nói vậy, thì chính là như vậy đi,haha ''
'' Nể tình cậu khó khăn lại vừa cứu mình một mạng, vậy mình sẽ đãi cậu một bữa thật ngon ở một nơi sang trọng ''
''Được lắm, đúng là Hảo bạn tốt, đến khi đó nhất định sẽ ăn đến khi cậu sạch túi thì thôi.
Thanh Dạ cậu nghĩ ngơi đi, mình đang có bệnh nhân,tối nay sẽ ghé nhà khám lại cho cậu ''
'' Ukm, mình cúp máy đây hẹn tối gặp cậu sau, bye ''
...
#Lời của tác giả: Nếu các bạn đã đọc hết chương này,mình thật sự rất cảm ơn vì sự nhẫn nại của các bạn ❤️.
Thật ra chương này mình cảm thấy hơi nhạt, từ đầu mình vốn dĩ chỉ viết rất ngắn đoạn đối thoại giữa hai chị em Liêu Thanh Dạ và Liêu Miu Tử, nhưng sau đó mình lại thay đổi ý định của chính mình.
Thật ra mình đã đọc rất nhiều câu truyện khác nhau, đa phần đều có nội dung chị em ám hại, tranh giành không hòa thuận lẫn nhau.
Nhưng câu truyện này mình hy vọng sẽ khiến các bạn đọc được thấy một cái gì đó khác hơn.Rằng đó là thứ gì đó rất quan trọng, rất thiêng liêng về tình thân, tình bạn và cả tình yêu.