• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

''Nếu mà còn nhìn nữa, mắt thật sự cũng sẽ nhảy ra ngoài ''

Không biết từ khi nào Mộ Trác Khải đã xuất hiện ở phía sau lưng.Nhìn thấy Liêu Thanh Dạ cứ đứng ngay ra đó, lại còn lẩm bẩm như đang bị nhập thì bắt đầu dùng lời châm chọc.

Giọng nói khó nghe lập tức quanh quẩn bên trong màng nhĩ, làm cho Liêu Thanh Dạ không thể không quay đầu, liếc thấy là người đàn ông đó thì tỏ ra rất không vui,nói.

''Anh mà nói ra một lời tử tế, thế giới chắc có lẽ sẽ bị đảo ngược cho mà xem?''

'' Không muốn biết ''

Mộ Trác Khải nghe ra ý tứ còn có sự chế giễu trong lời của Liêu Thanh Dạ, lập tức cũng nói len suy nghĩ của bản thân.

Thế giới ngoài kia có như thế nào?

Có ra sao?

Mộ Trác Khải anh cũng không có hứng thú muốn biết,căn bản là anh chẳng quan tâm.

''Anh còn chưa đi đi ''

Quả thật Liêu Thanh Dạ cô rất có ác cảm với người đàn ông này, mà sau khi nghe thấy suy nghĩ của anh ta thì càng tăng thêm mấy phần ghét bỏ.Tuy vậy nhưng cô vẫn cố kiềm chế cảm xúc lại,để nói chuyện một cách đoàng hoàng với anh ta.

''Nếu tôi đi rồi, vậy thì ai sẽ đứng ở trước mặt cô?''



Trái lại thì Mộ Trác Khải dường như không nhận ra, hoặc là đang cố tình phớt lờ như không nhìn thấy sự kiềm chế của Liêu Thanh Dạ đã thể hiện rất rõ ra mặt.

Anh thật sự là muốn nhìn thấy Liêu Thanh Dạ bị nghẹn đến trào ngược khí quản hay sao? Lại còn nói thêm câu này cơ chứ.

''Anh........😤😤😤😤''

Một lần nữa Liêu Thanh Dạ chỉ đành bất lực, quả thật bị Mộ Trác Khải nói cho đến cứng cả họng.Nếu mà giết người không phạm tội, cô thật sự cũng muốn giết chết anh ta ngay tại chỗ này.

'' Được.... được,xem như tôi nói không lại anh.

Vậy thì anh một mình ở đây chơi vui vẻ nhé, tôi phải về trước đây ''.

Liêu Thanh Dạ thật là không thể nói gì với người đàn ông này được nữa, nên muốn nhanh chóng đi khỏi đây.Nếu cô cứ tiếp tục nói chuyện với anh ta, sợ rằng sẽ bị chọc đến phát điên, lại muốn cắn người.

''Thế nào?

Đó là cách mà cô nói chuyện với người vừa mới cứu mình ''.

Nhìn thấy Liêu Thanh Dạ muốn đi, Mộ Trác Khải chỉ nhàn nhạt,như có như không nói với theo từ phía sau.

Bước chân của Liêu Thanh Dạ còn chưa bước được mấy bước, cũng vì những lời này mà đã phải dừng lại.

Anh ta nói không sai, vừa rồi là anh ta đã cứu cô thoát khỏi vết nhơ này.

Nhưng mà bắt cô phải tiếp tục nói chuyện với người đàn ông này, thật là một chuyện vượt ngoài khả năng chịu đựng của con người.

'' Chuyện đó, thật sự rất cảm ơn anh''

Liêu Thanh Dạ cũng không phải là không hiểu lý lẽ.Nếu như anh ta đã nói vậy, vậy thì đương nhiên cô cũng nên thật lòng cảm ơn một tiếng, còn chân thành đến mức cúi đầu một cách rất nghiêm túc.

''Chỉ vậy thôi '' Mộ Trác Khải lại nhíu mày, tỏ ra rất không hài lòng với sự chân thành này.

''Vậy thì anh còn muốn gì nữa chứ ''

Liêu Thanh Dạ cũng bắt đầu trở nên gắt gỏng, thật là hết chịu nổi anh ta.Người đàn ông này còn muốn chọc cô tức điên lên đến khi nào nữa đây. Lời nên nói cô cũng đã nói rồi, muốn cô cảm ơn cô cũng đã cúi đầu trước mặt anh ta,chẳng lẽ còn bắt cô phải quỳ xuống nữa hay sao?



Mộ Trác Khải sau lớp thoát ẩn thoát hiện kia là một nụ cười rất nhạt, rất hiếm khi nhìn thấy.Anh chỉ là có hứng muốn đùa giỡn với cô gái này một chút. Nhưng mà nhìn bộ dạng tức giận vẫn cố nén nhịn kia của cô,trong lòng anh lại cảm thấy vui vẻ lạ thường, cảm giác này không tệ.

Mộ Trác Khải bước thêm mấy bước để rút gần khoảng cách hơn, nhìn Liêu Thanh Dạ đã ở tư thế sắp cắn người thì giấu ý cười đi, trở lại dáng vẻ lạnh như băng muôn thuở của mình.

''Thật ra là muốn hỏi xem cô có muốn quá giang hay không, nhưng mà hiện tại có lẽ là không cần ''

Chỉ thấy Mộ Trác Khải cười nhạt, không để Liêu Thanh Dạ kịp mở lời đã xoay người,rất nhanh anh đã ngồi vào trong xe. Từ lúc nào thư ký Lưu đã chạy xe đến gần đó,sau khi lên xe Mộ Trác Khải liền ra lệnh để thư ký Lưu cho xe chạy đi.

Kết quả là Liêu Thanh Dạ chỉ kịp nhìn theo đuôi chiếc xe,còn mình thì đã bị một đám khói bụi bao chùm khắp từ đầu tới chân.

'' Người đàn ông này,anh thật có thể ít đáng ghét hơn chút được không?''

Liêu Thanh Dạ dậm chân, âm thầm nghiến răng nhìn theo chiếc xe trở người đàn ông xấu xa kia lao đi như tên lửa.

Lúc này Liêu Thanh Dạ mới nhớ ra liền nhìn quanh, trời đã tối nên muốn bắt một chiếc taxi để về.Nhưng mà khu này lại không phải nằm ở trung tâm thành phố Hạ,xe cộ cũng không nhiều vì vậy muốn bắt taxi phải đi thêm một đoạn để ra đường lớn.

Nhìn bầu trời tối đen, Liêu Thanh Dạ có chút sợ, vì vậy cũng bắt đầu muốn giận cá chém thớt.Mà thứ Liêu Thanh Dạ muốn chém nhất ở đây chính là người ngồi trên chiếc siêu xe kia, anh ta không những rất đáng ghét mà quả thật còn rất ích kỷ.

...

'' Thư ký Lưu ''

Thư ký Lưu đang tập trung lái xe, lại nghe thấy Mộ Trác Khải đang gọi mình thì hơi quay đầu nhìn vào kính chiếu hậu ở trên xe.

''Dạ, thiếu gia ''

''Tìm một chiếc taxi tới đây ''

Mộ Trác Khải ngồi ở ghế phía sau,đã lấy chiếc mũ đội trên đầu mình xuống, để lộ ra gương mặt góc cạnh chết người cùng ánh mắt sâu thẳm như một cái động không đáy.

Từ lúc ngồi vào xe đến giờ anh luôn để ý nhìn vào gương chiếu hậu, nhìn thấy Liêu Thanh Dạ đứng đó dậm chân mà nhìn theo chiếc xe.Khỏi phải nói anh cũng đã đoán được gương mặt của cô sẽ có biểu cảm khó coi như thế nào, bất giác môi hơi nhếch lên như có ý cười nhưng lại như không.

Một người có nhiều kinh nghiệm như thư ký Lưu, sao có thể không biết lý do mà thiếu gia anh ta cho gọi taxi đến đây được chứ, còn không phải là vì người phụ nữ kia.

Thư ký Lưu một giây liếc mắt, cũng nhìn theo hướng tầm mắt mà Mộ Trác Khải đang quan sát.Anh ta còn tinh ý nhận ra nụ cười rất nhạt dù chỉ là thoáng qua của thiếu gia anh ta,xem ra quả thật rất không bình thường.



'' Dạ xong rồi, thưa thiếu gia''

Thư ký Lưu lấy điện thoại ra liên lạc cho người điều một chiếc taxi lập tức đến đây,sau khi dặn dò anh ta mấy câu thì tắt máy.Lập tức báo cáo tình hình lại với Mộ Trác Khải,sau đó thì tiếp tục tập trung làm nhiệm vụ lái xe của mình.

'' Người phụ nữ tối hôm đó, lập tức điều tra chi tiết một lần nữa cho tôi.

Lần này nhất định phải thật chi tiết ''.

Mộ Trác Khải ánh mắt sâu thẳm như đã nghĩ ra điều gì đó, lại một lần nữa mở miệng ra lệnh cho thư ký Lưu.


Ánh mắt thư ký Lưu như đang chột dạ, lén liếc nhìn sắc mặt của Mộ Trác Khải ở phía sau, xem có biểu hiện gì bất thường hay không.


Nếu thiếu gia anh ta phát hiện ra,tập hồ sơ về người phụ nữ mà tối đó anh ta đã đưa cho Mộ Trác Khải không phải đích thân anh ta điều tra.Mà là đã lấy từ thông tin điều tra trước đó của Lạc Hoắc, vậy thì Mộ Trác Khải có tức giận,có vì vậy mà sa thải anh ta hay không.


Chuyện này cũng đã xảy ra khá lâu,thư ký Lưu còn tưởng Mộ Trác Khải không nghi ngờ gì, đã để nó qua một bên.Nhưng mà lúc này Mộ Trác Khải lại bất ngờ nhắc đến, thật là khiến thư ký Lưu cũng cảm thấy có chút kỳ lạ.


Chiếc xe đã đi xa, Mộ Trác Khải đã nhắm mắt an thần, lúc này thư ký Lưu mới thở nhẹ ra, có lẽ là do anh ta đã nghĩ quá nhiều.Nhưng mà trong lòng vẫn không khỏi thắc mắc,tại sao đột nhiên thiếu gia anh ta lại muốn điều tra về người phụ nữ kia một lần nữa?


Trong cục cảnh sát lúc nãy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?


Tại sao từ lúc lên xe thiếu gia luôn nhìn vào người phụ nữ trong gương chiếu hậu kia?


Thư ký Lưu lập tức nghĩ ngay đến một khả năng, người phụ nữ trong gương chiếu hậu và người phụ nữ tối hôm đó là một.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK