Với gương mặt lạnh như băng và ánh mắt này, thì có khả năng sẽ là bị trúng tiếng sét ái tình gì đó hay sao?
Không thể nào đâu!
Theo như cô thấy thì đây căn bản không phải là tiếng sét ái tình, mà đây rõ ràng là muốn giết người đoạt mạng.
Đúng! Là hận không thể giết người.
Liêu Miu Tử lập tức cảm thấy mùi sát khí đang quanh quẩn ở đâu đây. Mà sau khi những lời nói vừa rồi của Cung Lãnh, lại khiến nó càng trở nên nồng nặc, kèm theo đó là nhiệt độ đoán chừng cũng đột ngột đã giảm xuống chỉ còn âm độ.
Thật là đáng sợ quá đi! Liêu Miu Tử khóc không thành tiếng.
Mà bên đây Cung Lãnh vẫn chưa chịu dừng lại, nhìn thấy Mộ Trác Khải vẫn đứng đó, ở tư thế không để Liêu Miu Tử đi, thì càng chắc chắn khả năng mình vừa nói.
" Aida zzzz.... thật là, về khoảng này thì Cung Lãnh em rất sẵn lòng, nếu Anh Ba có hỏi em nhất định cũng sẽ không ngần ngại chia sẻ một vài tuyệt chiêu.
Anh ba mà hù dọa như vậy, e rằng đừng nói đến là đưa con gái người ta lên giường, sợ rằng chỉ cần nhìn thấy anh Ba từ xa thôi, cũng đủ làm cho người ta đã chạy mất dép luôn rồi "
Cung Lãnh càng nói lại càng không có điểm dừng, quá đáng hơn nữa là những lời không nên nói cậu ta cũng xem đó như là một chuyện rất dĩ nhiên.
Phi Phi và Song Yến ngồi ngay bên cạnh cũng bắt đầu hiện rõ sắc mặt không vui, âm thầm mang hận.Không ngờ Mộ Trác Khải vậy mà là bị người phụ nữ kia hấp dẫn,nhìn cô ta từ trên xuống dưới, chẳng có một điểm gì là vừa mắt, có chỗ nào là khiêu gợi, sexy bằng bọn họ đâu chứ.
Chưa nói đến gương mặt xem ra vẫn còn nhỏ tuổi,non nớt đến độ không tin được.Vậy mà lúc này cô ta lại có thể hơn họ một bật, lọt vào mắt xanh của Mộ Trác Khải, cả hai bắt đầu không phục mà nghiến răng nghiến lợi.Kể từ giây phút này Phi Phi và Song Yến đã chính thức xem Liêu Miu Tử là kẻ thù muốn đối đầu với hai người bọn họ.
" Cung Thiếu gia quả thật không những đẹp trai lại rất biết nói đùa.
Chúng em từng nghe không ít danh tiếng về Mộ Thiếu gia đây từ lâu, về khả năng nhìn người sắc bén không ai là không biết.
Sao lại có thể để mắt đến một phục vụ cỏn con bình thường, chỉ có thể làm những việc vặt vãnh không đáng để nhớ chứ."
Người nói câu này chính là Song Yến, không đợi Mộ Trác Khải lên tiếng, cô ta nhanh chóng chớp lấy thời cơ.Làm ra bộ dạng như chỉ đang nói đùa bâng quơ, nhưng không quên thừa cơ hội muốn chà đạp, hạ thấp Liêu Miu Tử chỉ là một phục vụ cỏn con, không được trọng dụng ở trước mặt mọi người.
" Song Yến sao em lại có thể nói những lời như vậy được chứ.Dù sao thì cô ấy cũng là người của Lạc Hoắc, cũng xem như là người nhà của chúng ta,dù em có ý tốt muốn nhắc nhở Mộ thiếu gia thì cũng không nên làm cô ấy khó xử như vậy "
Sau khi một người vừa nói xong, thì đến lượt người còn lại không ai khác chính là Tống Phi Phi.
Đây mà là có ý tốt, trách mắng,can ngăn gì chứ?
Đây căn bản chính là đang muốn thêm dầu vào lửa thì có.
"Chị Phi Phi,em thật sự là không có ý muốn làm cho cô ấy khó xử, càng không muốn để Ngũ đại thiếu đây chê cười người của Lạc Hoắc chúng ta.
Nhưng chị nhìn xem, cô ấy có lẽ tuổi vẫn còn rất nhỏ, ngoại hình lại không mấy nổi trội, xem ra rất có thể chỉ là nhân viên bán thời gian hoặc là nhờ người đưa từ cửa sau mới có thể được vào làm ở Lạc Hoắc.Xem ra cuộc sống cũng vất vả không ít, lại làm việc ở khu vực tiếp tân, gặp không ít những loại người chẳng ra sao, phần nào tính cách cũng sẽ bị ảnh hưởng ít nhiều.Lại còn bị đẩy đến đây, chắc là cũng không còn chỗ nào chịu chứa.
Em thật chỉ có ý tốt, sợ Mộ thiếu gia sẽ ức hiếp cô ấy, vậy thì chẳng phải quá tội nghiệp cho cô ấy rồi có phải không.Dù sao ở đây cô ấy cũng chẳng còn chỗ nào để đi nữa rồi."
Tô Song Yến còn làm ra bộ dạng như mình không có ý gì xấu, uất ức đến sắp bật khóc.Nhân lúc không ai để ý, Tô Song Yến và Tống Phi Phi ngầm trao đổi ánh mắt, cười một cách rất hài lòng hả dạ.
Đáng lẽ hai người bọn họ nên đi làm diễn viên thì mới đúng,khả năng diễn xuất của cả hai nếu không được trao giải Oscar thì thật là quá đáng tiếc.
Cung Lãnh ngồi ở giữa nghe hai người phụ nữ bên cạnh mình kẻ nói qua, người đáp lại một cách rất ăn ý.Ban đầu còn có chút thú vị, nhưng càng nghe càng cảm thấy có gì đó rất không đúng.
Lại cảm nhận thấy nhiệt độ trong căn phòng đột ngột đã giảm xuống,anh ta liền rùng mình một cái, lập tức muốn ngăn hai người bọn họ lại.
" Các mỹ nữ, các em đừng nói nữa, nếu không thật sự sẽ xảy ra chuyện đó " Cung Lãnh nhỏ giọng nhắc nhở, sợ sẽ làm kinh động đến ai kia.
Nhưng mà Tống Phi Phi và Tô Song Yến cả hai người dường như đều cảm thấy như vậy vẫn chưa đủ,lại không cảm nhận được thứ mà mọi người ở đây đều đã cảm nhận thấy.
" Cung Thiếu người ta chỉ là cảm thấy...."
Tô Song Yến quả thật là không biết trời cao đất dày, lại bắt đầu dùng tuyệt chiêu kẹo mạch nha của mình.Áp sát vào người Cung Lãnh, muốn nói thêm gì đó, lại không nhìn thấy gương mặt thở cũng không dám thở mạnh của Cung Lãnh.
" Đúng là miệng chó thì không thể mọc được ngà voi''
Còn chưa để Liêu Miu Tử phản ứng, đã nghe thấy giọng nói lạnh lẽo đến cực hạn của Mộ Trác Khải. Lập tức khiến cả căn phòng rơi vào một khoảng im lặng chết chóc,mà những lời Tô Song Yến chuẩn bị nói cũng đã bị chặn lại ở chính giữa cổ họng.
Lúc nãy,Liêu Miu Tử nghe thấy những lời hai con" yêu nhền nhện" kia dám nói về mình như vậy, đã rất muốn nhào đến cho hai cô ả vài đường quyền.Nhưng bởi vì nhớ đến những lời Giang Hoa trước lúc cô đến đây đã căn dặn, nhất định không được để xảy ra chuyện gì, và nhất là không được để những vị khách hôm nay cảm thấy không hài lòng.
Hơn nữa ở trước mặt cô lúc này lại còn là Mộ Trác Khải, nếu như muốn thoát khỏi vòng vây của anh ta,e rằng rất khó.
Trước giờ cô chưa từng giao đấu với Mộ Trác Khả bao giờ, nhưng nhìn tướng mạo thì xem ra người đàn ông này cũng là con nhà võ, sợ rằng võ công của anh ta phải hơn cô đến mấy bậc.Nếu chỉ là đấu tay đôi, đừng nói là thắng được, sợ rằng còn chưa đợi cô xuất chiêu, đã phải cúi đầu nằm sân trong gang tấc.
Sau cùng, Liêu Miu Tử chỉ có thể đứng đó mà ôm cục tức,cố gắng nén nhịn,tay cũng đã siết chặt lại thành nắm đấm nhỏ, máu trong người cũng đang không ngừng sôi sùng sục. Cục tức này cô có thể nuốt xuống, nhưng hai con yêu nhền nhện kia, cô nhất định không thể bỏ qua.
Nhưng mà lúc này cô lại nghe thấy những lời Mộ Trác Khải ám chỉ, chính là muốn chửi hai con người xấu xa kia thì tâm trạng cũng đã tốt hơn phần nào.
Bởi vì Mộ Trác Khải lúc này đang quay lưng về phía mọi người, vậy nên chỉ có một mình Liêu Miu Tử là có thể nhìn thấy được chính diện gương mặt của người đàn ông này trở nên đáng sợ ra sao.
" Từ khi nào ở trong căn phòng này, lại đến lượt loại người như các cô có quyền lên tiếng? "
Lần này Mộ Trác Khải không tiếp tục đứng đó nữa,anh chỉ lạnh lẽo nhìn Liêu Miu Tử thêm một lần,sau đó thì trở về ghế ngồi của mình, trước sự ngơ ngác bởi vì khó tin của Liêu Miu Tử.
Quả thật những lời vừa rồi là từ chính miệng Mộ Trác Khải nói ra hay sao?
Thiếu gia nhà họ Mộ về khoảng chửi người cũng rất được đó nha!
Hay!
Chửi rất hay!
Nghe quả thật rất sướng hai cái lỗ tai này của Liêu Miu Tử cô mà.