Truyện chỉ đăng tại 𝓦𝓪𝓽𝓽𝓹𝓪𝓭 @tieucamap210.
__________
Lần này Phượng Nhu Tinh không truyền nhiều ma pháp vào Bích Nhu thảo như lần trước. Đối với hành động này của mình, cô cảm thấy mình thật điên rồ.
Từ khi bắt đầu học làm thế nào để trở thành đan pháp sư, cô đã được dạy nếu không thể lọc nhiều tạp chất ở pháp thảo thì ở bước dung hợp phải dùng nhiều ma pháp. Đây là điều cơ bản mà ai muốn trở thành đan pháp sư đều biết.
Thế nhưng tình huống trước mặt là thế nào đây? Phượng Nhu Tinh ngẩn người nhìn Bích Nhu thảo thành công dung hợp trong đan lô, sau bao lần luyện đan cuối cùng cô cũng thành công dung hợp Bích Nhu thảo.
Phượng Nhu Tinh vui sướng tiếp tục dung hợp mấy loại pháp thảo khác, Châu Thanh nhìn một màn như vậy cũng không nói gì.
Trải qua 4 tiếng, đan lô của Phượng Nhu Tinh không hề có dấu hiệu hư đan, trong phòng cũng xuất hiện mùi thuốc, so với mùi thuốc ban đầu Châu Thanh vừa vào phòng thì nồng hơn, thanh khiết hơn. Mùi thuốc ban đầu cậu ngửi chính là mùi đan hư, mùi không nồng, lại có mùi cháy khét.
"Thành đan, thành đan rồi!" Phượng Nhu Tinh sung sướng nhìn viên đan pháp trên tay mình.
Đây là viên đan pháp cấp 5 đầu tiên cô luyện thành, tuy chỉ là một chuỗi dữ liệu, bên ngoài cô còn chưa luyện được nhưng cô vẫn rất vui.
Phượng Nhu Tinh cũng có thiên phú luyện đan, từ nhỏ hai chữ thiên tài đã đặt trên đầu cô. Bản thân cô là người của đại gia tộc, cảm thấy bản thân mình hơn người khác là chuyện bình thường. Cô cảm thấy ở lĩnh vực luyện đan này mình là thần đồng, cô kiêu ngạo nhưng không khoe khoang, cũng không khinh thường người khác.
Mọi người đều cho rằng cô thật sự có tài luyện đan, nhất định có thể trở thành một đan pháp sư cao cấp. Dưới sự khen ngợi của mọi người, trong lòng Phượng Nhu Tinh cũng tin là như vậy, cho đến khi cô bắt đầu liên tục thất bại luyện đan cấp 5. Lúc bấy giờ cô mới biết, đan pháp sư từ cấp 1 đến cấp 4, chỉ cần có chút tài năng đều được gọi là thiên tài. Nhưng thiên tài thật sự là khi một đan pháp sư có thể luyện được đan pháp cấp 5.
Đột nhiên Phượng Nhu Tinh nhớ lại một cuộc trò chuyện rất lâu về trước, khi đó cô vừa bái sư, một sư huynh đã khen ngợi tài năng luyện đan của cô, nói cô là thiên tài, nhưng lúc đó sư phụ cô chỉ lắc đầu cười nói: "Có phải thiên tài hay không còn chưa biết."
Lúc đấy Phượng Nhu Tinh cho rằng sư phụ nói như vậy là vì không muốn cô quá tự mãn với thực lực của mình.
Phượng Nhu Tinh nắm tay Châu Thanh, cảm kích nói: "Cảm ơn cậu, nhờ có cậu mà tôi đã hiểu được rồi."
Bây giờ nghĩ lại sư phụ đã từng gợi ý cho cô rất nhiều, chỉ là cô cho rằng mình đã đủ tốt nên không quá chú tâm tới.
"Không có gì." Châu Thanh nói.
Cậu chỉ là gợi ý một chút, chính bản thân Phượng Nhu Tinh mới nhận ra vấn đề mình mắc phải.
Vui sướng một hồi Phượng Nhu Tinh cũng bình tĩnh lại, lúc này cô mới nhớ ra một chuyện quan trọng, cô nghi ngờ nhìn Châu Thanh, hỏi: "Làm sao cậu biết phương pháp này?"
Hình như pháp thảo cấp 3 không có loại nào thuộc dạng mềm mỏng.
Châu Thanh viện bừa một cái cớ: "Tôi từng luyện một loại đan pháp cấp 3 trong lúc cạn kiệt ma pháp nên mới phát hiện được."
Phượng Nhu Tinh gật đầu, cảm thấy Châu Thanh thật may mắn. Cô cũng không suy nghĩ nhiều, bởi từ cấp 1 đến cấp 4 cô lên cấp rất nhanh, rất nhiều loại đan pháp và pháp thảo cô còn chưa biết. Có thể loại đan pháp Châu Thanh nói chính là một trong số đó.
Thế nhưng cho dù Phượng Nhu Tinh biết Châu Thanh nói dối thì cô cũng sẽ lựa chọn tin tưởng, bởi cậu đã giúp cô nhận ra một điều mà có thể cô sẽ mất nhiều năm mới biết hay thậm chí cả đời cũng không biết được.
...
Dạo gần đây Dylan buồn lắm, vị hôn thê của hắn mấy ngày nay không chịu gặp hắn, cứ điên cuồng lên Mạng Đế Quốc, mà hắn cũng không có nhiều thời gian.
Thời điểm trùng tộc kiếm ăn càng lúc càng gần, những đợt tấn công của bọn chúng so với mỗi năm còn thô bạo hơn. Những tinh cầu nhỏ liên tục bị trùng tộc tấn công, thiệt hại có thể nói là rất lớn.
Thế nhưng kỳ lạ là chỉ có Đế Quốc Azilla là bị trùng tộc liên tục tấn công với quy mô lớn, những quốc gia khác chỉ có số lượng nhỏ, phần lớn đều tập trung ở Đế Quốc Azilla.
Hoàng đế và các đầu lĩnh quân đội đều đang rất đau đầu. Chuyện này không phải chưa từng xảy ra. Cách đây mười năm Đế Quốc liên tục chịu cuộc tấn công quy mô lớn từ trùng tộc, mọi lúc mọi nơi đều có trùng tộc, không nhất thiết là thời điểm kiếm ăn.
Lúc đó nhờ vào một vị thiếu tướng cắm quân ở biên giới mới có thể cản được, tuy nhiên cũng chỉ được có mấy năm, vị thiếu tướng kia lại mất tích, hoặc cũng có thể là đã chết.
Không có vị thiếu tướng kia, trùng tộc lại một lần nữa tấn công mãnh liệt, thế nhưng chỉ một năm sau khi vị thiếu tướng kia mất tích, trùng tộc lại từ từ lui quân, cho tới hiện tại chỉ xuất hiện vào thời điểm kiếm ăn.
Thế nhưng lần này trùng tộc lại một lần nữa nổi điên, cho dù Thập tướng quân cắm quân ở biên giới cũng không cản nổi. Cuộc tấn công của trùng tộc càng ngày càng mạnh mẽ, so với mười năm trước còn khủng bố hơn, số lượng đông hơn rất nhiều. Mấy năm qua trùng tộc im hơi lặng tiếng, bây giờ đột nhiên đùng một phát, chỉ một tinh cầu nhỏ nghèo không có bao nhiêu người sinh sống thế nhưng lại cử hơn 10.000 con trùng thú. Đội quân cắm quân ở tinh cầu đó bị tiêu diệt hoàn toàn, tinh cầu cũng bị trùng tộc chiếm lĩnh.
Cũng vì thế mà gần đây các học viên luyện tập rất nhiều, gần như không có thời gian nghỉ ngơi, tất cả là để chuẩn bị cho cuộc tấn công sắp tới. Bởi vì cuộc chiến lần này nguy hiểm hơn rất nhiều, học viện cũng nói nếu ai không muốn đi cũng có thể không cần đi. Thế nhưng người học ở học viện này ai cũng muốn trở thành quân nhân, trọng trách của một người quân nhân, nhìn thấy Đế Quốc lâm nguy, đương nhiên bọn họ sẽ không bỏ chạy.
Dylan cũng thế, hắn luyện tập cả một ngày, hôm nay hắn cố ý dành một chút thời gian để đi xem Phượng Nhu Tinh, thế nhưng hắn lại phát hiện cô vẫn còn ở trên Mạng Đế Quốc.
Dylan mệt mỏi ngã xuống giường, cả thân chật vật, mồ hôi dính đầy áo nhưng hắn cũng không quan tâm, hắn cầm máy đầu não lên đeo vào, hắn muốn biết rốt cuộc Phượng Nhu Tinh gần đây có chuyện gì mà liên tục lên Mạng Đế Quốc.
Phượng Nhu Tinh thường lên Mạng Đế Quốc để luyện tập, nhưng cũng không nhiều, phần lớn cô đều luyện đan bên ngoài, bởi thực tế vẫn tốt hơn so với mạng ảo.
Dylan tìm kiếm phòng Phượng Nhu Tinh thuê, lại nhập mật khẩu.
Vừa vào phòng hắn đã ngửi thấy mùi thuốc thơm nồng, không hề có vị cháy khét, đây là lần đầu tiên hắn ngửi thấy mùi này sau khi Phượng Nhu Tinh bắt đầu tập luyện luyện đan pháp cấp 5.
Dylan ngẩn người nhìn 2 bóng người trước mặt. Một cô gái đang vui vẻ nói chuyện với một người đàn ông mập lùn. Bởi vì người đàn ông đội áo choàng nên hắn không thấy rõ mặt nhưng cô gái kia thì hắn biết, đó là vị hôn thê của hắn.
Đột nhiên một cỗ tức giận trỗi lên, Dylan nhanh chóng tiến lại gần hai người, hắn dùng giọng nói lạnh lùng nhưng bởi vì là đang trên mạng ảo nên giọng của hắn có chút máy móc, không nghe ra bất cứ cảm xúc gì.
"Hai người đang làm gì?"
Tuy giọng nói của hắn không có cảm xúc nhưng ánh mắt của hắn rất lạnh.
Cả hai bị giật mình, lúc này Phượng Nhu Tinh mới để ý bảng thông báo có người vào phòng.
"Sao anh lại ở đây?"
Phượng Nhu Tinh vẫn chưa phát hiện Dylan khác thường, cô ngạc nhiên khi hắn lại ở trên Mạng Đế Quốc. Bởi vì trùng tộc nên gần đây Dylan luyện tập rất nhiều, cô cũng vì thế mới mong muốn nhanh chóng trở thành đan pháp sư cấp 5.
"Tên này là ai? Mấy ngày qua em ở cùng nó?" Dylan chỉ vào Châu Thanh, tức giận hỏi.
Phượng Nhu Tinh gật đầu: "Đúng vậy, cậu ấy giúp đỡ em rất nhiều."
Không nghe được câu trả lời mình muốn nghe, Dylan tức giận liếc nhìn Châu Thanh, như biết hắn tức giận, hệ thống Mạng Đế Quốc còn chèn thêm hai ngọn lửa nhỏ bên trong mắt hắn, ngoài ra người bị hắn nhìn sẽ có cảm giác hơi nóng.
Châu Thanh: "..."
Cũng không cần phải rõ ràng vậy đi?
Lúc này Phượng Nhu Tinh mới phát hiện Dylan tức giận, mà không phát hiện cũng không được vì hai mắt Dylan bùng cháy thế kia cơ mà.
Đây là hiệu ứng đặt biệt, chỉ khi cực kỳ tức giận loại hiệu ứng này mới được kích hoạt.
"Dylan, chẳng lẽ anh không biết cậu ấy?" Phượng Nhu Tinh khó hiểu hỏi Dylan. Cô tưởng rằng Châu Thanh và Dylan quen biết nhau, như vậy hẳn là cũng biết nhân vật của cậu như thế nào.
"Anh không quen biết thằng nào có ý định đào góc tường mình hết!" Dylan chán ghét nói.
Gần đây luyện tập quá nhiều, nghỉ ngơi cũng không được bao nhiêu, vừa thả lỏng ra là Dylan liền cảm thấy tinh thần mệt mỏi. Hắn chỉ muốn gặp Phượng Nhu Tinh một chút sau đó nghỉ ngơi một lát rồi lại tiếp tục luyện tập. Bởi tinh thần mệt mỏi nên cảm xúc của hắn cũng không ổn định.
"Ha ha..." Phượng Nhu Tinh nghe hắn nói xong thì ôm bụng cười.
Châu Thanh: "..."
"Anh ghen hả?" Phượng Nhu Tinh dùng cù chỏ chọt chọt cánh tay Dylan.
Dylan hừ một tiếng, nói: "Em là hôn thê của anh, anh không được ghen à?"
"Được chứ, được chứ!" Phượng Nhu Tinh ôm cánh tay Dylan, trong lòng cảm thấy ấm áp, cô cười với hắn, nói: "Anh hiểu lầm rồi, đây là Châu Thanh."
Dylan: "?!?"
Châu Thanh gật đầu: "Tôi là Châu Thanh."
Dylan: "..."
"Phụt, ha ha..." Lần này là Dylan cười, hắn đi vòng vòng quanh Châu Thanh nhìn cậu. Hai ngọn lửa biến mất, tới nhanh đi cũng nhanh.
"Tôi không biết gu cậu mặn như vậy!" Dylan thâm sâu mà nhìn tên nhân vật trên đầu Châu Thanh.