Truyện chỉ đăng tại 𝓦𝓪𝓽𝓽𝓹𝓪𝓭 tieucamap210.
🦈: Chương này có nước thịt nhạt nhẽo nha <( ̄︶ ̄)>
___________
Sau khi kết thúc phần kiểm tra ngày đầu tiên, mọi người bắt đầu ai về nhà nấy, người trong học viện thì hoặc là về ký túc xá hoặc là đến nơi luyện tập. Một số người có tiết học không thể đến xem hoặc là tới muộn đều buồn bực trở về ký túc xá.
Bên ngoài học viện vẫn còn rất nhiều người, bọn họ thấy mọi người đi ra thì reo hò, một số người là phụ huynh thí sinh, ân cần hỏi han con mình thế nào.
Vốn là Châu Thanh định quay trở về khách sạn, thế nhưng Trần Dương Linh lại nói phía sau học viện có một hội chợ đêm, có muốn cùng đi hay không. Châu Thanh không phải là chưa từng đi hội chợ đêm, kiếp trước lúc rảnh rỗi cậu sẽ tới khu vực phàm nhân chơi, học hỏi thức ăn ở đó, cũng đi hội chợ đêm. Nhưng mà hai tiểu bảo bối nhà cậu thì chưa từng đi, cũng không biết hội chợ đêm rốt cuộc là cái gì, nhìn hai đứa nhỏ tò mò ngẩng đầu lên nhìn cậu, cậu xoa đầu hai nhóc, gật đầu với Trần Dương Linh.
"Mỗi năm vào ngày tuyển sinh, hội chợ đêm đều sẽ mở hai ngày, một là tạo không khí chúc mừng cho những người đạt, còn lại là chia buồn cho những người không đạt." Trần Dương Linh vừa đi vừa giải thích.
"Ba ba, con muốn bắn trùng thú." Roy ở bên cạnh nói với Trần Dương Linh.
"Là cái gì vậy? Nghe thật vui." Thiên Sinh Tây nghe vậy hai mắt loé sáng, Thiên Sinh Đông kế bên cũng thắc mắc mà nhìn Roy.
Không biết vì sao nhìn ánh mắt của hai người, Roy đột nhiên cảm thấy mình như anh lớn...
Qua lại một thời gian, nhóc phát hiện về chiến đấu Thiên Sinh Đông và Thiên Sinh Tây rất rành rỏi, nhưng về những thú vui chơi hai người lại chẳng biết gì cả.
"Là một trò chơi ở hội chợ đêm, chơi rất vui!" Roy nói.
Nghe Roy nói vậy hai mắt Thiên Sinh Tây toả sáng lấp lánh, cậu xoay người chạy đến bên cạnh Châu Thanh nắm lấy tay cậu lắc lắc: "Ba ba, con cũng muốn thử."'
Nếu là trước kia, cho dù nhóc có muốn cái gì cũng không dám nói cho Châu Thanh biết, bởi vì nhóc biết nếu nhóc nói ra, một trận roi đòn mắng chửi sẽ chờ đợi nhóc. Nhưng mà bây giờ lại không giống, nếu là Châu Thanh hiện tại, cậu chắc chắn sẽ không đánh mắng nhóc.
Quả nhiên, Châu Thanh nắm lại bàn tay nhỏ của Thiên Sinh Tây, cậu ôn nhu nói: "Muốn chơi cái gì, ba ba đều cho hết."
Thiên Sinh Tây trong lòng cực kỳ vui vẻ, nhóc kéo tay Châu Thanh để cậu cúi xuống, sau đó chụt một cái lên má của cậu, nhóc nở nụ cười hạnh phúc: "Ba ba thật tốt!"
Ba ba bây giờ thật tốt, hi vọng ba ba sẽ mãi tốt như vậy.
...
Bảy người tới hội chợ đêm vừa lúc trời tối, hội chợ đêm dưới ánh đèn sáng lấp lánh trong bóng tối, đủ các loại màu nhìn cực kỳ rực rỡ, so với hội chợ đêm kiếp trước Châu Thanh nhìn thấy còn đẹp hơn.
Vừa kết thúc buổi kiểm tra, Cát Hải Thịnh đã bị La Kính kéo đi đâu không biết, lúc này cũng chỉ có bốn người Châu Thanh và ba người Trần Dương Linh.
Hội chợ đêm tuy chỉ mới mở nhưng cũng có rất nhiều người, phần lớn là những người tham gia tuyển sinh. Dù sao những người này là từ khắp mọi nơi ở Đế Quốc Azilla mà tới, có người ở những nơi xa xôi hẻo lánh như Châu Thanh, bởi thế đối với hội chợ đêm cũng rất tò mò.
Hội chợ đêm cũng không phải cái gì bí mật, chỉ cần lên quang não coi một chút là biết. Người ở thế giới này mỗi người đều có một cái quang não, Châu Thanh tuy rằng cũng có nhưng cậu không có sử dụng nhiều, đối với thiết bị công nghệ thông minh thế này cậu vẫn chưa quen lắm.
Chợ đêm chia làm hai khu, khu đầu tiên bước vào là thức ăn, tại đây được bày bán rất nhiều thức ăn, khu tiếp theo là khu trò chơi và mua sắm.
Ba đứa trẻ muốn chơi bắn trùng thú nên cả đám liền đi thẳng qua khu thức ăn tới khu trò chơi.
Vừa tới khu trò chơi, ba cặp mắt trẻ con liền sáng hoắc lên, đặc biệt là hai tiểu bảo bối, bọn nhóc chưa từng thấy nhiều trò chơi đến như vậy.
Tuy bọn nhóc rất muốn thử hết các loại trò chơi ở đây nhưng mà cũng không có dám chạy lung tung, ngược lại đứng bên cạnh Châu Thanh, xem cậu đi đâu thì bọn nhóc theo đó.
Châu Thanh cười, từ trong vòng không gian lấy ra một túi nhỏ, bên trong chứa khoảng 1000 tinh tệ, cậu đưa nó cho Thiên Sinh Đông, xoa đầu nhóc nói: "Cầm lấy đi chơi đi."
Thiên Sinh Đông nhận lấy túi tiền, cảm ơn Châu Thanh sau đó cùng Thiên Sinh Tây và Roy chạy đi chơi.
Hội chợ đêm rất rộng, Châu Thanh cũng không sợ lạc hai tiểu bảo bối. Trước đó cậu mua quang não cho mình, cũng mua luôn cho hai nhóc mỗi đứa 1 cái, nếu bị lạc thì chỉ cần liên lạc là được.
Sau đó Ryze cũng kéo Trần Dương Linh đi mất, hắn còn giẫy giụa một hồi, hắn mời Châu Thanh đi hội chợ đêm là muốn đi cùng cậu, kết quả Ryze thì thầm gì đó bên tai hắn, khiến cả mặt hắn đỏ bừng lên, tức giận mà đi theo Ryze.
Lúc này chỉ còn lại hai người Châu Thanh và Thiên Tử Dật. Không khí nhất thời trở nên lúng túng.
Thật ra cũng chỉ có Châu Thanh lúng túng, Thiên Tử Dật thì vẫn thản nhiên mà đi dạo hội chợ đêm. Cũng không biết vì sao mà gần đây ở riêng một mình với Thiên Tử Dật, Châu Thanh lại không thể bình tĩnh được, đặc biệt là khi hắn nắm tay cậu đi dạo mà khuôn mặt lại như không có chuyện gì.
"Đói không?" Thiên Tử Dật đột nhiên cúi xuống lại gần Châu Thanh hỏi.
Bởi vì chiều cao nên mỗi lần nói chuyện cùng Thiên Tử Dật, Châu Thanh đều phải ngẩng đầu lên, lần này cũng thế. Nhưng mà bởi vì trước đó cậu cứ suy nghĩ đâu đâu, không có để ý tới hành động bất ngờ này của Thiên Tử Dật, thế là cậu ngước lên, kết quả môi chạm phải cằm của hắn.
Châu Thanh mở to mắt, khuôn mặt đỏ bừng lên lập tức lùi lại phía sau, Thiên Tử Dật lại nhanh tay kéo cậu trở lại, sau đó liền có một người đi ngang qua sau lưng Châu Thanh. Nếu không có Thiên Tử Dật kéo lại, cậu chắc chắn sẽ đụng phải người ta.
"Nếu em muốn hôn tôi như vậy có thể nói cho tôi biết." Thiên Tử Dật khẽ cười, hắn nâng mặt Châu Thanh lên, cúi xuống.
"Đừng." Châu Thanh dùng tay đẩy hắn, khuôn mặt cậu đỏ như trái cà chua, hai cái tai hồng hồng. Châu Thanh có nước da trắng nõn, lại thêm khuôn mặt trẻ con của cậu, khung cảnh lúc này đối với Thiên Tử Dật mà nói chỉ có ba chữ: Quá đáng yêu!
Thiên Tử Dật cảm thấy miệng khô lưỡi khô, hầu kết lên xuống, hắn nhướng mày, thanh âm trầm thấp: "Hửm?"
"Ở đây có rất nhiều người." Bởi vì cằm bị nắm, Châu Thanh không thể cúi xuống, chỉ có liếc chỗ khác không dám nhìn Thiên Tử Dật, giọng nói bé xíu.
Thiên Tử Dật khẽ cười một tiếng, Châu Thanh nghe thấy tiếng cười của hắn, tim cậu đập nhanh hơn, ánh mắt lại không tự chủ mà nhìn cái miệng đang phát ra tiếng cười kia.
Thiên Tử Dật thấy vậy khóe môi hắn càng nhếch lên, cũng không tiếp tục trêu cậu nữa. Hắn buông câu ra, lập lại câu hỏi lúc nãy: "Đói không?"
Châu Thanh ngơ ngác gật đầu.
"Đứng ở đây đợi, tôi đi mua cho em." Nói xong liền đi rồi.
Đợi bóng dáng Thiên Tử Dật biến mất trong đám đông, Châu Thanh mới lấy lại tinh thần. Cậu đưa tay lên sờ trái tim vẫn còn đập mạnh này, lại sờ lên môi.
Cậu vừa nãy thế mà lại muốn hôn môi Thiên Tử Dật.
...
Châu Thanh đợi khoảng 5 phút vẫn chưa thấy Thiên Tử Dật trở lại, cậu đành đi tới một góc ghế đá ngồi. Chỗ ghế này hơi tối, đèn hội chợ đêm chiếu cũng không tới, nhưng cũng có thể thấy rõ ràng, chỉ là phía sau ghế lại là một góc tối nhìn không thấy gì.
Châu Thanh ngồi xuống đợi thêm 2 phút, lúc này phía sau góc tối đột nhiên vang lên tiếng động. Âm thanh ở chợ đêm rất ồn ào, đủ loại thanh âm hỗn tạp, nhưng tiếng nói ở góc tối Châu Thanh lại nghe rất rõ ràng.
"Cục cưng, anh phải phạt em, em thật hư!"
"Đừng mà... Đừng ở chỗ này."
"Không sao đâu, chỗ này sẽ không ai nhìn thấy."
"Nhưng mà... A! Em còn chưa chuẩn bị, ưm, nhẹ thôi."
Bốp một tiếng, từ bên trong đột nhiên vang lên một tiếng, ngay sau đó là giọng nói rên rĩ của một người đàn ông.
"A, ưm, nhẹ thôi, chậm... Chậm đã."
Bốp, lại một tiếng, tiếp đến là một giọng người đàn ông khác.
"Như này phải không?"
"Đừng vỗ nữa mà, em sắp ra rồi!"
Lúc này Châu Thanh còn không biết chuyện gì đang diễn ra trong góc tối kia nữa thì cậu không cần phải sống nữa.
Tiếng rên rỉ truyền vào tai, khuôn mặt đỏ bừng lên, cậu cảm thấy xấu hổ cực kỳ, ngoài ra còn có một tia sợ hãi.
Đúng lúc này đột nhiên một vòng tay ôm lấy cậu từ phía sau, Châu Thanh hoảng sợ giật mình, đang muốn giẫy giụa ra lại nghe thấy giọng nói trầm thấp quen thuộc.
"Bảo bối, nếu em muốn làm như vậy có thể nói với tôi, không cần phải nghe lén như vậy."
Cả người Châu Thanh cứng đờ, sau đó cả khuôn mặt trắng nõn của cậu đỏ như muốn nhỏ ra máu, cảm giác hoảng sợ cũng vì vậy mà biến mất, cậu cứng ngắt nói: "Ai muốn làm chuyện xấu hổ như vậy chứ!"
Thiên Tử Dật đặt hộp đồ ăn lên một chỗ trên ghế, sau đó ngồi xuống bên cạnh Châu Thanh, đôi mắt vàng kim tối lại: "Vậy sao em còn nghe lén người khác."
Đúng lúc này trong góc tối truyền ra tiếng rên rỉ của người đàn ông.
"Đừng, đừng ra ở bên trong."