Mấy ngày sau Châu Thanh bắt đầu đi vào quy luật. Mỗi sáng cậu nấu đồ ăn cho buổi sáng và trưa với sự trợ giúp của Thiên Sinh Đông và Thiên Sinh Tây, sau đó cậu sẽ luyện đan cả ngày. Đến tối Châu Thanh sẽ nấu bữa ăn tối cùng hai tiểu bảo bối rồi giải độc cho Thiên Tử Dật.
Điều đáng mừng chính là từ ngày cậu bắt đầu nấu thịt yêu thú, khoảng cách giữa cậu với Thiên Sinh Đông và Thiên Sinh Tây càng ngày gần hơn, cách một ngày gần đây bọn nhóc đã bắt đầu gọi cậu là ba ba rồi. Ngày hôm đó Châu Thanh vui sướng nấu thật nhiều món luôn.
Ngoài ra Thiên Tử Dật cũng ra ngoài nhiều hơn, nhà cậu có một cái sân nhỏ đằng sau, mỗi sáng Thiên Tử Dật đều ra đó ngồi phơi nắng, từ cửa sổ phòng bếp Châu Thanh có thể thấy hắn.
Nắng buổi sáng trước 8 giờ sẽ không có độc tố gì, ở Thôn Bão Tố trời sáng nhanh mà tối cũng nhanh. Tuy chỉ mới 7 giờ sáng nhưng trời đã nắng nóng rồi.
Thiên Tử Dật phơi nắng tầm 8 giờ thì hắn vào xem TV, nếu Châu Thanh luyện đan thì hắn sẽ ngồi trong phòng cả ngày cho đến khi cậu luyện xong.
Cho đến ngày thứ sáu Châu Thanh hay tin Tịnh Nhã trở về. Nghe nói lúc đó cô ta nhìn rất thảm, quần áo rách nát, vết thương đầy người, lúc đi năm người nhưng lúc về chỉ có hai.
Nghe nói Cận Chính bị thương rất nặng, một tay bị phế, sau khi trở về thôn liền bất tỉnh, đến giờ vẫn chưa tỉnh lại.
Ba người Phục Dung thì không có tung tích.
Châu Thanh cười lạnh, không cần nghĩ cũng biết ba người Phục Dung sợ là đã bỏ mạng, mà chủ mưu thì còn ai ngoài Cát tiểu thư kia.
Quả nhiên ngày hôm sau truyền ra tin tức ba người Phục Dung chết.
Thiên Tử Dật nhìn Châu Thanh nấu cơm vẫn nấu cơm, luyện đan vẫn luyện đan, một chút cũng không quan tâm chuyện bên ngoài, hắn suy đoán Châu Thanh đã biết gì đó, dù sao Châu Thanh cũng tới thành phố K.
"Cậu đã biết chuyện Phục Dung?" Thiên Tử Dật đợi Châu Thanh luyện đan xong liền hỏi.
"Ừm, bọn họ đắc tội người khác." Châu Thanh thản nhiên gật đầu, giọng nói có chút khinh thường.
"Cậu không thích bọn họ?" Thiên Tử Dật thấy Châu Thanh chán ghét khi nói tới bọn Tịnh Nhã, không hiểu sao trong lòng lại có chút thoải mái.
"Không thích." Châu Thanh lắc đầu.
"Tịnh Nhã thì sao?" Thiên Tử Dật hỏi, hắn nhớ rõ Châu Thanh chính là rất yêu thích cô ta.
"Cô ta? Đồ lục trà biểu ghê tởm." Châu Thanh nhíu mày chán ghét nói.
Cậu không nói không có nghĩa cậu không biết, lúc Tịnh Nhã nói muốn vòng bảo vệ sợi dây chuyền cấp 3 kia, Châu Thanh đã biết cô ta đánh chủ ý lên tinh tệ của cậu rồi. Đã vậy còn bày ra bộ dạng ngây thơ trong sáng, muốn giúp đỡ cậu bán đồ làm Châu Thanh ghê tởm muốn chết.
Thiên Tử Dật:...
Lục trà biểu?
"Cô ta tính lừa tiền tôi để giúp cô ta mua sợi dây chuyền vòng bảo vệ cấp 3, cô ta nghĩ cũng thật hay." Nhắc tới Châu Thanh lại tức giận nói, tiền của cậu là cho gia đình cậu, cô ta là ai mà muốn tiền của cậu cơ chứ.
"Được rồi, không nhắc tới cô ta nữa." Thiên Tử Dật thấy Châu Thanh tức giận xù lông, trong lòng càng cảm thấy thoải mái, hắn suy nghĩ, quyết định đưa tay lên xoa đầu Châu Thanh.
"Luyện đan thế nào rồi?" Thiên Tử Dật chuyển đề tài.
Quả nhiên Châu Thanh không để ý tới Tịnh Nhã nữa, cậu vui vẻ cầm năm bình đan pháp lên, cười nói: "Nhìn xem, một ngày tôi có thể luyện được bốn mươi viên đan pháp cấp 1, mười viên cấp 2."
Trước đó Châu Thanh lại đi tới cửa hàng đan pháp ở thành phố K bán một ít đan pháp để mua quyển Đan pháp cấp 2.