• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chỉ vì một câu nói của hắn, tất cả lo lắng sợ hãi suốt mấy ngày nay giống như vỡ òa. Tiêu Điểm Điềm ôm lấy cánh tay hắn khóc không thành tiếng. Ngụy Chính Thần gắng sức nâng bàn tay còn lành lặn của mình lên, nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt cô.

- Đừng khóc, anh ở đây, không sao nữa rồi.

Cô gái nhỏ lắc lắc đầu, làm thế nào cũng không dừng lại được. Cô thật sự quá sợ hãi, cho dù hắn đang ở ngay trước mắt, cũng không dám lơ là dù chỉ một giây. Chỉ sợ đây là một hồi mộng đẹp của mình, còn người cô yêu thì đã táng thân trong biển lửa mất rồi.

Không còn cách nào khác, Ngụy Chính Thần giả bộ nhíu mày, giọng nói lộ vẻ đau đớn.

- Bảo bối, anh đau quá.

Tiêu Điểm Điềm nào còn chú ý được chuyện gì khác nữa, thấy hắn nhíu mày một cái đã đau lòng không chịu được. Cô qua loa lau nước mắt trên mặt mình, chân trần nhảy xuống giường, vội vã muốn đi gọi bác sĩ.

- Anh đợi em, em gọi Từ Khiêm tới.

Ngụy Chính Thần cũng không nói với cô là có thể nhấn chuông ngay đầu giường để gọi bác sĩ. Hắn muốn cô làm việc gì đó để phân tâm đi một chút, không cần chìm đắm trong nỗi sợ hãi và bị thương nữa.

Rất nhanh, trong vòng chưa đầy ba phút, Từ Khiêm dẫn theo một đám chuyên gia chạy tới kiểm tra.

Nhìn số liệu trên máy và kết quả khôi phục trong mấy ngày gần đây, hắn ta nhịn không được giơ một ngón cái lên tán thưởng.

- Lão đại, ngài thật là trâu bò!

Lý do hắn ta nói thế là bởi vì thương thế của Ngụy Chính Thần khôi phục rất nhanh. Các tế bào trong cơ thể đã bắt đầu tái tạo lại, tuy làn da bên ngoài trông càng thêm sần sùi, nhưng đây là dấu hiệu cho thấy cơ thể đang loại bỏ da chết.

- Như thế này thì không cần đến hai tuần, chỉ cần mười ngày, không ... với sức khỏe của lão đại có khi chỉ cần một tuần là ổn!

Ngụy Chính Thần không nói gì, chỉ gật gật đầu ra vẻ đã biết. Nhưng Tiêu Điểm Điểm lại vui vẻ vô cùng. Mấy ngày hôm nay cô không nói không cười, ngay cả ăn uống cũng chán chường, vậy mà bây giờ chỉ cần nhìn thấy Ngụy Chính Thần, khuôn mặt xinh đẹp đã rực rỡ như hoa.

Mọi người ít nhiều đều thở phào nhẹ nhõm, cũng biết ý liếc nhìn nhau rồi để lại không gian riêng cho cặp đôi. Bọn họ không muốn ở lại đây làm bóng đèn nữa đâu.

Tất cả rời đi hết, không gian lại lâm vào tĩnh lặng. Ngụy Chính Thần nhìn cô gái của hắn, muốn nói gì đó nhưng lại bị tiếng khóc của cô cắt ngang.

"Điềm Điềm..."

"Hức... Hức...Oaaa...Hu hu hu..."

Lúc này có người ngoài ở đây, cô không muốn khóc lóc để người ta chê cười, nhưng bây giờ thì khác, nghe thấy bác sĩ chính thức xác nhận Ngụy Chính Thần đã bình an cô mới cảm thấy tâm sự nặng trĩu của mình được buông lỏng. Thân thể cố gắng gồng lên mấy ngày nay nhất thời xẹp lép giống như quả bóng xì hơi, nước mắt tràn ra như hồng thủy phá để.

Tiêu Điểm Điềm nắm chặt lấy góc áo đồng phục bệnh nhân của hắn, đôi mắt tràn ngập đau đớn và bất lực.

- Em rất sợ, nếu như anh không còn bên cạnh em nữa, em phải làm sao bây giờ? Tại sao anh có thể làm như thế? Bảo vệ em để bản thân gánh chịu nguy hiểm? Ngụy Chính Thần, anh nghe cho rõ đây, em thà chết! Chết cùng một chỗ với anh! Còn hơn là trơ mắt nhìn anh vì em mà đi chịu chết! Anh có hiểu không? Em không cần anh hy sinh tính mạng để bảo vệ em! Anh làm như vậy, chính là muốn vứt bỏ em!

Lúc này đến phiên Ngụy Chính Thần sửng sốt. Hắn chưa bao giờ nhìn thấy Tiêu Điềm Điềm mất khống chế như vậy. Cô ở trong mắt hắn luôn là một cô gái nhỏ dễ ngại ngùng, nói năng nhỏ nhẹ, có tức giận thì cùng lắm chỉ trừng mắt liếc hắn một cái. Hôm nay đúng là lần đầu tiên hắn bị cô mắng cho thảm hại thế này.

- Anh...

Ngụy Chính Thân muốn giải thích, rồi lại không biết phải giải thích thế nào, bởi vì những lời cô nói đều đúng. Hắn dùng bất cứ giá nào để bảo vệ cô, nhưng lại không quan tâm xem liệu cô có cần điều đó hay không? Nếu hắn thực sự không trở về được nữa, cô gái của hắn phải làm sao bây giờ?

Cô nhỏ bé như vậy, yếu ớt như vậy, hắn làm sao nỡ để có một mình đối mặt với cuộc sống đầy khó khăn này?

- Bảo bối, em có hối hận không? Anh vì ích kỉ mà giữ em lại, nếu như em theo bố mẹ trở lại cuộc sống bình thường, sẽ không cần lúc nào cũng phải đối mặt với nguy hiểm. Em sẽ trở thành con gái của một cảnh sát được người khác kính trọng, chứ không phải người phụ nữ của một tên xã hội đen người người sợ hãi. Anh khiến em mất đi tự do, phải sống trong một thế giới đầy rẫy nguy hiểm. Nếu anh không dùng cả tính mạng này để bảo vệ em, một kẻ như anh, lấy cái gì để xứng với em?

Tiêu Điểm Điềm nhìn thấy nét lo sợ trong đôi mắt hắn. Cô không hiểu, sao hắn có thể có suy nghĩ như thế? Hắn đẹp trai, lại tài giỏi, còn có quyền thế và địa vị ít ai sánh kịp, có hàng trăm hàng ngàn cô gái muốn trở thành người phụ nữ của hắn. Còn cô thì sao, cô chỉ là một cô gái tầm thường, dung mạo tạm được, chỉ có điểm mạnh duy nhất là tuổi trẻ, nghe lời. Nhưng mà kiểu người như thế trên đời này còn thiếu hay sao?

Tiêu Điểm Điềm nghĩ rằng chỉ có một mình cô là không xứng với hắn, không ngờ Ngụy Chính Thần lại nói cho cô biết, hắn cũng sợ mình không xứng với cô. Người đàn ông này, sao có thể khiến cô yêu vào trong tâm khảm như thế?

- Nhưng mà em cũng nghĩ rằng, bản thân mình không xứng với anh. Anh tốt như vậy, em có tài đức gì mà có thể khiến anh vì em mà hy sinh cả tính mạng? Em thật sự không đáng đâu...

Cập nhật chương mới nhanh nhất trên TruyệnApp.com

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK