Mặc dù đã được cứu nhưng cô gái kia vẫn vì kiệt sức mà ngất đi. Hai người nhanh chóng trở về trên đảo, Ngụy Chính Thần gọi thuộc hạ đến khám bệnh cho cô ta.
Hầu gái đối một thân trang phục cho cô gái kia, mái tóc ướt nhẹp cũng được sấy khô, dung nhan mỹ lệ lập tức hiện ra. Chỉ nhìn qua cũng đủ biết đây là một cô gái rất trẻ, tuổi đời có lẽ không khác Tiêu Điểm Điềm là mấy. Khuôn mặt bởi vì mệt mỏi mà không còn chút huyết sắc, nhưng điều đó lại khiến cô ta mang một vẻ đẹp yếu đuối nhu nhược khiến lòng người trìu mến.
Tiêu Điểm Điềm muốn đến ngồi bên giường để quan sát kỹ hơn, nhưng lại bị Ngụy Chính Thần ngăn lại.
- Em đứng đây là được rồi, trước khi tra ra thân phận của cô ta, đừng lại gần cô ta quá ba mét.
Cô gái nhỏ hơi bĩu môi hờn dỗi. Nhưng thái độ của Ngụy Chính Thần khiến cô vừa an tâm lại vừa muốn cười. Rõ ràng lúc đầu người lo lắng hắn bị sắc đẹp mê hoặc là cô, không ngờ đến cuối cùng cô mới là người có hứng thú với cô gái kia. Nhìn khuôn mặt khó ở này của hắn mà xem, còn có cánh tay đang quấn quanh eo cô thật chặt nữa, cứ như là đang đề phòng cô bỏ hắn chạy theo người ta vậy.
- Được rồi mà, cô ấy chỉ là một cô gái tay trói gà không chặt thôi, trên người cũng không có vũ khí nữa, có thể làm gì được em chứ?
Ngụy Chính Thần dùng giọng nói âm trầm hù dọa cô.
- Chẳng lẽ em không tin lời anh sao? Cô ta xuất hiện một cách trùng hợp như thế, chắc chắn là đang tìm cách tiếp cận em. Đừng nhìn bề ngoài mỏng manh yếu đuối mà không đề phòng, có thể cô ta chính là sát thủ độc ác giết người bằng tay không đấy!
Tiêu Điểm Điềm cạn lời nhìn hắn. Không biết từ khi nào mà vị bang chủ lạnh lùng tàn khốc lại hóa thân thành một ông chú lắm lời thế này nữa. Hắn lo lắng cho cô từng ly từng tí một, ở trước mặt cô dỡ xuống mọi phòng bị, cho cô thấy rất nhiều mặt khác nhau của hắn. Ghen tuông, chiếm hữu, bá đạo, rồi lại dịu dàng, yêu thương, cưng chiều. Mỗi một thứ thuộc về hắn lại càng khiến cô say đắm hắn hơn. Cô chắc chắn rằng trên đời này không có một ai thương cô hơn hắn, kể cả là cha mẹ đã sinh ra cô.
- Vâng, em biết rồi. Trước khi biết rõ thân phận của cô ấy, em cam đoan sẽ không đến gần cô ấy nửa bước!
Bấy giờ Ngụy Chính Thần mới cảm thấy hài lòng. Hắn nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô, dắt cô ra khỏi căn phòng chuẩn bị cho cô gái kia.
- Đợi khi nào cô ta tỉnh lại rồi em đến xem cũng không muộn. Đây là kỳ nghỉ của riêng hai chúng ta, anh không thích người khác chiếm hết sự chú ý của em!
So với một người lạ vừa mới gặp, Tiêu Điểm Điềm đương nhiên là quan tâm đến cảm xúc của Ngụy Chính Thần hơn nhiều. Hắn là người quan trọng nhất trong cuộc đời cô, cô chỉ muốn dành tất cả thờ
Bận rộn từ sáng tới giờ cũng đã là mười một giờ trưa, bụng cô đã đói đến mức kêu vang rồi. Đầu bếp luôn sẵn sàng phục vụ cho hai người suốt hai tư giờ, Tiêu Điểm Điềm vừa đói bụng, đồ ăn đã được bưng lên xếp đầy cả một bàn dài. Bởi vì đang ở trên đảo nên thức ăn tươi ngon nhất chắc chắn là hải sản. Vừa bước vào phòng ăn cô đã ngửi thấy mùi thơm nức mũi. Thịt cá trắng muốt tươi ngon chấm với nước sốt đậm vị, chỉ cần nghĩ đến thôi cũng khiến người ta chảy cả nước miếng.
Lúc suy nghĩ trong đầu Tiêu Điểm Điềm cũng cảm thấy vậy. Nhưng không hiểu sao khi đồ ăn vừa đưa tới bên miệng, một cơn nôn nao chộn rộn trong lồng ngực cô, khiến Tiêu Điểm Điềm vội vã đưa tay che miệng, ngăn lại tiếng nôn khan bật ra trong cổ họng.
Hành động của cô gái nhỏ khiến cho Ngụy Chính Thần chú ý ngay tức khắc. Hắn đứng dậy đỡ lấy cô từ phía sau, bàn tay to lớn vỗ nhẹ lên lưng cô, giúp Tiêu Điểm Điềm cảm thấy thoải mái hơn một chút.
- Mau đi gọi Từ Khiêm đến đây.
Giọng nói của người đàn ông lộ rõ vẻ nôn nóng. Thuộc hạ nhận lệnh của hắn không dám chậm trễ một giây nào, lập tức đi tìm bác sĩ Từ.
Từ Khiêm này không chỉ đơn giản là một bác sĩ, mà còn là một nhà nghiên cứu dược học tiếng tăm lừng lẫy. Năm năm trước hắn biến mất khỏi giới y học, dấu vết để lại chứng minh hắn đã chết trong một vụ nổ trong quá trình nghiên cứu thuốc, nhưng thực chất là thay đổi thân phận gia nhập vào dưới trướng của Ngụy Chính Thần. Tên này không thích cứu người, chỉ thích giết người. Hắn nghiên cứu phần lớn là độc dược, ngoài Ngụy Chính Thần ra, kẻ nào dám coi hắn như một bác sĩ rồi đòi hỏi hắn cứu người này nọ, kẻ đó nhất định sẽ chết rất thê thảm. Trong Hắc Long Bang, người khiến kẻ khác không dám đắc tội nhất chính là hắn!
Trong lúc chờ đợi, Tiêu Điểm Điểm đặt tay lên bụng, cô không khỏi nghĩ...liệu có thể nào cô đang mang thai không?
Nhìn dáng vẻ lo lắng của hắn, cô cũng không dám nói ra suy đoán này ngay, SỢ là mình hiểu lầm khiến hắn thất vọng. Tốt nhất là đợi bác sĩ đến khám, có phải mang thai hay không đến lúc đó sẽ biết ngay.
Từ Khiêm đến rất nhanh, bởi vì hắn biết Tiêu Điểm Điểm quan trọng với Ngụy CI
Quá trình kiểm tra cũng không rườm rà, chỉ mất mười phút là xong. Ngụy Chính Thần sốt ruột hỏi.
- Em ấy thế nào?
- Không có việc gì, phu nhân đang bị cảm lạnh, thân thể yếu ớt, cho nên mới cảm thấy buồn nôn mà thôi.
- Cảm lạnh?
Nghe được câu này, Tiêu Điểm Điềm và Ngụy Chính Thần lại có biểu hiện khác nhau.
Một là sửng sốt, một là lo lắng. Tiêu Điểm Điểm thất vọng thì thầm.
- Không phải là mang thai sao.
Câu nói này âm lượng rất nhỏ, chỉ giống như một tiếng thở dài. Ngụy Chính Thần không nghe thấy được, nhưng Từ Khiêm đang ở gần cô nhất lại nghe được rất rõ.
- Sao có thể? Bang chủ không muốn, tiểu thư không thể mang thai được.
Hắn nhẹ giọng đáp lại lời cô, ý trong lời nói của hắn thì khác, mà Tiêu Điểm Điểm lại hiểu câu này theo một nghĩa khác.
Cô ngây ngẩn nhìn về phía Ngụy Chính Thần. Chú...không cho phép cô mang thai ư?
Cập nhật chương mới nhanh nhất trên TruyệnApp.com
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK