Buổi sáng 8 giờ, Tiêu Điểm Điềm đã bị đánh thức với một thông báo rằng, hôm nay bọn họ sẽ ra biển chơi, đi nghỉ mát trong vòng một tuần.
- Đi chơi? Anh có thời gian sao?
Ngụy Chính Thần ôm lấy cô gái nhỏ từ phía sau, giọng điệu chắc chắn.
- Đương nhiên là không có rồi. Nhưng mà để chuẩn bị cho kỳ nghỉ này, anh đã phải làm việc vất vả suốt một tuần, giải quyết những công việc quan trọng trong một tháng tới.
Nói xong, vẻ mặt của hắn có vẻ không vui.
- Vậy mà em lại suy nghĩ lung tung không chịu nói với anh. Còn cho rằng anh đi tìm tình nhân nữa. Điều này làm anh rất không vui đấy, bảo bối à.
Tiêu Điểm Điềm bất ngờ với đáp án này của hắn. Thì ra tất cả đều là vì cô sao? Nhưng mà...
- Rõ ràng em ngửi thấy mùi nước hoa của phụ nữ trên người anh! Nếu anh không có tiếp xúc thân mật với cô gái nào thì làm sao có chuyện đó được!
Ngụy Chính Thần đột nhiên cười. Hắn hôn lên vành tai trắng như ngọc của cô. Tiếng cười trầm thấp lộ rõ sự sung sướng.
- Bảo bối, em đang ghen sao?
- Anh! Thật đáng ghét! Em đang nói chuyện nghiêm túc với anh đấy!
- Rồi rồi. Thật ra anh không muốn em biết những điều này đâu. Mùi nước hoa đó là của sát thủ đến ám sát anh, kết cục là, cô ta chết rồi. Em sẽ không cảm thấy, anh tàn nhẫn chứ?
Tiêu Điểm Điềm vội vàng xoay người kiểm tra khắp người hắn, giọng nói tràn ngập vẻ lo lắng.
- Ám sát? Anh không sao chứ? Có chỗ nào bị thương không?
Bàn tay nhỏ bé sờ soạng khắp cơ thể hắn, thậm chí còn muốn cởi quần áo của hắn ra để xem xét. Ngụy Chính Thần nắm lấy cổ tay cô, ngăn lại hành động đang đốt lửa trên người hắn.
- Đừng lo lắng, anh không bị thương. Nhưng nếu em cứ sờ thế này sẽ xảy ra chuyện đấy!
Tiêu Điềm Điềm còn chưa hiểu ý nghĩa trong câu nói của hắn, thân thể đã bị đẩy ngã xuống giường, còn hắn thì mạnh mẽ áp lên người cô. Bàn tay to cầm lấy tay cô ép cô chạm vào vị trí nào đó đã trở nên cương cứng.
Cô gái nhỏ kịp phản ứng lại, khuôn mặt thoắt cái đỏ như cà chua chín.
- Anh! Sao lúc nào anh cũng nghĩ tới chuyện đó vậy hả?
Người đàn ông vẫn thảnh thơi lột đồ của cô ra.
- Chuyện đó là chuyện gì chứ? Chẳng lẽ anh làm thế em không thích sao?
Dưới ánh nắng chói chang làm chuyện xấu hổ, da mặt Tiêu Điểm Điềm còn chưa dày đến mức đó.
- Anh buông em ra! Em không muốn làm lúc này đâu! Chúng ta sẽ muộn mất thôi!
Bàn tay to gạt phăng áo ngực của cô ra, cúi đầu ngậm lấy đầu vú ửng hồng.
- A! Ừm! Không muốn mà...
Bàn tay của hắn thật nóng, chạm vào da thịt cô giống như phải bỏng. Ánh nắng mặt trời chiếu qua cửa kính trong suốt, có cảm giác như thân thể không chỗ che giấu, khiến cô cảm thấy vừa ngại ngùng vừa bất an.
"Tách...tách..."
Tiếng nước phát ra khi ngón tay hắn đưa vào bên trong cơ thể cô khiến Tiêu Điểm Điềm xấu hổ không chịu được. Cô vơ lấy cái gối đầu che mặt lại, nhận mệnh để cho người đàn ông muốn làm gì thì làm.
- Aaaaa...Ha-...Đừng mà...
Mái tóc lòa xòa của hắn quẹt qua bắp đùi mẫn cảm của cô tạo ra từng cơn run rẩy tê dại. Cô biết tiếp theo hắn sẽ làm gì, điều đó càng khiến thân thể cô bị kích thích hơn.
- Aaaaaa...Anh...đừng liếm chỗ đó...hức...thoải mái quá...
Bàn tay nhỏ nhắn bất giác lùa vào bên trong mái tóc người đàn ông, theo từng cơn sóng khoái cảm mà từ từ siết chặt lại, không biết là muốn đẩy hắn ra hay là muốn hắn đi vào sâu hơn nữa.
- Thân thể của em nói em muốn mà...
Đầu lưỡi trơn trượt lui ra ngoài, miệng huyệt bị hắn liếm hút trở nên mềm mại, dâm thủy tựa như những giọt sương lấp lánh đậu trên cánh hoa.
- Á! Sâu quá!...
Côn thịt nóng bỏng bất ngờ đâm vào thật sâu, khoái cảm đột ngột ùa tới khiến cơ thể cô gái căng cứng trong giây lát, sau đó lại bắt đầu tan ra giống như một hồ nước xuân.
- Chậm một chút...aaa...quá...sâu rồi...
Hắn lật úp thân thể cô lại, cơ thể cường tráng áp sát phía sau lưng cô, mỗi một lần đưa đẩy thắt lưng đều mang đến niềm sung sướng cực độ cho người con gái dưới thân. Ánh nắng chiếu vào những vệt mồ hôi lấp lánh khiến cảnh tượng càng thêm phần dâm mỹ.
- Anh sẽ tiếp tục làm chuyện này cho tới khi em thích nó. Thích đến mức chịu không nổi, khiến em phải cầu xin anh cho em.
Người đàn ông không ngừng thì thầm bên tai cô những lời âu yếm khiến người ta đỏ mặt thét chói tai, Tiêu Điểm Điềm chỉ có thể mềm nhũn dưới thân hắn, sung sướng tới mức không biết trời đâu đất đâu.
- Bảo bối, anh yêu em. Em có biết anh yêu em nhiều đến nhường nào không? Yêu đến mức chỉ muốn chết trên người em...
Tiêu Điểm Điềm cũng chỉ muốn bịt miệng hắn lại, nếu như hắn tiếp tục nói ra những lời ngọt ngào khiến cô chịu không nổi ấy, có lẽ cô sẽ...chết chìm trong hạnh phúc mất thôi.
Mà cô cũng muốn, khiến hắn cảm thấy hạnh phúc như thế.
- Ngụy Chính Thần...em yêu anh.
Đợt tấn công mạnh mẽ bất chợt dừng lại, người đàn ông vội vã hỏi lại cô.
- Em vừa nói gì?
Tiêu Điểm Điểm thở hổn hển, hai cánh tay chống xuống giường. Trái tim trong lồng ngực đập mạnh liên hồi.
- Lúc này em đang rất tỉnh táo. Em nói...Em yêu anh.
Vừa dứt lời, một cánh tay đã quay đầu cô lại, bọn họ trao nhau một cái hôn thật sâu.
- Rắc rối rồi đây, em làm anh cảm thấy hạnh phúc quá. Thế này thì làm sao anh buông em ra được? Đợi ngày mai rồi chúng ta lại đi du lịch nhé.
Tiêu Điểm Điểm muộn màng nhận ra ý tứ trong lời nói của hắn. Cô mở to hai mắt, âm thanh kháng nghị bị nhấn chìm trong hai làn môi quấn quýt.
Và cuối cùng là, cả ngày hôm đó cô đã vượt qua trên giường. Tiêu Điểm Điềm cảm thấy hối hận sâu sắc.
Cập nhật chương mới nhanh nhất trên TruyệnApp.com
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK