Tiếng súng xé tan màn đêm tăm tối.
Xác người nằm la liệt dưới đất, máu tươi đọng lại thành từng vũng tanh tưởi.
"Tiếp tục tấn công, nhất định phải bắt lấy Ngụy Chính Thần!"
Nghe thấy câu này, trên mặt người đàn ông vẽ nên một nụ cười khát máu.
Trong tay hắn là hai khẩu súng ngắn, nòng súng đen ngòm, hơi nóng bốc ra.
Thân ảnh linh hoạt thoắt ẩn thoát hiện, giống như loài báo săn ẩn mình trong đêm tối, lạnh lùng ban phát cái chết cho kẻ thù của mình.
Những viên đạn bắn ra với góc độ xảo quyệt, mỗi viên đều ghim sâu vào những bộ vị quan trọng trên thân thể, phần cổ, trái tim, và phần đầu; dễ dàng lấy đi sinh mạng của những kẻ dám đối đầu với hắn.
"Đoàng...Đoàng...Đoàng"
Máu tươi văng ra tứ tung, từng kẻ từng kẻ ngã xuống trong vũng máu.
Giọng nói của hắn tràn ngập hơi thở lạnh lẽo chết chóc.
"Mang lựu đạn tổ chức mới chế tạo ra đây, nếu bọn chúng đã muốn chết, vậy thì gia sẽ thành toàn!"
Đám thuộc hạ phía sau ngay lập tức làm theo mệnh lệnh của hắn, khuân ra một chiếc thùng sắt có kích cỡ khoảng nửa mét, bên trong là từng quả lựu đạn lớn bằng nắm tay có vỏ ngoài đen nhánh.
Một tiếng huýt sáo thanh thúy vang lên.
Đám người áo đen bất chấp chiến đấu, lập tức lui lại một cách có trật tự.
Phía bên đối phương đã nhận ra có điều bất ổn, người lãnh đạo cao giọng hét lớn.
"Lùi về ...
Lùi về ...
Mau!!!"
Nhưng mọi chuyện đã quá muộn.
Hơn mười quả lựu đạn lấy tốc độ chóng mặt bay về phía quân đội, tiếng nổ phát ra rung trời, ánh lửa phản chiếu những khuôn mặt vặn vẹo chết trong đau đớn.
Dưới sức công phá của lửa đạn, mọi thứ trong vòng bán kính mười mét đều hóa thành tro bụi, khói bụi mịt mù mang theo mùi hương gay mũi, không biết có bao nhiêu người đã phải táng thân tại nơi này.
Cả một đội lính tinh nhuệ gần như toàn diệt, quân đội nhanh chóng rút lui, chỉ để lại một vùng đất đã hoàn toàn bị tàn phá.
Mà ở phía bên kia, Ngụy Chính Thần cùng tâm phúc của hắn đã biến mất từ lâu.
*** Trụ sở của Hắc Long Bang.
Ngụy Chính Thần ngồi trên ghế tựa ở trên cao, giống như một vị đế vương ngồi trên ngai vàng.
Trải qua một trận chiến khốc liệt, trên người hắn không có lấy dù chỉ một vết thương nhỏ.
Mái tóc rối tung che khuất phần lớn vầng trán cao rộng của hắn, lại không có cách nào che được đôi mắt sắc bén ẩn chứa lửa giận ngập trời.
- Là kẻ nào? Đại đường chủ đứng ra từ trong đám người.
Tấm lưng rộng lớn gập xuống thành một góc chín mươi độ chuẩn xác, biểu hiện lòng trung thành không thể chối bỏ của gã.
- Ngụy gia, Tiêu Chính Nghĩa đã phản bội chúng ta.
Gã là cảnh sát nằm vùng đã được gài vào Hắc Long Bang cách đây mười tám năm! Trong đôi mắt xanh thẫm của người đàn ông lóe lên một tia tăm tối.
Hắn đưa tay xoay tròn chiếc chẫn trên ngón giữa của bàn tay trái, im lặng không nói một lời.
Tất cả thuộc hạ ở đây đều là những kẻ có địa vị trong bang, bọn họ cùng bang chủ trải qua gió tanh mưa máu, chiếm đoạt địa bàn, giải quyết đối thủ, có ai là không mang tính mạng của mình ra đặt cược, nhưng có một ngoại lệ, kẻ được Ngụy gia tin tưởng, đã đi theo hắn mười tám năm, ngồi mát mà hưởng bát vàng, Tiêu Chính Nghĩa! Gã không có gì nổi trội, chỉ có một ưu điểm duy nhất, đó là có một đứa con gái được Ngụy gia yêu thương như con gái ruột! Lúc này đây gã đã phản bội một cách trắng trợn, bản thân thì công thành lui thân, nhưng vợ và con gái hắn thì vẫn đang ở trên địa bàn của Ngụy gia! Ngụy Chính Thần không nói lời nào, đại đường chủ cũng không nói tiếp nữa.
Xử lí vợ con Tiêu Chính Nghĩa thế nào là chuyện riêng của Ngụy gia, bất kể điều gì ngài ấy quyết định đều không được phép nghi ngờ, mà bọn họ cũng không dám ở trước mặt hắn khoa tay múa chân! Người đàn ông ngồi trên thềm cao nhẹ nhàng phất tay, giọng nói nghe không ra một chút cảm xúc.
- Trở về đi, ngày mai thanh toán sạch sẽ lũ phản bội cho gia! Đám thuộc hạ cúi đầu lui ra, Ngụy Chính Thần khẽ nheo mắt, những đường cong nơi khóe mắt càng thêm rõ nét.
Đôi mắt xanh thẫm hung ác giống như đôi mắt của loài sói.
Người đàn ông đứng dậy từ trên ghế, thân ảnh thon dài cao lớn dần dần hòa vào bóng đêm.
- Mang Tiểu Điềm Điềm tới biệt thự ở thành Đông cho gia.