• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiêu Điểm Điềm ngủ một giấc đến buổi chiều thì tỉnh lại. Cô gái nhỏ theo thói quen tìm kiếm hơi ấm ở bên cạnh, nhưng người kia đã rời đi từ lâu, xung quanh là một mảnh yên tĩnh lạnh lùng.

Cô ngồi trên giường ngơ ngấn hồi lâu, trong lòng đan xen các loại cảm xúc khác nhau. Cô cũng biết rằng chỉ vì một câu nói của bác sĩ Từ mà suy đoán lung tung là không nên, cô cần phải tin tưởng người đàn ông của mình nhiều hơn. Nhưng mà tình yêu là thứ hư vô mờ mịt, cũng chỉ vì quá yêu mà cô không có cảm giác an toàn trong mối quan hệ này.

Hắn đường đường là bang chủ Hắc Long Bang, ông trùm hắc đạo phía Đông. Cái mà hắn sở hữu không chỉ là khối tài sản khổng lồ từ việc kinh doanh và buôn bán vũ khí, mà còn là quyền lực tối cao ngay cả chính phủ cũng phải kiêng kị muốn diệt trừ. Hắn là ông vua không ngại trong thế giới ngầm, địa vị, quyền lực, tiền bạc, thậm chí cả nữ nhân, không có gì mà hắn không có.

Còn cô thì sao, ngay từ đầu cũng chỉ là một đứa trẻ được hắn nuôi lớn. Tất cả mọi thứ cô có đều là hắn ban cho. Từ cái tên này, đến thân phận và cuộc sống xa hoa giống như một nàng công chúa. Từ trước đến nay Ngụy Chính Thần luôn là một kẻ thuận ta thì sống nghịch ta thì chết. Cô đã không ít lần chống đối lại hắn, còn dám bày sắc mặt cho hắn xem, quả thực là không biết điều.

Sau khi ba mẹ cô bị đuối đi, cô ở Hắc Long Bang càng là tứ cố vô thân, không người thân không bạn bè, toàn thế giới chỉ còn lại có hắn. Cô giống như một thân dây leo mềm mại yếu ớt, chỉ có thể bám chặt vào cây đại thụ là hắn, hấp thụ chất dinh dưỡng từ hắn mà sống sót. Đáng lẽ cô phải ngoan ngoãn lấy lòng hắn, hắn muốn thân thể cô, cô tình nguyện cho hắn, hắn muốn tình yêu của cô, cô cũng bằng lòng dâng hiến. Cô yêu người đàn ông này bằng tất cả trái tim mình, nhưng cô rất sợ, sợ một ngày hắn đột nhiên chán ghét cô, sau đó muốn vứt bỏ cô, ngay cả tư cách cầu xin cô cũng không có.

Tiêu Điểm Điềm vùi mặt vào trong gối, nước mắt thấm ướt cả lớp bông mềm mại.

Cô không biết phải làm thế nào để có thể giữ chặt được hắn, cho nên cô nghĩ nếu bản thân có thể sinh cho hắn một đứa con, mối rằng buộc giữa hai người họ có phải sẽ càng bền chặt hơn không?

Nhưng mà bác sĩ Từ nói cho cô biết, hắn không muốn có con với cô, cho nên cô không thể mang thai được. Cho dù Tiêu Điềm Điềm không hiểu nhiều thứ, nhưng có một chuyện cô hiểu rất rõ, rằng cho dù có yêu một người như thế nào, nếu như không muốn cùng người đó tạo dựng một gia đình, vậy thì có nghĩa là trong lòng họ chưa bao giờ có suy nghĩ sẽ ở bên người đó cả đời.

Tuy rằng cô mới mười sáu tuổi, nhưng môi trường cô đang sống không có chút đơn thuần nào, cho dù tâm hồn cô có trong sáng đến đâu, cũng không thể tránh khỏi bị những điều u ám xung quanh vấy bẩn. Ở trường học của cô, chuyện yêu đương không phải số ít. Nhưng có một câu chuyện mà cô không bao giờ quên được, đó là câu chuyện đau lòng về một bạn nữ đã từng học chung lớp với cô.

Cô gặp cô gái ấy vào đầu năm lớp mười, cô ấy không phải tiểu thư quý tộc như những bạn nữ khác trong lớp. Cô ấy sinh ra trong một gia đình bình dân, nhưng bởi vì kết quả học tập rất tốt nên được đặc cách vào trường, thậm chí còn được vào lớp dẫn đầu của khối. Cô ấy có một khuôn mặt xinh xắn, lại vừa hòa đồng vừa tốt bụng, cho dù trong tối ngoài sáng bị bạn bè châm chọc cô lập cũng vẫn vui vẻ lạc quan. Một ngày nào đó, cô vô tình trông thấy cô ấy đi với một người đàn ông lạ mặt. Hai người họ ôm hôn nhau ở cánh rừng phía sau trường. Anh ta khoảng ngoài ba mươi tuổi, dáng vẻ thành thục, trên người toàn hàng hiệu, nhìn qua đã biết là kiểu người trưởng thành mà đám trẻ như các cô không bao giờ có thể nắm giữ được.

Tiêu Điểm Điềm không bao giờ thích xen vào chuyện của người khác, cô chỉ coi đó là một cuộc gặp thoáng qua không để lại chút dấu ấn gì. Nhưng cô vẫn nhớ cô bạn kia đã từng hạnh phúc như thế nào, giống như vì tình yêu cô ấy có thể chống đỡ cả thế giới. Cuộc sống của cô ấy cũng không còn quá khó khăn nữa, từ cách nói năng đến ăn mặc đều dần dần dung hợp vào giới thượng lưu, chậm rãi được những người khác công nhận. Cô cũng mừng cho cô ấy.

Nhưng chỉ khoảng ba tháng sau, tin đồn xấu về cô ấy lan ra khắp trường, những tấm ảnh khỏa thân vung vãi khắp các diễn đàn, những lời nhục mạ càng quá đáng hơn. Tất cả xuất phát từ người đàn ông mà cô đã nhìn thấy ngày đó. Cô ấy nhảy xuống thì gác chuông của trường, máu tươi bắn tung tóe, sinh mệnh tươi đẹp dừng lại ở tuổi xuân xanh.

Hiện thực đã cho Tiêu Điểm Điềm thấy một bài học đẫm máu, khiến cô trở nên sợ hãi tình yêu. Lúc yêu bản thân có thể là báu vật trong mắt người đó, nhưng khi đã không yêu, ngay cả bản thân có chết ngay trước mặt họ cũng chẳng màng.

Ngụy Chính Thần không phải người đàn ông giống như gã đó, nhưng cô sợ, sợ sự vô tình của hắn. Bởi vì hơn bất kì kẻ nào trên đời này, hắn có quyền vô tình.

Cập nhật chương mới nhanh nhất trên TruyệnApp.com

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK