Lâm Tri Ngải mở mắt ra đã cảm thấy mũi hơi nghẹt, cổ họng còn hơi ngứa rát.
Lâm Tri Ngải biết mình đã bị cảm lạnh rồi, nên lớn giọng gọi Tống Chu Thành đang ngủ ở chiếc giường nhỏ cạnh cửa sổ: "Tống Chu Thành, tôi bệnh rồi!"
Tống Chu Thành nghe thấy tiếng gọi nên mở mắt dậy, nhìn thấy bầu trời đen kịt bên ngoài, anh mặc áo vào và đi đến trước mặt Lâm Tri Ngải.
Tống Chu Thành sờ lên trán Lâm Tri Ngải rồi gật đầu, nhíu mày nói: "Vẫn ổn, không sốt, anh đến Bảo Chi Đường tìm đại phu về cho em."
Tôn đại phu đang nằm trong chăn thì bị Tống Chu Thành gọi dậy, nhìn thấy bộ dạng gấp gáp của Tống Chu Thành, Tôn đại phu còn ngỡ là đã xảy ra chuyện gì to tát lắm.
Nhưng khi ông nhìn thấy Lâm Tri Ngải mặt đỏ bừng quấn chăn, ông vội quay đầu liếc nhìn Tống Chu Thành: "Kiểu bệnh thế này sau này trời sáng rồi gọi tôi cũng không muộn đâu!"
Bên ngoài tuyết vẫn còn đang rơi, ông bước thấp bước cao đi theo Tống Chu Thành hớt hải đến đây, Tống Chu Thành không biết lạnh nhưng ông thì biết mà!
Tôn đại phu rời đi, để lại một đống dược liệu, đợi Tiểu Hòa nấu thuốc xong thì trời cũng đã sáng.
Nhìn thấy nước thuốc đen ngòm, Lâm Tri Ngải ngửi thử, biểu cảm trên mặt bỗng chốc kháng cự: "Thuốc này đắng lắm, tôi không uống đâu."
Tống Chu Thành cau mày, chỉ đành kiên nhẫn khuyên nhủ: "Thuốc đắng giã tật mà, uống thuốc này mới tốt đó!"
Lâm Tri Ngải bệnh chợt cảm thấy đầu óc của mình lại chậm chạp nữa rồi, cô lắc đầu với Tống Chu Thành, đôi mắt rưng rưng: "Tôi không uống thuốc, tôi không muốn khỏi."
Tống Chu Thành chau mày suy nghĩ một lúc lâu: "Hay là vậy đi, chỉ cần em ngoan ngoãn uống thuốc, đợi hết bệnh rồi anh sẽ dẫn em đi leo núi!"
"Leo núi?" Lâm Tri Ngải quả quyết lắc đầu, cô không thích leo núi đâu, cớ gì phải tự giày vò bản thân mình như thế.
"Thế câu cá?"
"Cũng không muốn!"
"Đi săn?"
"Có thể cân nhắc!"
Tống Chu Thành hết lần này đến lần khác đưa ra ý tưởng, Lâm Tri Ngải cũng uống hết thuốc. Tống Chu Thành thấy trời cũng đã sáng, anh bèn đứng dậy.
"Anh còn phải đến quân doanh huấn luyện, hôm nay em cứ ở trong phòng đi, bên ngoài lạnh lắm đừng ra ngoài nữa."
Lâm Tri Ngải mặt mày nhăn nhó, kéo tay Tống Chu Thành, tỏ vẻ đáng thương nói: "Thế anh không ở với tôi sao?"
Lâm Tri Ngải nói một lúc lâu cũng không thấy Tống Chu Thành trả lời, Lâm Tri Ngải cau chặt mày hơn, tức giận đến đỏ cả mặt, cuối cùng thì trừng mắt nhìn Tống Chu Thành và gắt giọng nói: "Vì anh tôi mới bệnh mà anh còn không ở cạnh tôi!"
"Tại anh ư?" Tống Chu Thành chỉ tay vào mũi mình, ngớ người! Lâm Tri Ngải cảm lạnh không phải vì nửa đêm em ấy đá chăn ra sao, có liên quan gì đến mình đâu!
Lâm Tri Ngải gật đầu, gương mặt vô cùng nghiêm túc mà nói: "Đúng rồi, rõ ràng anh biết tuyết rơi mà anh còn để tôi ngủ một mình, như thế chẳng phải anh đang âm mưu để tôi bị cảm sao!"
Tống Chu Thành phì cười: "Hôm qua anh xin em đến như vậy rồi mà, là em từ chối cho anh lên giường ngủ đó chứ!"
Lâm Tri Ngải phát hiện lời nói mình có sơ hở, gương mặt đỏ bừng, nghĩ ngợi một lúc lâu mới giơ nắm đấm lên, đe doạ nói: "Tôi không quan tâm, nếu hôm nay anh không ở với tôi thì tôi sẽ đấm anh!"
Nhìn thấy nắm đấm đang cách mình chưa đến mười cen-ti-mét, Tống Chu Thành thở dài, dùng tay bọc lấy nắm đấm của Lâm Tri Ngải rồi chậm rãi đặt xuống.
Thật ra ngay khi Lâm Tri Ngải nói câu đầu tiên thì anh đã đồng ý ở lại rồi, có điều anh chỉ đang suy nghĩ nên dùng lý do nào để xin nghỉ đây!
Lâm Tri Ngải bệnh suốt cả ngày hôm đó, cho đến tối thì cả người cũng đỏ bừng lên hết. Tống Chu Thành bước vào phòng còn bị Lâm Tri Ngải dọa cho giật mình một phen.
"Em sao vậy? Chẳng phải uống thuốc rồi đấy sao? Sao lại có vẻ nghiêm trọng hơn rồi!"
Lâm Tri Ngải nằm ở trên giường, đầu óc nặng trịch choáng váng, hoàn toàn không có tâm trạng để ý đến Tống Chu Thành, cô cảm thấy giọng nói của Tống Chu Thành quá to nên vội lấy chăn bịt tai của mình lại.
Tống Chu Thanh đi đến trước giường sờ lên trán của Lâm Tri Ngải rồi bế Lâm Tri Ngải đến bệnh viện: "Em sốt rồi, anh đưa em đến bệnh viện vẫn hơn!"
Lâm Tri Ngải truyền nước cả buổi tối, mãi đến sáng ngày hôm sau mới hạ sốt.
Nhưng khi Lâm Tri Ngải hạ sốt thì cả người trông rất thẫn thờ uể oải, nhìn thấy gì cũng không hứng thú.
Tống Chu Thành đành nghĩ cách để khiến cho Lâm Tri Ngải vui lên: "Anh chuẩn bị cho em một bất ngờ, em đoán xem là gì!"
Nghe đến bất ngờ, Lâm Tri Ngải cuối cùng cũng chịu ngẩng đầu lên, sắc mặt bừng đỏ trông rất nhợt nhạt: "Một con chó biết nhảy sao?"
Tống Chu Thành có tự đánh chết mình cũng không tìm ra được một chú chó biết nhảy, anh chỉ có thể chau mày nói: "Bất ngờ này hơi khó, chúng ta đổi cái khác đi!"
Lâm Tri Ngải khẽ mím môi, gương mặt trông nghiêm túc lắm: "Vậy tôi muốn một con mèo biết hát."
Tống Chu Thành: "..."
Hai cái này khác gì nhau đâu!
Sau khi Tống Chu Thành rời khỏi bệnh viện thì cứ đi vòng quanh Thành Đô. Bên đường có một ông lão mở sạp bán thuốc, Tống Chu Thành tiến lên một bước: "Ông ơi, ông có biết ở đâu có mèo biết hát không!"
Trong tay ông lão còn đang rửa chỗ thuốc Đông y chợt trợn trắng mắt: "Mèo biết hát á, sao cậu không tìm một con chó biết nhảy ấy!"
Tống Chu Thành kích động gật đầu: "Sao ông biết được tôi còn đang tìm một con chó biết nhảy nữa vậy ạ!"
Ông lão nhìn vào đôi mắt của Tống Chu Thành hệt như một tên ngốc vậy, vội huơ huơ tay với anh, thốt lên: "Cút cút cút, đừng cản trở tôi làm ăn!"
Sau khi Tống Chu Thành bị ông lão đuổi thì đi đến cửa hàng. Vốn dĩ còn không muốn vào, dù sao thì bên trong đó cũng không có bán thú cưng.
Nhưng chưa đi được mấy bước thì chợt nghe thấy một tiếng hát vang lên từ bên trong cửa hàng đó, khoé môi của Tống Chu Thành dần cong lên, trong đôi mắt vụt lên chút ánh sáng của sự kích động, hình như anh tìm được chú mèo biết hát rồi!
Trong phòng bệnh của bệnh viện.
Tống Chu Thành vô cùng hưng phấn đi đến trước mặt Lâm Tri Ngải, hớn hở cười: "Em đoán xem anh đem gì đến cho em nè!"
Lâm Tri Ngải chẳng màng ngước mắt lên, ngữ khí thản nhiên: "Cũng không thể nào là mèo biết hát được!"
Cô biết trên đời này căn bản là không có chú mèo nào biết hát, nói như vậy cũng chỉ vì tâm trạng cô không được tốt, cố tình làm khó Tống Chu Thành mà thôi.
"Chúc mừng em, đoán đúng rồi nè!" Tống Chu Thành khoái chí cười, mang thứ mà anh giấu sau lưng đặt lên tủ đầu giường Lâm Tri Ngải.
Dưới sự trêu đùa của Tống Chu Thành, Lâm Tri Ngải chợt nghe thấy một chiếc hộp sắt lập phương phát ra tiếng nhạc êm tai, Lâm Tri Ngải kinh ngạc: "Đây là gì vậy? Không ngờ nó còn biết hát!"
"Đây là chú mèo biết hát mà em muốn đó!" Tống Chu Thành cười đắc ý, lấy ra hai chiếc tai mèo rồi gắn lên trên máy thu thanh.
Nhìn thấy hai chiếc tai mèo mềm mại, nghe thấy tiếng nhạc du dương phát ra từ trong chiếc hộp sắt, khóe môi Lâm Tri Ngải dần cong lên, để lộ ra nụ cười nhẹ nhàng rồi trở nên hớn hở hơn, trong đáy mắt chỉ toàn là niềm vui.
"Anh mua nó ở đâu vậy? Dễ thương quá."
Lâm Tri Ngải vừa nói vừa lấy tay sờ lên chiếc tai mèo ở trên hộp. Không hề để ý đến gương mặt đỏ bừng của Tống Chu Thành lúc này.
Nếu như anh nói với Lâm Tri Ngải chiếc tai mèo này là do anh mua ở cửa hàng "người lớn", vậy thì Lâm Tri Ngải sẽ nghĩ anh thế nào đây!
Tống Chu Thành liếm nhẹ bờ môi khô khốc của mình, ánh mắt mơ hồ: "Em đừng có quan tâm chuyện đó, em chỉ cần nói em có thích hay không thôi!"
"Thích chứ! Thích lắm!" Giọng nói của Lâm Tri Ngải vừa mềm mại vừa nũng nịu, cuối câu còn ngân dài, nhẹ nhàng như nước chảy.
Nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của Lâm Tri Ngải, Tống Chu Thành cảm thấy tim của mình bắt đầu đập nhanh hơn, nụ cười trên khoé môi cũng sắp kéo lên đến mang tai rồi: "Em thích là được rồi!"
Sắp đến buổi trưa, cửa phòng bệnh đột ngột bị đẩy ra, Lâm Tri Ngải ngước mắt nhìn lên Vương Cảnh Phi đang cầm trên tay hộp cơm, có chút ngạc nhiên: "Sao cô lại đến vậy?"
Bụng của Vương Cảnh Phi đã dần nhô lên, cô ấy đặt hộp cơm lên đầu giường Lâm Tri Ngải, khẽ mỉm cười: "Tôi nghe Thạch Đầu bảo chị bệnh rồi nên nấu chút cơm mang qua đây."
Lần trước cãi nhau với Triệu Dực Thạch, còn may mà nhờ có Lâm Tri Ngải. Vương Cảnh Phi cũng không phải loại người không biết tốt xấu, cô ấy cũng rất biết ơn cô về chuyện đó.
Nhìn thấy bụng của Vương Cảnh Phi, Lâm Tri Ngải chau mày: "Cô còn mang thai kia kìa, tuyết rơi thế này không nên ra ngoài vẫn hơn, cẩn thận trơn ngã."
Vương Cảnh Phi đưa tay sờ vào bụng của mình, khoé môi cong lên, giọng nói nhẹ nhàng: "Không sao, anh trai tôi cũng bệnh rồi, cho dù không đến thăm chị thì tôi cũng đến thăm anh ấy."
"Vương Cảnh Văn bệnh rồi à?" Giọng nói của Lâm Tri Ngải mang theo chút hả hê, đột nhiên cảm thấy cơn đau đầu của mình giảm đi rất nhiều, có chuyện gì mà vui hơn việc kẻ thù của mình bệnh đâu chứ!
Nhưng Vương Cảnh Phi thì chẳng hề phát giác được điều đó, cô ấy còn gật đầu với Lâm Tri Ngải, thở dài: "Tuyết rơi mãi không thôi, rất nhiều người đều bị cảm lạnh phát sốt đấy. Tôi thấy tinh thần của chị cũng tốt, vừa nãy tôi đi thăm anh trai của mình, anh ấy còn không có sức nói chuyện cơ."
Sau khi Vương Cảnh Phi rời đi chẳng bao lâu, Tống Chu Thành mới đi về từ phòng y tế, anh nhìn thấy hộp cơm trên đầu giường, thoáng ngạc nhiên: "Hộp cơm này ai mang đến vậy."
"Vương Cảnh Phi mang đến đấy." Lâm Tri Ngải tựa lên đầu giường, ăn cháo dinh dưỡng mà Vương Cảnh Phi mang đến, không phải nói chứ, cháo này đúng là ngon thật.
Tống Chu Thành gật đầu rồi bắt tay vào thu xếp đồ đạc: "Anh hỏi bác sĩ rồi, ông ấy nói em hạ sốt thì có thể xuất viện."
Lâm Tri Ngải nhướng mày, đặt bát cháo xuống, trượt dài từ đầu giường và nằm xuống, lấy tay đặt lên trán vè rên rỉ: "Ui cha, tôi cảm thấy đầu tôi lại đau nữa rồi!"
Ánh mắt Tống Chu Thành chợt thay đổi, vội vã tiến lên trước, anh sờ lên trán của Lâm Tri Ngải trước rồi mới sờ lên trán của mình và chau mày nói: "Em đâu có sốt đâu!"
Lâm Tri Ngải nằm trên giường, mệt mỏi lắc đầu: "Không biết nữa, để tôi nằm một lúc đi!"
Tống Chu Thành chỉ đành đặt những thứ vừa thu dọn lại vị trí cũ: "Thôi được, chúng ta ở lại thêm hai hôm nữa để bệnh viện quan sát thêm đi."
Màn đêm dần dần buông xuống, bầu trời hiện lên đầy sao. Nhưng phòng bệnh của Vương Cảnh Văn lại đột ngột mất điện.
Căn phòng bệnh chìm vào màn đêm đen kịt khiến cho Vương Cảnh Văn vốn dĩ đang phát sốt phải điên tiết lên: "Y tá, sao lại cúp điện vậy hả!"
Bên tai chợt vang lên giọng nói nhẹ nhàng của một người nữ, nơi cổ họng còn toát ra một luồng khí lạnh buốt.
Làm cho cả người Vương Cảnh Văn đơ cứng: "Ai vậy, là ai đang giả thần giả quỷ!"
Nhưng câu trả lời cho câu hỏi của cậu ta đúng thật là một giọng ca nhẹ nhàng, giọng ca của người nữ đó vừa mềm mại vừa mê hoặc. Thế nhưng trong căn phòng tối om như này thì lại vô cùng quỷ dị.
Vương Cảnh Văn sợ run cả người, chỉ đành lao ra cạnh cửa sổ nhưng cửa sổ không biết đã bị thứ gì che lại, một mảng đen kịt, ánh sáng từ các vì sao cũng biến mất một cách thầm lặng.
Vương Cảnh Văn chỉ có thể nhào ra cửa, nhưng vì quá hoảng hốt nên đã mở nhầm cửa nhà vệ sinh.
Ánh đèn ẩn hiện cùng với chiếc gương dính đầy máu, bên trong kính còn xuất hiện một ma nữ mặc áo đỏ đầu tóc xõa dài.
Đôi mắt Vương Cảnh Văn mở to hệt như mắt của một chút cá đã chết, hơi thở hít vào chưa kịp thở ra đã ngẩng mặt lên trời, ngã rầm xuống, đầu đập thật mạnh xuống đất.
Sáng ngày hôm sau. Y tá nhìn thấy Vương Cảnh Văn nằm ở dưới sàn nhà vội thét lên: "Ôi, sao anh lại nằm dưới đất vậy!"
Giọng của y tá đã đánh thức Vương Cảnh Văn đang trong cơn hôn mê, Vương Cảnh Văn mở mắt ra, cậu ta nhìn thấy y tá đang chìa tay về phía mình bỗng hoảng hốt, bất giác né về phía sau, miệng còn hét lớn: "Đừng chạm vào tôi, cô đừng chạm vào tôi!"
Hành động của Vương Cảnh Văn đã khiến cho y tá vô cùng khó hiểu: "Anh sao vậy, sốt đến mê mang rồi sao?"
Nhưng Vương Cảnh Văn không hề trả lời câu hỏi của y tá, cứ ra sức lùi về sau, cậu ta còn dùng chăn trùm kín đầu của mình lại, miệng thì liên tục lẩm bẩm: "Yêu ma quỷ quái mau cút đi, yêu ma quỷ quái mau cút đi!"
Y tá thở dài xong đành đi đến quầy lễ tân và nói với cô y tá khác: "Bệnh nhân Vương Cảnh Văn ở giường số hai mươi tối hôm qua ngủ dưới đất cả một đêm, sốt đến mơ hồ luôn rồi. Gọi điện cho người nhà của anh ta đến để trấn an anh ta đi."
Dứt câu, y tá bèn đi đến phòng bệnh khác để kiểm tra. Còn cô y tá kia thì gọi điện thoại cho nhà họ Triệu, đây là số do Vương Cảnh Phi hôm qua đến thăm bệnh cố tình để lại.
Nguyên văn của cô y tá: "Vương Cảnh Văn sắp sốt đến phát điên rồi, mọi người mau đến thăm đi."
Nhưng đến tai của Vương Cảnh Phi lại thành: "Vương Cảnh Văn đã bị điên rồi, mọi người mau qua đây đi."
Việc này khiến Vương Cảnh Phi sợ hãi vô cùng, bữa sáng cũng chẳng ăn đã chạy thẳng đến bệnh viện. Triệu Dực Thạch sợ Vương Cảnh Phi có chuyện nên cũng đi với cô ấy.