Tống Chu Thành vừa chạy vác nặng xong, về đến Như Ý Uyển thì nhìn thấy Triệu Dực Thạch đang đi ở phía trước Phúc Bá, anh khẽ chau mày: "Đang yên đang lành, sao cậu lại muốn về quê chơi?"
Triệu Dực Thạch mỉm cười: "Trái cây ở dưới đó đã chín hết rồi, em muốn về hái chút trái cây."
Tống Chu Thành vội trợn mắt nhìn Triệu Dực Thạch: "Cậu nghĩ tôi có tin cậu không?"
Triệu Dực Thạch sờ đầu mình, cười gượng: "Đúng là không có gì giấu được anh, không phải mùa thu đến rồi sao, rất thích hợp vào rừng săn bắn đó anh!"
Đã lâu lắm rồi anh không dụng đến súng, anh cũng ngứa tay.
Tống Chu Thành bèn đưa mắt nhìn sang Lâm Tri Ngải ở bên cạnh, hỏi cô: "Triệu Dực Thạch muốn về quê chơi, em có muốn đi không?"
Lâm Tri Ngải nhướng mày: "Lúc trước anh bảo dẫn tôi về quê hóng gió, anh vẫn chưa dẫn tôi đi nữa đó!"
Đôi mắt Triệu Dực Thạch bỗng chốc sáng lên, nhanh chóng kéo tay của Tống Chu Thành, bật cười hí hửng: "Hay là chúng ta chạy xe của ba anh đi đi, chắc chắn trông rất oai!"
Tống Chu Thành cúi đầu suy nghĩ một lúc lâu: "Tôi có thể đi nói một tiếng với ông già nhưng tôi không đảm bảo là ông ấy sẽ cho nha."
Triệu Dực Thạch khẽ gật đầu, tràn đầy năng lượng hét lên: "Giấc mơ được lái xe của anh em đều trông cậy vào anh đấy!"
Triệu Dực Thạch đứng đợi ở trong sân, còn Tống Chu Thành thì đi đến thư phòng tìm Tống Trạch.
Anh gõ vào cửa thư phòng vài cái, sau đó mới bày ra biểu cảm lấy lòng Tống Trạch đang ngồi trước bàn làm việc.
"Lão Tống, con và Triệu Dực Thạch muốn về quê chơi, có thể mượn chiếc xe hơi nhỏ kia của ba không?"
Tống Chu Thành ngẩng đầu lên ngước nhìn Tống Chu Thành, khẽ chau mày nhưng vẫn nhớ lại biểu hiện mấy hôm nay của Tống Chu Thành, ông cũng gật đầu: "Lúc quay về nhớ đổ đầy xăng giúp ba."
Tống Chu Thành mỉm cười hớn hở, quay người chuẩn bị thông báo tin tốt này cho Triệu Dực Thạch, vừa đi đến cửa thì nghe thấy Tống Trạch nói thêm một câu: "Lô súng mới đến ở chỗ của Phúc Bá, con có thể đi xem xem có khẩu nào êm tay thì lấy."
Tống Chu Thành quay đầu lại, anh hơi bất ngờ, anh đâu có nói là mình đi săn, sao đột nhiên Tống Trạch lại nhắc đến súng vậy.
Tống Trạch khựng lại một lúc, mới nói tiếp: "Cái kỹ thuật bắn súng đó của con thì cũng nên luyện tập thêm cho đàng hoàng đi."
Tống Chu Thành: "..."
Tống Chu Thành và Triệu Dực Thạch hẹn nhau tám giờ sáng cuối tuần, xuất phát từ nhà họ Tống.
Lâm Tri Ngải rất háo hức chuyến dạo chơi vùng ngoại ô này, vừa mới sáng sớm đã thức dậy thu dọn đồ đạc.
Nói một cách chính xác hơn, không phải là thu dọn đồ đạc mà là thu dọn bản thân.
Lâm Tri Ngải mặc lên người chiếc váy màu đỏ đi đến trước mặt Tống Chu Thành và xoay một vòng, nhìn trái nhìn phải rồi hỏi anh: "Anh cảm thấy chiếc váy này thế nào?"
Tống Chu Thành cau chặt mày, thở dài một hơi và nói: "Em trông rất đẹp nên mặc gì cũng xinh hết á."
Lâm Tri Ngải thức dậy xong thì bắt đầu thử váy, bữa sáng cũng không ăn, có trời mới biết sáng hôm nay cô ấy đã thử bao nhiêu chiếc váy!
Cứ mỗi khi thay một chiếc váy đều chạy đến hỏi ý kiến của anh, Lâm Tri Ngải mặc váy không mệt, anh nói thôi cũng thấy mệt.
Lâm Tri Ngải ngó đi ngó lại mình trong gương, vẫn cảm thấy không hài lòng: "Sao tôi cứ thấy chiếc váy màu xanh này đẹp hơn nhỉ!"
Tống Chu Thành chỉ đành cắn răng nói với Lâm Tri Ngải: "Vậy em mặc chiếc váy màu xanh đó đi! Chúng ta hẹn Triệu Dực Thạch tám giờ, sắp trễ đến nơi rồi đó."
Nghe Tống Chu Thành nói như vậy, Lâm Tri Ngải vẫn là không mảy may vội vã: "Nhưng mà hôm nay chúng ta ra ngoại ô chơi, nếu như không mặc chiếc váy mà tôi ưng ý thì cả ngày hôm nay tôi sẽ không thể vui được."
Tống Chu Thành nhún nhún vai, anh đành ngồi lên chiếc ghế ở bên cạnh rồi chỉ tay vào vị trí của chiếc tủ đồ: "Vậy em tiếp tục đi!"
Nhìn thấy gương mặt nhân sinh không còn gì luyến tiếc của Tống Chu Thành, Lâm Tri Ngải khẽ nhướng mày: "Hay là tôi vẫn mặc chiếc váy màu xanh lam này đi, nó cùng màu với chiếc mã quái* của anh, người khác nhìn vào là biết chúng ta là người một nhà ngay!"
Tống Chu Thành lập tức đứng dậy, gật đầu: "Đúng rồi, tôi cũng cảm thấy chiếc váy màu xanh lam này là đẹp nhất."
Tống Chu Thành hoàn toàn không dám nhắc đến việc chiếc váy màu xanh lam này là chiếc váy đầu tiên mà Lâm Tri Ngải thử. Lúc đầu cô bảo rằng màu của chiếc váy này quá xấu, làm cho da của cô đen đi.
Mặc dù Lâm Tri Ngải thử váy rất lâu nhưng cô vẫn rất đúng giờ, tám giờ đúng thì ra ngoài, không thiếu không dư một phút nào.
Khi cô mở cổng ra thì lại nhìn thấy hai vị khách không mời mà đến. Trong đó có một bộ sườn xám cùng màu với cô.
Lâm Tri Ngải vội chau mày đưa mắt nhìn về phía Tống Chu Thành, cô dùng ánh mắt để hỏi anh: Rốt cuộc là chuyện gì đây!
Tống Chu Thành cũng vô cùng nghi hoặc, biết Lâm Tri Ngải không thích hai anh em họ Vương, đừng nói là Vương Cảnh Phi, ngay cả Vương Cảnh Văn anh còn chẳng gọi. Tống Chu Thành lại đưa mắt nhìn qua Triệu Dực Thạch ở trước mặt.
Triệu Dực Thạch cười gượng với Tống Chu Thành: "Đông người thì náo nhiệt mà, nên em gọi Vương Cảnh Văn về quê chơi với chúng ta."
Vương Cảnh Văn cũng cảm nhận được Tống Chu Thành không vui, vội lên tiếng giải thích: "Chẳng phải tôi nghĩ đến việc chị dâu là con gái bất tiện đó sao, vừa hay xe của cậu có thể ngồi năm người! Vậy nên tôi gọi thêm em gái của mình nữa."
Lâm Tri Ngải ở bên cạnh trợn mắt: "Tôi chưa bao giờ cảm thấy bất tiện!"
Đôi mắt Vương Cảnh Phi đã bắt đầu đỏ hoe, nước mắt cũng lăn dài trên đôi gò má, khẽ khịt mũi rồi mới ngẩng lên nhìn Tống Chu Thành, nghẹn ngào: "Anh A Thành, như vậy là chị dâu không hoan nghênh em sao?"
Lâm Tri Ngải trợn mắt sắp chỉ thấy mỗi tròng trắng luôn rồi: "Tôi đã thể hiện lộ liễu như vậy luôn rồi mà còn chưa nhìn ra nữa hả?"
Vương Cảnh Phi cắn môi dưới của mình lại, tỏ ra đáng thương nhìn Tống Chu Thành, hi vọng anh có thể chủ trì công đạo cho mình.
Ánh mắt của Tống Chu Thành di chuyển qua lại giữa Lâm Tri Ngải và Vương Cảnh Phi, cuối cùng vẫn nở một nụ cười xin lỗi với Vương Cảnh Phi: "Hay là hôm nay em về nhà trước đi ha?"
Chữ kết của Tống Chu Thành được nâng cao tông giọng lên, còn mang theo chút áy náy. Nếu như không có Lâm Tri Ngải, Vương Cảnh Phi có thể đi theo. Nhưng dù gì cũng có Lâm Tri Ngải ở đây, hơn nữa Lâm Tri Ngải còn không thích Vương Cảnh Phi.
Dứt lời, Tống Chu Thành không dám nhìn mặt Vương Cảnh Văn, anh và Vương Cảnh Văn quen biết nhau lâu như vậy rồi, mặc dù không thân thiết như Triệu Dực Thạch nhưng cũng rất tốt.
Vương Cảnh Phi trừng to đôi mắt và há hốc mồm, biểu cảm như thể không thể tin vào những gì mình nghe thấy: "Anh A Thành, anh đang đuổi em đi sao?"
Vương Cảnh Phi rất muốn rời khỏi đây ngay lập tức nhưng hễ quay đầu thì lại nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của Vương Cảnh Văn, Vương Cảnh Phi khóc nhiều hơn, cô ta chỉ đành cắn răng và đẩy Tống Chu Thành ra rồi mở cửa xe.
Vương Cảnh Phi nhào lên hàng ghế sau của xe xong thì gào lên khóc sướt mướt, Lâm Tri Ngải khẽ chớp mắt, không dám tin vào mắt mình, cái cô Vương Cảnh Văn này muốn khóc thì khóc đi, tại sao phải lên xe của bọn họ khóc.
Ngay cả Triệu Dực Thạch cũng không kìm được mà lùi xuống một bước, cậu chỉ có thể thở dài: "Chẳng phải có năm chỗ sao? Đến cũng đã đến rồi thì thôi cứ để Cảnh Phi đi đi!"
Ánh mắt Lâm Tri Ngải dấy lên đôi phần chán ghét: "Cô ta cũng đã lên xe rồi, bọn tôi còn có quyền từ chối nữa à!"
Đúng thật là ghê tởm, mở cửa cho ghê tởm, ghê tởm đến tận nhà luôn.
Không phải nể tình Vương Cảnh Phi là một cô gái, váy lại ngắn cũn cỡn như vậy thì Lâm Tri Ngải chắc sẽ đá Vương Cảnh Phi ra ngoài mất!
Lâm Tri Ngải cau mày, gương mặt lạnh lùng ngồi lên chiếc ghế phụ, còn đóng sầm cửa lại.
Vương Cảnh Phi nhìn thấy Lâm Tri Ngải lên xe thì mới lau đi nước mắt, rút người trong góc và để chừa ra hai vị trí, trông vô cùng đáng thương và yếu đuối.
Một chiếc xe có năm người ngồi, không ai lên tiếng chuyện trò, ngay cả cái tên mặt dày thần kinh Triệu Dực Thạch cũng cảm thấy có gì đó không ổn lắm, hình như cậu có lòng tốt nhưng làm sai rồi, cậu đành ngồi rút bên cửa sổ, giả vờ như chưa hay biết gì.
Cuối cùng Vương Cảnh Văn vẫn là người phá vỡ bầu không khí gượng gạo này, cậu thở dài nói với Tống Chu Thành đang lái xe: "A Thành, tôi cũng không biết chị dâu khó chịu như vậy, lần sau tôi không đẫn đứa em gái này theo nữa."
Vương Cảnh Văn vừa dứt lời thì Vương Cảnh Phi cũng hùa theo nói: "Anh A Thành, đều là lỗi của em, là do em muốn về quê chơi, anh đừng trách anh của em."
Tống Chu Thành vẫn còn đang lái xe, anh đưa mắt nhìn hai anh em họ Vương ở bên tay phải qua kính hậu, chỉ có thể cười nhạt: "Không sao, ra ngoài chơi mà, vui vẻ là quan trọng nhất."
Tống Chu Thành lái xe một tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng đến nơi.
Ánh mặt trời với sắc vàng ấm áp chiếu xuống bãi cỏ xanh, bên trái là con sông nhỏ, bên phải là cánh rừng. Vừa nhìn cũng biết đây là một nơi tốt để đến chơi ở vùng ngoại ô.
Triệu Dực Thạch vừa bước xuống xe thì kéo tay của Tống Chu Thành, hấp tấp vội vã nói: "Chúng ta đi săn đi!"
Tống Chu Thành đưa mắt nhìn Lâm Tri Ngải ở bên cạnh, khẽ nhướng mày rồi hỏi: "Tôi và Triệu Dực Thạch muốn đi săn trước, em muốn làm gì?"
Lâm Tri Ngải nhìn xuống chiếc váy dài màu xanh lam của mình, khẽ chau mày nhưng vẫn gật đầu: "Đi cùng đi."
Trong rừng quá bẩn, cộng thêm việc phải chạy tới chạy lui, rất dễ làm bẩn váy của cô.
Nhưng Lâm Tri Ngải có một dự cảm rằng Vương Cảnh Phi sẽ đi theo, cô không muốn để cho Vương Cảnh Phi và Tống Chu Thành ở một mình với nhau.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, sau khi Lâm Tri Ngải nói xong thì Vương Cảnh Phi cũng vội kéo tay của Vương Cảnh Văn, cười khẽ mà nói: "Anh này, em vẫn chưa được xem người khác đi săn bao giờ, chúng ta đi cùng họ đi!"
Vừa bước vào rừng đã nhìn thấy một chút thỏ trắng nhỏ, chú thỏ trông thấy đột nhiên có năm người xông vào rừng bèn vội vã nhảy vào bụi cây.
Triệu Dực Thạch và Tống Chu Thành đồng thời nhấc súng lên bắn về phía chú thỏ đó. Chú thỏ trắng bị trúng đạn nên rơi vào trong bụi cỏ.
Khi Vương Cảnh Văn tiến lên phía trước xem xét tình hình của chú thỏ, Vương Cảnh Phi bèn vỗ tay cho Tống Chu Thành, nhẹ nhàng thốt lên một câu: "Anh A Thành, anh giỏi quá đi mất!"
Tống Chu Thành bỗng nhiên có chút chột dạ, đôi mắt vẫn luôn nhìn thẳng về phía trước, không hề nói gì. Ngược lại, Lâm Tri Ngải bật ra tiếng cười khẩy: "Đúng là giỏi thật, thứ được bắn ra ngay cả lông của con thỏ còn chẳng chạm đến."
Tống Chu Thành trừng mắt nhìn Lâm Tri Ngải, nhìn ra được thì thôi đi còn nói lớn vậy làm gì!
Không giống như Triệu Dực Thạch bách phát bách trúng, anh thì thất bại thảm hại.
Nếu không thì Tống Trạch cũng không nhắc nhở anh mang theo một khẩu súng, luyện tập kỹ thuật bắn súng một chút.
Vương Cảnh Phí khẽ nhướng mày, chống tay lên hông và chỉ tay vào mũi của Lâm Tri Ngải, gắt giọng nói: "Chị tưởng là bắn súng dễ lắm hay sao! Anh A Thành có thể bắn đạn ra được đã là giỏi lắm rồi!"
Tống Chu Thành: "..."
Nếu như không biết khen người khác, cô có thể không khen!
Lâm Tri Ngải mang sự chê bai ghét bỏ Vương Cảnh Phi viết hẳn lên mặt mình, cô giành lấy cây súng trong tay của Tống Chu Thành rồi nhắm bắn và bóp cò với một chú chim sẻ ở trên cây.
Cùng với chú chim sẻ rơi xuống đất là ánh mắt mở to như quả hạch đào của Vương Cảnh Phi, kinh ngạc há hốc mồm.
Ngay cả Tống Chu Thành cũng rất đỗi ngạc nhiên: "Không ngờ em biết bắn súng đấy!"
Lâm Tri Ngải vứt khẩu súng vào tay của Tống Chu Thành, ung dung gật đầu: "Cái này giống với bắn tên lắm, chẳng qua là phải bóp cò thôi, có gì đâu mà khó."
Thậm chí còn dễ dàng và tiện lợi hơn cả bắn tên. Cô vừa nhìn là hiểu ngay.
Ánh mắt của Triệu Dực Thạch như vụt qua sự hứng thú, cậu thốt lên với Lâm Tri Ngải: "Chị dâu, có muốn đấu với em một ván không?"
Lâm Tri Ngải lắc đầu: "Cũng chẳng có phần thưởng, đấu qua đấu lại cũng chẳng có ý nghĩa gì!"
Triệu Dực Thạch chau mày, sau khi cậu nhìn thấy Lâm Tri Ngải bắn trúng chú chim sẻ kia, trong lòng cậu vô cùng ngứa ngáy khó chịu, rất muốn nhanh chóng phân thắng bại với Lâm Tri Ngải.
"Vậy chị dâu thích gì, chỉ cần em có em đều có thể lấy ra làm phần thưởng cho chị."
Lâm Tri Ngải đưa mắt nhìn Vương Cảnh Văn và Vương Cảnh Phi vẫn còn ở bên cạnh, trong đầu này chợt nảy ra một ý: "Hay là vậy đi, tôi và Tống Chu Thành một đội, ba người các người một đội, chúng ta thi đấu số lượng thú săn được. Đội nào thua thì chạy quanh cánh rừng này mười vòng!"
Ván cờ này của Lâm Tri Ngải đánh rất hay, đầu tiên, cô cảm thấy bản thân mình hoàn toàn không thể thua.
Thứ hai, cứ cho là thua thì mấy hôm nay Tống Chu Thành cũng đã luyện được rồi, để anh chạy mười vòng hoàn toàn không thành vấn đề.
Trên gương mặt Triệu Dực Thạch xuất hiện đôi phần khó xử, cậu đúng là có thể đồng ý cược ván này nhưng dù sao vẫn liên luỵ đến Vương Cảnh Văn và Vương Cảnh Phi, Triệu Dực Thạch chỉ có thể dùng ánh mắt để hỏi Vương Cảnh Văn: Mọi người thấy thế nào?
Vương Cảnh Văn mỉm cười, cậu gật đầu nói: "Tất nhiên không thành vấn đề, chỉ có điều nếu chị dâu thua thì lúc chạy đừng có khóc nhè là được."
Kỹ thuật bắn súng của Tống Chu Thành cậu ta biết rõ, bắn mười lần mà trúng một lần thì cũng đã là khấn trời Phật lắm rồi. Cứ cho là Lâm Tri Ngải có lợi hay cỡ nào đi nữa, cũng chỉ là một cô gái, lấy gì mà đấu với Triệu Dực Thạch đã luyện tập bắn súng mười mấy năm trời.
Sự kích thích trong mắt Lâm Tri Ngải không thể nào giấu được nữa, cô kéo tay của Tống Chu Thành chạy vào trong rừng. Vừa chạy vừa hét lớn: "Nhất ngôn cửu đỉnh, tứ mã nan truy. Ai không giữ chữ tín thì người đó sẽ mập lên năm ký!"
Kỹ thuật bắn cung của cô là do phụ hoàng của cô dạy từ trên lưng ngựa, sau năm tuổi thì cô đã bách phát bách trúng rồi.
Nếu như không phải tính cách của cô yếu ớt, cộng thêm sự ngăn cản của mẫu hậu thì nói không chừng phụ hoàng đã để cô làm nữ tướng quân đầu tiên của nước Thục rồi.
Hơn nữa súng đơn giản hơn cung tên rất nhiều, ngắm chuẩn mục tiêu thì bóp cò thôi. Cộng thêm sức mạnh bây giờ của cô rất lớn, chỉ cần không để cô chạy tới chạy lui thì không làm cô mệt được.
Nhìn thấy bóng dáng chạy đi của Lâm Tri Ngải, Vương Cảnh Phi chau mày lại, không biết vì đâu cô ta cứ cảm thấy Lâm Tri Ngải không hề đơn giản như vẻ bề ngoài.
Nhưng hiện giờ lời cũng đã thốt ra, hối hận cũng chẳng kịp nữa, béo lên mười cân, đó thật sự là một sự trừng phạt ác độc nhất với một cô gái.
Vương Cảnh Phi chỉ có thể chau mày nói với Triệu Dực Thạch: "Em và anh của em đều không biết bắn súng nhưng tụi em sẽ là trợ thủ của anh, anh cứ việc bắn, thú cứ để tụi em nhặt."
—----
[Chú thích]
*Mã quái - 马褂: Mã quái, trường bào là những trang phục nam giới truyền thống của Trung Quốc. Trường bào là áo xẻ bên, mã quái là áo xẻ giữa, ống áo hình chữ U, cái nút thắt. Nguồn gốc của hai loại trang phục này đều của dân tộc Mãn Thanh, ống tay hẹp, áo cổ tròn.