Hơn nữa khi Lâm Tri Ngải đọc truyện còn cực kỳ nhập tâm, đọc đến chỗ vui thì miệng cười không thể khép lại được, đọc lên đoạn đau lòng thì sẽ khóc đến đỏ cả mắt.
Một thùng truyện lần trước Tống Chu Thành mua Lâm Tri Ngải đã đọc đến quyển cuối cùng rồi. Khi cô đọc đến lúc nam chính đang do dự giữa nữ chính và nữ phụ, tức tối đến mức vứt thẳng quyển sách xuống đất.
"Đàn ông trong thiên hạ này chẳng có ai tốt lành cả!"
Trông thấy bộ dạng hậm hực tức tối của Lâm Tri Ngải, Tống Chu Thành sợ bản thân bị vạ lây nên nhanh chóng lùi về sau: "Em cũng không thể quơ đũa cả nắm được, ít nhất thì tôi vẫn tốt đó nha."
Lâm Tri Ngải nhìn Tống Chu Thành, khẽ mỉm cười, nụ cười mang theo đôi phần phán xét: "Anh thì... tôi phải giữ lại xem xét cái đã."
Tống Chu Thành cũng thấy buồn cười: "Em quên váy của em là do ai mua rồi hả? Trâm cài của em là do ai mua rồi hả?"
Nghe thấy Tống Chu Thành nói như vậy, Lâm Tri Ngải đột nhiên cao hứng bèn tiến lên phía trước, khoác lấy tay của Tống Chu Thành, nũng nịu nói: "Truyện tôi xem hết rồi, anh mua cho tôi thêm mấy quyển truyện nữa đi!"
Tống Chu Thành liếc nhìn quyển truyện mà Lâm Tri Ngải vứt dưới đất, kiên quyết lắc đầu: "Hay là thôi đi, đọc truyện nhiều quá dễ bị nhập ma đó!"
Hở tí là xem anh người ở trong truyện, nếu như là người tốt thì còn được.
Nhưng có lần Lâm Tri Ngải xem anh là một vai phản diện, mắng anh trọn vẹn một tiếng đồng hồ.
Lâm Tri Ngải trừng mắt nhìn Tống Chu Thành, hừ một tiếng: "Không mua thì thôi!" Cùng lắm cô tự mua!
Lâm Tri Ngải nhân khoảng thời gian mà Tống Chu Thành ra ngoài, cô vội tìm Tiểu Hoà đến và khẽ tiếng nói với Tiểu Hoà: "Tiểu Hoà, em giúp tôi một việc đi!"
Tiểu Hoà bèn khom người với Lâm Tri Ngải và cười nói: "Thiếu phu nhân có chuyện gì, người cứ việc căn dặn ạ!"
Phản ứng đầu tiên của Lâm Tri Ngải là đưa mắt nhìn quanh, sau khi không thấy ai thì mới lấy ra một cây trâm từ trong người: "Em giúp tôi mang cái này đi cầm, rồi lấy số tiền đó đến tiệm sách mua truyện cho tôi đi."
Lâm Tri Ngải sợ bị Tống Chu Thành phát hiện, vậy nên nói chuyện vô cùng nhỏ, giống như đang ăn trộm vậy.
Còn Tiểu Hòa nhìn thấy cây trâm mà Lâm Tri Ngải đưa sang, khẽ chau mày: "Như vậy không tốt đâu ạ!"
Lâm Tri Ngải chăm chăm nhìn Tiểu Hoà: "Có gì đâu mà không tốt, em là chủ hay tôi là chủ, em chỉ cần nghe lời tôi là được rồi."
Thấy Lâm Tri Ngải nói như vậy, Tiểu Hoà mới gật đầu với Tri Ngải: "Vậy thôi, để em thử ạ."
Nhìn thấy bóng lưng Tiểu Hoà rời đi, Lâm Tri Ngải vẫn không quên căn dặn: "Nhớ chọn giúp tôi quyển nào hay đấy nhé, tôi không muốn xem những tên đàn ông tồi đâu!"
Điều mà Lâm Tri Ngải không biết đó là khi Tiểu Hoà rời khỏi Như Ý Uyển thì bèn đi đến sân luyện võ tìm Tống Chu Thành. Nói lại với anh những gì mà Lâm Tri Ngải đã căn dặn, một chữ cũng không thiếu.
"Thiếu gia, phu nhân bảo em mang chiếc trâm này cầm rồi đổi thành truyện cho cô ấy."
Tống Chu Thành nhìn vào cây trâm cài trong tay Tiểu Hòa, anh khóc không được cười cũng không xong. Anh không cho Lâm Tri Ngải mua truyện, không ngờ cô lại muốn mang đồ đi cầm cố.
Sau một lúc lâu suy nghĩ, anh căn dặn Tiểu Hoà: "Cây trâm này cứ đưa cho tôi giữ trước đã, nhưng em nhớ kỹ, số tiền khi mang cây trâm này cầm chỉ có thể đổi lại được một cuốn truyện thôi."
Tiểu Hoà ngẩng đầu nhìn Tống Chu Thành, trong mắt lộ ra vẻ khó xử: "Cây trâm tốt thế này mà chỉ đổi được một cuốn truyện, phu nhân sẽ tin chứ ạ?"
Tống Chu Thành bật cười: "Không sao, em cứ bảo là truyện tăng giá rồi."
Nếu như Lâm Tri Ngải có thể phát giác ra điều gì đó bất ổn, vậy thì anh phải là người vui mới đúng. Chí ít có thể chứng minh được rằng Lâm Tri Ngải đã trở nên thông minh thật rồi.
Tiểu Hoà lấy tiền từ trong tay của Tống Chu Thành rồi đến tiệm sách mua truyện. Vốn dĩ nghĩ rằng Lâm Tri Ngải nhìn thấy chỉ có được một quyển truyện sẽ nghi ngờ.
Ai ngờ rằng, Tiểu Hoà nói theo lời mà Tống Chu Thành đã dạy, nói với Lâm Tri Ngải rằng truyện tăng giá rồi.
Lâm Tri Ngải bèn huơ tay với Tiểu Hoà: "Được rồi, không sao đâu. Lần này do tôi chưa biết giá cả, lần sau tôi cho em thêm vài cây trâm nữa thì có thể đổi được nhiều truyện hơn."
Nhớ đến lời căn dặn của Tống Chu Thành: "Sau này chỉ cần phu nhân bảo em mang đồ đi cầm, em cũng đừng từ chối, mang hết nó qua đây cho tôi."
Tiểu Hoà khóc không ra nước mắt, rất muốn nói hết mọi chuyện ra: "Phu nhân ơi, người đừng bảo em cầm đồ nữa. Những thứ đó đều chạy vào túi tiền của thiếu gia hết rồi!
Khi Tống Chu Thành quay trở lại thì Lâm Tri Ngải đang đọc truyện, nhìn thấy gương mặt hớn hở vui mừng của Lâm Tri Ngải, Tống Chu Thành biết rằng quyển truyện này Lâm Tri Ngải rất thích.
"Truyện của em không phải đã xem hết rồi sao? Quyển này ở đâu ra vậy?"
Giọng nói của Tống Chu Thành đột nhiên vang lên, dọa cho Lâm Tri Ngải vội vàng che quyển truyện lại, cô đâu có làm chuyện gì thẹn với lòng, cô sợ gì chứ!
Lâm Tri Ngải hất mặt lên dương dương đắc ý, gương mặt kiêu ngạo. Nhưng vì không để chuyện mình bảo Tiểu Hòa mang của hồi môn đi cầm mua truyện bị lộ ra. Lâm Tri Ngải đành nói dối: "Đây là quyển chúng ta mua trước đó, tôi đọc lại một lần nữa không được à!"
Tống Chu Thành để lộ ra một nét cười, liếc mắt nhìn vào bìa sách, có chút đăm chiêu rồi gật đầu: "Nếu như tôi không nhớ nhầm, thì lần trước đâu có mua quyển này đâu!"
Gương mặt Lâm Tri Ngải có đôi chút hoảng loạn: "Mắt anh bị mờ nên nhớ nhầm rồi đó! Đây rõ ràng là quyển sách mua lúc trước mà."
Nhìn thấy Lâm Tri Ngải vẫn đang dối mình, Tống Chu Thành bèn đưa tay xoa lên đầu của Lâm Tri Ngải, nhẹ nhàng nói: "Không phải là tôi không cho em đọc truyện nhưng em cũng đừng mải mê với nó quá, sách cần đọc vẫn phải đọc đấy nhé."
Lâm Tri Ngải hừ một tiếng: "Sao anh biết tôi không đọc sách! Quyển "Ba mươi sáu kế" tôi đã học xong hết rồi!"
Ánh mắt Tống Chu Thành nhìn Lâm Tri Ngải đột nhiên có đôi phần hoài nghi: "Thật à?"
Lâm Tri Ngải hất cằm, tự hào cười nói: "Tất nhiên rồi, cứ tự nhiên kiểm tra đi!"
"Vô trung sinh hữu* là gì?"
"Cuống dã, phi cuống dã, thật kì sở cuống dã. Thiểu âm, thái âm, thái dương."
"Có nghĩa là gì?"
"Dùng tình huống giả để mê hoặc kẻ địch nhưng cũng không hoàn toàn là giả, bởi vì trong tình huống giả đó vẫn sẽ có hành động thật."
Nhìn thấy Lâm Tri Ngải trả lời được câu hỏi của mình đưa ra, ánh mắt nhìn về phía Lâm Tri Ngải của Tống Chu Thành lại nhiều thêm phần kinh ngạc: "Không ngờ đọc ra được thật này!"
Lâm Tri Ngải khẽ cười: "Vậy tôi có thể đọc truyện rồi chứ?"
Tống Chu Thành đứng dậy và cung kính đưa tay mời Lâm Tri Ngải: "Em cứ tự nhiên."
Lâm Tri Ngải có thể đọc thuộc được "Ba mươi sáu kế", đúng thật vượt ngoài dự đoán của anh.
Lâm Tri Ngải quay người đi mở quyển truyện ra và đọc. Trên mặt mang theo đôi phần đắc ý và một chút kích động. Lúc nãy vừa hay đọc đến lúc cao trào thì bị Tống Chu Thành cắt ngang.
Trông thấy Lâm Tri Ngải đọc truyện hết sức chăm chú, trong mắt Tống Chu Thành vụt qua ý tưởng muốn trêu ghẹo cô. Anh đi lên phía trước và cúi người mỉm cười với Lâm Tri Ngải: "Đại tiểu thư, đọc truyện thì làm sao thiếu đồ ăn vặt được chứ hả, có cần tôi lấy chút đồ ăn vặt qua cho người không?"
Lâm Tri Ngải quay đầu, sau đó cong mắt cười, khẽ hất cao cằm: "Tôi không phải đại tiểu thư, sau này hãy gọi tôi là tiểu công chúa."
Tống Chu Thành tưởng rằng Lâm Tri Ngải đang nói đùa, cũng chẳng xem là thật nhưng vẫn phối hợp để diễn nốt với Lâm Tri Ngải: "Được ạ, tiểu công chúa! Nô tài đi lấy cho người ngay đây ạ!"
Lâm Tri Ngải đọc xong quyển truyện, vẫn chưa đến hai giờ chiều, quay đầu thì thấy Tiểu Hòa đang dọn dẹp vệ sinh, cô chỉ có thể ghé đến gần: "Tiểu Hoà, em giúp tôi mua một quyển truyện nữa đi!"
Thấy Lâm Tri Ngải len lén đưa qua chiếc nhẫn, gương mặt Tiểu Hoà có chút khó xử: "Thiếu phu nhân, nhanh như vậy mà người đã đọc xong rồi ạ!"
Lâm Tri Ngải bèn thở dài: "Mấy quyển truyện này ngắn ngủn, vài tiếng là đọc xong rồi."
Tiểu Hoà chau mày nhưng lại nhìn thấy ánh mắt ra hiệu mà Tống Chu Thành nhìn mình, Tiểu Hoà chỉ đành cầm lấy chiếc nhẫn của Lâm Tri Ngải.
"Thiếu phu nhân, em mua thêm cho người một quyển nữa vậy. Quyển này đọc chậm một chút, đừng đọc nhanh quá nha."
Cứ theo tốc độ đọc truyện này của Lâm Tri Ngải thì của hồi môn của cô cũng chẳng đủ để đọc truyện trong vòng một tháng đâu.
Nhìn thấy bóng lưng Tiểu Hoà rời đi, Lâm Tri Ngải bày ra bộ dạng như chẳng có gì xảy ra cả, quay trở lại bên cạnh Tống Chu Thành, còn giấu đầu hở đuôi vươn vai một cái: "Ui cha, thời tiết gì mà nóng quá, tôi bảo Tiểu Hoà đến nhà bếp hối họ làm bánh trôi lạnh rồi."
Tống Chu Thành liếc mắt nhìn Lâm Tri Ngải, không hề nói gì, chỉ có điều khoé miệng vẫn bất giác cong lên.
Sau khi Lâm Tri Ngải quay về phòng, Tống Chu Thành lập tức ra ngoài, quả nhiên không ngoài dự đoán, anh nhìn thấy Tiểu Hòa đang đứng ở nơi cách sân không xa.
Tống Chu Thành cầm lấy chiếc nhẫn mà Tiểu Hoà đưa sang, rồi lấy tiền của mình ra và trầm giọng nói với Tiểu Hoà: "Đi đi, đừng để bị lộ tẩy."
Lâm Tri Ngải đọc truyện vỏn vẹn suốt một tuần, Tống Chu Thành cũng chẳng nói gì đến cô. Nhưng trang sức trong rương của hồi môn của Lâm Tri Ngải lại càng ngày càng ít đi, Lâm Tri Ngải cuối cùng cũng cảm thấy có gì đó không bình thường.
"Tống Chu Thành, bây giờ truyện bán thế nào vậy?" Lâm Tri Ngải chỉ đi đến tiệm sách một lần nhưng lần đó là Tống Chu Thành trả tiền, cô không để ý.
Nghe thấy Lâm Tri Ngải hỏi mình, Tống Chu Thành thở dài: "Bây giờ truyện đắt lắm, bởi vì ít người xem nên người viết cũng ít đi, tất nhiên sẽ bán đắt một chút."
Tống Chu Thành nhìn thẳng vào mắt Lâm Tri Ngải, gương mặt nghiêm túc mà nói hươu nói vượn.
Còn Lâm Tri Ngải nghe Tống Chu Thành nói đi nói lại cũng cảm thấy có lý. Lâm Tri Ngải khẽ nhướng mày và nhẹ nhàng nói Tống Chu Thành: "Nếu như viết truyện kiếm được nhiều tiền như vậy, hay là anh cũng viết truyện đi! Tôi có thể giúp anh xem qua."
Tống Chu Thành: "..."
Đột nhiên có hơi khâm phục lối suy nghĩ của Lâm Tri Ngải rồi đấy.
Tống Chu Thành chỉ đành lắc đầu với Lâm Tri Ngải: "Tôi làm gì mà biết viết truyện!"
Lâm Tri Ngải bèn ngồi xuống bên cạnh Tống Chu Thành và kéo tay của anh, nhẹ nhàng nói: "Anh không biết tôi có thể dạy cho anh mà, đọc truyện lâu như vậy rồi, tôi tổng kết mạch truyện ra cho anh. Không phải là tôi yêu anh thì là tôi yêu hắn, hắn yêu cô ấy, cô ấy không yêu hắn."
Khóe miệng Tống Chu Thành bất giác giật lên, không thể không nói nhưng Lâm Tri Ngải thật sự đã tổng kết ra được tinh hoa của truyện rồi đấy, cũng không uổng phí đọc truyện lâu như vậy.
Nhưng anh thì làm sao có thể viết truyện được chứ, Tống Chu Thành chỉ có thể đưa bàn tay phải với vết thương chằng chịt lên, đây đều là do Tống Trạch đánh mà ra đó.
"Tay của tôi cũng đã thành thế này rồi, em vẫn nhẫn tâm bảo tôi viết truyện sao?"
Lâm Tri Ngải chau chặt mày, khóe môi dần trề xuống: "Miệng của anh cũng bị thương mà nó có cản được việc anh ăn cơm đâu."
Tống Chu Thành: "..."
Cuối cùng anh cũng nhìn ra được Lâm Tri Ngải có thể vì mấy quyển truyện mà chẳng quan tâm chuyện gì cả.