Lâm Tri Ngải ở bên đây rừng lại chẳng hề hoang mang, cô tìm bừa một gốc cây lớn và giơ súng lên bóp cò với một chú chim nhỏ trên cây.
Sau đó bèn có những chú chim nhỏ khác bay lên, Lâm Tri Ngải mới bắt đầu nghiêm túc. Không để trượt đi bất cứ con nào, từng con từng con rơi xuống từ không trung khiến cho Tống Chu Thành đi nhặt thú săn mệt vô cùng.
Nhìn thấy một túi đầy ắp chim sẻ, Tống Chu Thành có chút khó chịu: "Chúng ta làm như vậy có phải không được tốt lắm không!"
Dựa vào sự hiểu biết của anh về Triệu Dực Thạch, Triệu Dực Thạch cũng là kiểu người bách phát bách trúng nhưng cậu ấy tuyệt đối sẽ không đứng yên ở một cánh rừng, chỉ bắn mỗi chim sẻ.
Lâm Tri Ngải hất cằm, hừ một tiếng: "Có gì mà không tốt, đã nói là so số lượng thú săn chứ có nói là so trọng lượng đâu."
Triệu Dực Thạch ở bên đây bắn hết một con thú lại thêm một con nữa, dù là Vương Cảnh Văn hay Vương Cảnh Phi thì trên người cũng treo đầy túi đựng thú săn được.
Tóc mái của Vương Cảnh Phi đã toát mồ hôi ướt nhem, trên người còn vác thêm một chiếc túi to, đều là những con thú nhẹ như là gà rừng, thỏ rừng,... những thứ nặng hơn đều ở trên người Triệu Dực Thạch và Vương Cảnh Văn.
Vốn dĩ Triệu Dực Thạch đề nghị là mang những con thú săn được bỏ tập trung ở một nơi. Nhưng Vương Cảnh Văn lại từ chối, nói rằng sợ Lâm Tri Ngải sẽ đến trộm thú săn đi.
Việc này dẫn đến việc dù là Vương Cảnh Phi hay là Vương Cảnh Văn đều mệt đến nỗi khắp người toàn mồ hôi. Thể lực tốt nhất vẫn là Triệu Dực Thạch, cậu ấy vác theo một chú hươu nhưng vẫn có thể săn được.
Vương Cảnh Văn đã không còn hăng hái như lúc ban đầu nữa, cậu nhìn thấy Triệu Dực Thạch vẫn còn tiếp tục, Vương Cảnh Văn bất giác chau mày: "Đã bắn lâu như vậy rồi, chắc là đủ rồi đó!"
Triệu Dực Thạch lắc đầu: "Em đã đếm rồi, Lâm Tri Ngải tổng cộng bắn ra hơn hai trăm bảy mươi phát súng, chúng ta vẫn còn kém xa lắm."
Vương Cảnh Văn cười khẩy: "Cái cô ngốc Lâm Tri Ngải đó làm gì có bản lĩnh như vậy, bắn ra hơn hai trăm phát súng có thể bắn trúng hai mươi phát đã là tốt lắm rồi."
Triệu Dực Thạch liếc mắt nhìn Vương Cảnh Phi đổ mồ hôi ướt đẫm, cùng với bộ sườn xám không thể bẩn hơn của cô ta.
Triệu Dực Thạch chỉ có thể thở dài nói với Vương Cảnh Văn: "Em không sao cả, xem mọi người thế nào thôi."
Triệu Dực Thạch cũng đã nhìn ra chỉ dựa vào tư thế cầm súng kia của Lâm Tri Ngải, tạm không nói bách phát bách trúng nhưng trong một trăm phát súng thì ít nhất cũng sẽ trúng chín mươi phát.
Nhóm người Vương Cảnh Văn vác theo bốn chiếc túi to đùng quay về nơi đỗ xe, mới phát hiện Lâm Tri Ngải và Tống Chu Thành đã quay về từ lâu.
Lâm Tri Ngải ở bờ sông nghịch nước, Tống Chu Thành thì ngồi xổm bên bờ sông nướng chú thỏ lúc đầu bắn được.
Nhìn thấy hai chiếc túi nhỏ ở cạnh chân của Lâm Tri Ngải, đôi mắt Vương Cảnh Văn lộ ra nét cười đắc ý: "Còn tưởng lợi hại cỡ nào, hoá ra cũng chỉ như vậy."
Lâm Tri Ngải quay đầu nhìn Vương Cảnh Văn rồi đứng bật dậy, mở chiếc túi và đổ hết đống chim sẻ ra.
Sau đó cô khoanh tay trước ngực, khiêu khích cười: "Tổng cộng có hai trăm năm mươi mốt con."
Lâm Tri Ngải bắn được hai trăm năm mươi con thì không muốn bắn nữa, vẫn là Tống Chu Thành cảm thấy khó nghe, cứ phải đòi bắn thêm một con nữa.
Con chim sẻ cuối cùng này là do Tống Chu Thành phải mất hơn hai mươi phát súng mới bắn được đấy.
Nhìn thấy đống chim sẻ đổ ra đầy nền đất, Vương Cảnh Văn tức đến đỏ cả mắt, cậu ta chỉ tay vào mặt của Lâm Tri Ngải, gào lên nói: "Các người ăn gian!"
Lâm Tri Ngải nhún vai, nét mặt như thể chẳng có gì to tát: "Đã nói là so số lượng mà, các người sẽ không ngốc đến nỗi chỉ chọn con nặng mà bắn chứ!"
Triệu Dực Thạch đúng là ngốc như vậy thật vội thở dài, buông hai chiếc túi ở trên vai xuống và bắt đầu chạy vòng quanh cánh rừng.
Còn đôi mắt đen của Vương Cảnh Phi đã rưng rưng nước mắt, cũng chẳng biết nói gì, chỉ có thể trừng mắt nhìn Tống Chu Thành chăm chăm, rồi chỉ tay vào chú thỏ trong tay Tống Chu Thành, khóc thút thít nói: "Thỏ con đáng yêu như vậy cơ mà, sao mọi người lại có thể ăn thỏ được chứ!"
Vương Cảnh Phi nói xong thì quay người đuổi theo sau lưng của Triệu Dực Thạch, từ từ chạy. Người không làm theo những gì đã hứa sẽ bị béo lên mười cân, cô ta thì không muốn như vậy đâu!
Tống Chu Thành vẫn còn đang nướng thỏ cũng ngơ ngác, nhành cây trong tay không quay cũng không được, quay cũng không xong.
Chỉ có Vương Cảnh Văn là đứng nguyên tại chỗ và cười gượng với Lâm Tri Ngải: "Đều là bạn bè cả mà, không cần thiết phải kì kèo như vậy đâu!"
Cánh rừng này đưa mắt nhìn cũng không biết đến đâu thì hết, thật sự phải chạy mười vòng thì cái chân này chắc chắn phế.
Lâm Tri Ngải nhìn Vương Cảnh Văn với ánh mắt xem thường: "Em gái của anh còn mang cả giày cao gót chạy kia kìa, anh là một đứa con trai cơ đấy, đúng là vô dụng!"
Thấy ánh mắt khinh miệt đó của Lâm Tri Ngải, sắc mặt của Vương Cảnh Văn càng lúc càng khó coi, từ màu đỏ biến thành màu xanh, từ màu xanh lại biến thành màu tím.
Cậu ta chỉ đành cắn răng nói với Lâm Tri Ngải: "Chạy mười vòng thôi chứ gì, có gì đâu mà ghê gớm!"
Triệu Dực Thạch ở bên đây chạy thẳng một mạch về phía trước, đột nhiên nghe thấy tiếng thét của Vương Cảnh Phi truyền lại từ phía sau, Triệu Dực Thạch quay đầu lại vừa hay nhìn thấy Vương Cảnh Phi ngã nhào dưới đất, một tay ôm lấy mắt cá chân.
Triệu Dực Thạch chau mày, tiến lên phía trước mới biết gót giày của Vương Cảnh Phi bị gãy, Triệu Dực Thạch đưa một tay hướng về phía Vương Cảnh Phi: "Anh dìu em đứng lên!"
Vương Cảnh Phi đỏ mắt trừng nhìn Triệu Dực Thạch, trên mặt vẫn còn nước mắt, cô ta hét lớn với Triệu Dực Thạch: "Tôi không cần anh quan tâm!"
Vương Cảnh Phi nói xong thì vội đứng dậy, khập khiễng bước thấp bước cao mà chạy. Nước mắt xuôi theo làn gió không ngừng rơi. Càng nghĩ càng cảm thấy tủi thân, rốt cuộc tại sao cô ta lại phải đến đây để chịu ấm ức thế này!
Nhìn thấy bóng lưng của Vương Cảnh Văn, cùng với chiếc giày cao gót bên thấp bên cao, Triệu Dực Thạch thở dài rồi chạy nhanh về phía trước, bế lấy eo của Vương Cảnh Phi lên, dùng tay bẻ gãy gót giày còn lại của Vương Cảnh Phi.
Vương Cảnh Phi ngồi ngay trên tảng đá nhìn Triệu Dực Thạch rời đi, cô ta khẽ chớp mắt vẫn chưa biết phải làm thế nào. Vừa nãy cô bị bế lên đấy sao? Ai cho anh ta cái gan đó vậy, ai cho anh ta ôm mình!
Lâm Tri Ngải ở bên đây vừa nghịch nước, vừa đếm vòng chạy của Vương Cảnh Văn, nhìn thấy Vương Cảnh Văn chạy qua thì Lâm Tri Ngải sẽ hét lớn: "Anh chạy chậm quá đi, em gái anh còn chạy nhanh hơn cả anh đấy."
Là một người đàn ông không thể nào thừa nhận rằng bản thân không bằng phụ nữ, chỉ cần Vương Cảnh Văn nghe thấy Lâm Tri Ngải nói như vậy sẽ dùng hết sức mình lao về phía trước.
Đợi đến khi ba người chạy đủ mười vòng cánh rừng nhỏ này thì cũng đã mệt đừ hết rồi. Đặc biệt là Vương Cảnh Phi, ngồi thẳng xuống nền cỏ, làm gì còn khí chất của một đại tiểu thư.
Tống Chu Thành cũng nướng xong con thỏ rừng đó, hương thơm của thịt bay vào mũi của mọi người, Lâm Tri Ngải có thể nghe thấy rõ tiếng nuốt nước bọt của những người ở đối diện.
Đôi mắt Lâm Tri Ngải chợt vụt qua một luồng sáng, cô khẽ tiếng nói với Tống Chu Thành: "Mau đưa cho tôi chiếc đùi thỏ."
Lâm Tri Ngải không phải là người thích ăn thịt, vậy nên Tống Chu Thành có chút bất ngờ nhưng nghe thấy Lâm Tri Ngải nói vậy thì vẫn xé cho cô một chiếc đùi từ thân con thỏ.
Lâm Tri Ngải dùng một tay cầm lấy chiếc đùi thỏ đó rồi đi đến trước mặt Vương Cảnh Phi, đầu tiên cô huơ qua huơ lại chiếc đùi trước mũi của Vương Cảnh Phi, sau đó thì đưa lên miệng cắn một miếng thật to.
Thỏ vừa mới nướng xong vẫn còn có chút nóng, lưỡi của Lâm Tri Ngải bị bỏng nhẹ nhưng cô vẫn vờ như chưa có gì xảy ra, cô bật cười nói với Vương Cảnh Phi: "Chú thỏ đáng yêu như vậy, tôi cứ thích ăn đấy, tôi còn gặm miếng to lắm này!"
Ngửi thấy mùi thỏ nướng thơm nồng, Vương Cảnh Phi khẽ nuốt nước bọt. Thế nhưng lại cố ép bản thân quay đầu đi nơi khác, đến khi chiếc bụng của cô ta vang lên tiếng kêu "òng ọc", Vương Cảnh Phi không thể nhịn được nữa bèn quát lên với Lâm Tri Ngải: "Chị quá đáng thật đấy!"
Vương Cảnh Phi lấy hai tay che mặt, nước mắt cứ như chất chứa lâu ngày trực trào rơi. Lần này khóc thật rồi, không giống như những lần diễn kịch trước nữa, lần này Vương Cảnh Phi thật sự rất đau lòng.
Nghe thấy tiếng khóc như xé nát tâm can của Vương Cảnh Phi, Lâm Tri Ngải bất giác lùi một bước, cô cau mày: "Không phải chỉ là một chiếc đùi thỏ thôi sao? Đâu đến mức khóc thảm như vậy!"
Vương Cảnh Phi ngẩng đầu lên, đôi mắt tức giận chăm chăm nhìn Lâm Tri Ngải: "Có bản lĩnh thì chị chạy quanh cánh rừng này ba vòng thử xem, đừng nói là ba vòng ngay cả một vòng chị cũng chạy không nổi!"
Lâm Tri Ngải nhìn chiếc đùi thỏ trong tay, bèn chớp mắt: "Hay là tôi mời cô ăn chiếc đùi thỏ, cô đừng có gào lên nữa!"
Đôi mắt Vương Cảnh Phi bỗng sáng lên, giành lấy chiếc đùi thỏ trong tay của Lâm Tri Ngải, chỉ sợ trễ một giây thôi Lâm Tri Ngải sẽ hối hận.
Nhìn thấy Vương Cảnh Phi gặm lấy gặm để chiếc đùi thỏ đó, Lâm Tri Ngải rất muốn nhắc nhở cô ta, chiếc đùi thỏ này mình đã cắn qua rồi.
Chiếc đùi mà vừa nãy cô nhắc đến là chiếc đùi trong tay Tống Chu Thành, là chiếc đùi vẫn chưa bị cắn ấy.
Vương Cảnh Văn đã chủ động đi đến trước mặt Tống Chu Thành và mỉm cười nói với anh: "Thạch Đầu* bắn con thỏ này béo ghê ha, cho bọn tôi một ít đi!"
Tống Chu Thành ngẩng đầu nhìn Vương Cảnh Văn, cũng chẳng nói gì, anh chỉ dùng con dao nhỏ cắt chú thỏ từ một phần thành hai, phần lớn thì đưa cho Triệu Dực Thạch, phần nhỏ kia thì cho Vương Cảnh Văn.
Vương Cảnh Phi rưng rưng nước mắt ăn hết đùi thỏ, nhìn thấy Lâm Tri Ngải ngồi ở bên cạnh nhìn mình ăn, trong mắt Vương Cảnh Phi vụt qua chút kỳ lạ.
Ai bảo ly hôn nhất định phải do Tống Chu Thành nói ra, chỉ cần cô ngốc này khóc lóc làm ầm lên đòi chia tay với Tống Chu Thành, cô ta không tin Tống Chu Thành có thể chịu được chuyện mất mặt này!
Vương Cảnh Phi lau đi nước mắt trước, sau đó mới đi đến trước mặt của Lâm Tri Ngải rồi khẽ nói với cô: "Bà chị ngốc, nhờ chị chuyện này đi!"
Lâm Tri Ngải còn chẳng thèm ngước mắt nhìn lên, bèn cười nhạt nói: "Cô ngốc gọi ai đấy!"
"Cô ngốc gọi chị đấy!" Dứt lời, Vương Cảnh Phi mới phát hiện ra điểm gì đó không đúng lắm. Sao cô ta lại bị cô ngốc này lừa rồi.
Nhưng Vương Cảnh Phi cũng chẳng hơi đâu mà tính sổ với Lâm Tri Ngải, chỉ đành nói tiếp với Lâm Tri Ngải: "Chị trông xinh đẹp thế này, Tống Chu Thành hoàn toàn không xứng với chị đâu!"
Lâm Tri Ngải khẽ gật đầu, đắc ý cười: "Tôi cũng cảm thấy như vậy, trên đời này không ai có thể xứng với vẻ đẹp của tôi hết!"
Khoé môi của Vương Cảnh Phi bất giác khẽ giật, nếu như không phải cô ta tận mắt nhìn thấy thì chắc cũng không dám tin là trên đời này còn có người tự luyến như vậy.
"Vậy chị có muốn ly hôn với Tống Chu Thành không? Chỉ cần chị và Tống Chu Thành ly hôn, tôi sẽ tặng cho chị bốn người đàn ông đẹp hơn cả Tống Chu Thành, một người sẽ hát cho chị nghe, một người sẽ nhảy cho chị xem, một người sẽ nấu ăn cho chị, còn có thể giữ lại một người làm ấm giường cho chị nữa."
Đôi mắt Lâm Tri Ngải đột nhiên sáng lên, mặc dù Tống Chu Thành đối xử với cô rất tốt nhưng Vương Cảnh Phi đồng ý tặng cô tận bốn người!
Ngay lúc Lâm Tri Ngải muốn đồng ý với Vương Cảnh Phi thì đột nhiên sau lưng có một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng, Lâm Tri Ngải quay đầu lại nhìn, vừa hay nhìn thấy gương mặt xanh mét của Tống Chu Thành.
Lâm Tri Ngải vội mỉm cười dỗ ngọt Tống Chu Thành: "Tôi vừa định từ chối cô ta thì anh đến rồi. Tôi yêu anh như vậy, sao có thể ly hôn với anh được chứ! Cho dù cô ta có cho tôi bốn người đàn ông nữa thì tôi cũng không đồng ý!"
Trong tay Tống Chu Thành còn cầm theo đùi thỏ, là do anh cố tình giữ lại cho Lâm Tri Ngải. Nghĩ đến chuyện đùi thỏ nguội thì sẽ không ngon nên đến đưa cho Lâm Tri Ngải.
Không ngờ lại đúng lúc nghe thấy được Vương Cảnh Phi xúi giục Lâm Tri Ngải ly hôn với mình, còn hứa sẽ tặng cho Lâm Tri Ngải bốn người đàn ông đẹp trai hơn mình nữa.
Sắc mặt của Tống Chu Thành càng ngày càng khó coi, anh trừng mắt nhìn Lâm Tri Ngải trước, đừng nghĩ rằng vừa nãy anh không nhìn ra được sự rung động trong mắt cô.
Sau đó anh kéo Lâm Tri Ngải ra sau lưng mình và trầm giọng nói với Vương Cảnh Phi: "Tôi và Tri Ngải đang sống với nhau rất tốt, không đến lượt em lo chuyện bao đồng."
Câu nói này của Tống Chu Thành rất thẳng thắng và rõ ràng, không hề nể mặt Vương Cảnh Phi chút nào. Nói xong anh còn đưa mắt nhìn Vương Cảnh Văn ở cách đó không xa.
Cảm giác của anh đúng là không sai, hai anh em họ Vương không muốn anh và Lâm Tri Ngải ở bên nhau, ba lần bảy lượt xúi giục bọn họ ly hôn, cũng không biết sau khi mình và Tri Ngải ly hôn xong thì bọn họ sẽ được lợi gì.
Vương Cảnh Phi cũng không ngờ rằng khó khăn lắm mới lấy hết can đảm tẩy não cho Lâm Tri Ngải mà lại bị Tống Chu Thành bắt tại trận. Vương Cảnh Phi cúi đầu xuống nhìn chăm chú vào mũi giày của mình, im lặng không nói nên lời.
Tống Chu Thành kéo tay của Lâm Tri Ngải đi về phía chiếc xe, ánh mắt chăm chú lạ thường: "Có phải lúc nãy em rung động rồi không?"
Lâm Tri Ngải giả vờ ngây thơ, hỏi lại anh: "Rung động cái gì?"
Nhìn bộ dạng giả vờ ngu ngơ của Lâm Tri Ngải, Tống Chu Thành tức đến nghiến răng, nói ra từng câu từng chữ: "Một mình tôi đổi lấy bốn người đàn ông mà Vương Cảnh Phi nói lúc nãy, có phải em đã rung động với lời đề nghị đó không?"
Trong mắt Lâm Tri Ngải vụt qua nét cười khẽ: "Tôi cũng đâu có ngốc, tôi sẽ không làm vụ làm ăn lỗ vốn như vậy đâu! Cứ cho là đổi cũng phải đổi ít nhất mười người chứ!"
Sắc mặt của Tống Chu Thành càng khó coi hơn, đứng yên tại chỗ không nhúc nhích. Đôi mắt chăm chăm nhìn Lâm Tri Ngải: "Hôm nay nếu em không giải thích rõ ràng cho tôi thì đừng hòng về nhà!"
Nhìn thấy Tống Chu Thành tức giận đến mức không thể giận hơn được nữa, Lâm Tri Ngải mới tiếp tục nói: "Anh yên tâm đi, ai bảo tôi gặp anh trước, tôi ghét nhất là nửa chừng bỏ dở, vậy nên chỉ cần anh không phụ tôi thì tôi nhất định sẽ ở với anh đến già."
Nghe thấy lời tình tứ lộ liễu của Lâm Tri Ngải, gương mặt Tống Chu Thành đỏ bừng như mây hồng trên trời cao, đôi tai cũng nhuộm đỏ như rặng mây chiều: "Em cũng yên tâm đi, tôi chỉ thích em, chỉ thích em thôi."
Lâm Tri Ngải và Tống Chu Thành nắm tay nhau đứng yên tại chỗ, cứ như vậy mà nhìn đối phương. Triệu Dực Thạch vẫn còn đang ăn thịt thỏ ở bên kia cũng có đôi chút khó hiểu: "Hai người bọn họ đứng ở đó không biết mệt à?"
Vương Cảnh Phi đi đến tìm anh trai trợn trắng cả mắt, cuối cùng cô ta cũng hiểu ra, Tống Chu Thành thật sự đã thích cô ngốc này rồi, còn cô ngốc này cũng có thiện cảm với Tống Chu Thành.
—---
[Chú thích]
*Thạch Đầu - 石头: Có nghĩ là “cục đá”, vì tên đầy đủ của Dực Thạch là Triệu Dực Thạch (赵翼石), chữ Thạch (石) trong tên của cậu có nghĩ là “đá”, vậy nên Chu Thành và Cảnh Văn thường gọi Dực Thạch là Thạch Đầu.