Lâm Tri Ngải tức tối thở hồng hộc rồi hét lên với Tống Chu Thành: "Tôi mệt rồi, anh đi qua đây cho tôi đánh một cái nhanh nào!"
Tống Chu Thành trợn trắng mắt: "Qua đó cho em đánh tôi à, xem tôi ngốc hả!"
Tống Chu Thành còn chưa dứt lời, Lâm Tri Ngải đã nhướng mày, dường như sức lực của cô không thể chống đỡ nỗi bèn ngã xuống một bên. Doạ cho Tống Chu Thành nhanh chóng chạy lên trước, đỡ lấy eo của Lâm Tri Ngải.
"Em không sao chứ!"
Nhưng chỉ thấy Lâm Tri Ngải mở trừng mắt ra, nhân lúc Tống Chu Thành vẫn chưa kịp phản ứng bèn đấm vào ngực của Tống Chu Thành một cái, làm cho anh bay ra xa tận mấy mét.
Tống Chu Thành cũng ngớ người và hành động tiếp theo của Lâm Tri Ngải càng làm cho anh đau lòng.
Lâm Tri Ngải quay người mà đưa một ngón tay về phía Phúc Bá: "Phúc Bá, một đồng bạc, nhớ ghi lại giúp tôi!"
"Ba mươi sáu kế": Khổ nhục kế
Người ta sẽ không cố tình làm hại chính bản thân mình, nhưng việc bị tổn thương thì chắc chắn phải là thật. Thật giả lẫn lộn để có thể khiến cho kẻ địch tin tưởng, khi đó kế ly gián mới có thể thực hiện được. Muốn có được sự tin tưởng của kẻ địch thì phải diễn cho thật giống.
Nhìn thấy Lâm Tri Ngải đang chầm chầm bước về phía anh, Tống Chu Thành cau mày, gương mặt lạnh lùng, giơ nắm đấm lên vung về phía Lâm Tri Ngải.
Nhưng khi anh nhìn thấy gương mặt của Lâm Tri Ngải, nắm đấm đang đưa lên cao chỉ có thể nhẹ nhàng buông xuống, cẩn thận từng chút đẩy vai của Lâm Tri Ngải một cái.
Chỉ có điều ngữ khí vẫn còn rất hung dữ: "Em còn đánh tôi nữa thì đừng trách sao tôi không khách sáo nha!"
Lâm Tri Ngải thuận theo lực đẩy của Tống Chu Thành, ngã ngồi xuống dưới đất, đôi mắt trừng to nhìn về phía Tống Chu Thành, gương mặt lộ ra biểu cảm như không thể tin vào mắt mình.
"Anh đánh tôi! Không ngờ anh lại đánh tôi!"
Nhìn thấy Lâm Tri Ngải ngã nhào xuống đất, Tống Chu Thành cũng ngơ ngác, lúc nãy anh đâu có dùng sức đâu!
Còn nước mắt của Lâm Tri Ngải thì cứ chảy xuống không ngừng lăn xuống gò má: "Từ nhỏ đến lớn, tôi chưa bao giờ bị ai đánh! Không ngờ anh lại dám đánh tôi."
Khuôn mặt của Lâm Tri Ngải đẫm nước mắt, lắm lúc còn dùng đôi mắt nhỏ long lanh nhìn Tống Chu Thành, vô cùng tủi thân.
Khiến cho người khác nhìn vào mà tim cũng muốn vỡ vụn theo.
Trong mắt Tống Chu Thành hiện ra một nét hoảng hốt, anh chợt không biết phải làm sao chỉ có thể tiến lên phía trước và dìu Lâm Tri Ngải lên, nhẹ nhàng an ủi nói: "Em đừng khóc nữa, tôi cũng đâu có cố ý đâu."
Lâm Tri Ngải khịt mũi, khẽ tiếng nấc nghẹn: "Tôi không tin, trừ khi anh để tôi đánh trả!"
Tống Chu Thành: "..."
Anh đã bảo là cứ thấy có gì đó không đúng lắm mà, thì ra ở đây để đợi anh!
Nhưng khi nhìn thấy đôi mắt to tròn ngấn lệ kia của Lâm Tri Ngải, Tống Chu Thành chỉ có thể dang rộng hai tay, biểu cảm gương mặt như thể nhân sinh chẳng còn gì luyến tiếc: "Chỉ cần em nhẫn tâm, vậy thì em cứ đánh đi!"
Lâm Tri Ngải cười nhạt, cô giống hệt như một chú báo con, nhào lên phía trước vồ Tống Chu Thành ngã xuống đất, siết chặt nắm đấm vung xuống Tống Chu Thành.
Tống Chu Thành cũng ngây người, Lâm Tri Ngải mạnh như vậy cơ à? Đây không phải đánh người đơn giản nữa mà là mưu sát đến nơi rồi ấy chứ.
Nhưng cùng với từng nắm đấm vung xuống ngực Tống Chu Thành, anh bèn chớp chớp mắt, có chút gì đó khó tin. Bởi vì nắm đấm của Lâm Tri Ngải đấm xuống chẳng đau đớn gì cả.
Ngay lúc Tống Chu Thành đang tưởng rằng bản thân mình bị Tống Trạch đánh nhiều ngày như vậy nên đã luyện được mình đồng da sắt, thì anh lại nhìn thấy Lâm Tri Ngải đang ra sức nháy mắt với anh.
Trong giây lát Tống Chu Thành cũng kịp phản ứng, ôm lấy lồng ngực và bắt đầu hét lớn: "A, không ngờ em mạnh tay như vậy, em đang mưu sát chồng mình à!"
Còn Lâm Tri Ngải vội đưa hai ngón tay về phía Phúc Bá đang đứng cách đó không xa: "Phúc Bá, tôi đánh được hai quyền rồi đó nha!"
Dứt lời, Lâm Tri Ngải lại bắt đầu sử dụng hai nắm đấm, vung lên vung xuống, trong lúc đó cô còn hét lớn: "Ba đồng bạc, bốn đồng bạc, năm đồng bạc... một trăm lẻ một đồng bạc..."
Tống Chu Thành cũng rất phối hợp với Lâm Tri Ngải, anh nằm trên nền đất không ngừng gào thét, âm giọng phát ra cũng ngày một lớn.
Chỉ có Phúc Bá khẽ chau mày, bất giác thở dài. Vốn dĩ Tống Trạch muốn mượn thần lực của Lâm Tri Ngải để khiến cho Tống Chu Thành biết rằng bản thân mình đang ở đâu, để cho anh biết núi này cao còn có núi cao hơn.
Nhưng bây giờ xem ra Tống Trạch đã tính nhầm rồi. Là ông quá xem thường mức độ thông minh của Lâm Tri Ngải, cũng như xem thường mức độ vô liêm sỉ của Tống Chu Thành.
Bị một người con gái đè xuống đất đánh mà còn không ngừng diễn kịch, cũng chỉ có mặt dày như Tống Chu Thành mới có thể làm được mà thôi.
Buổi trưa khi Tống Trạch về nhà, vừa bước chân vào cổng đã nhìn thấy đôi mắt đang chăm chú nhìn ông.
Cùng với đôi tay đang xòe ra của Lâm Tri Ngải: "Ba ơi, ba cho con năm trăm đồng bạc nha!"
Thật ra, nếu như không phải Phúc Bá nói đánh đến bảy giờ là không được đánh nữa thì cô còn có thể đánh thêm nhiều lần.
Phản ứng đầu tiên của Tống Trạch đó chính là quan sát kiểm tra gương mặt của Tống Chu Thành, sau đó ông bèn chau mày, hoàn toàn không cần hỏi Phúc Bá thì ông cũng biết đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng Tống Trạch không nói ra, ngược lại còn gật đầu nói với Lâm Tri Ngải: "Được, đến chỗ Phúc Bá lãnh tiền đi!"
Như Ý Uyển.
Sau khi Lâm Tri Ngải lãnh về năm trăm đồng bạc thì bỏ hết toàn bộ chúng lên giường và bắt đầu anh một đồng tôi một đồng mà chia ra.
Chia tiền xong, mỗi người đều có hai trăm năm mươi đồng bạc.
"Hai trăm năm mươi nghe không hay*, hay là em chịu thiệt một chút, tôi lấy ba trăm đồng bạc nha. Dù sao tôi cũng hét lâu như vậy rồi, không có công lao cũng có khổ lao vậy."
Nghe thấy Tống Chu Thành lên tiếng đòi thêm năm mươi đồng bạc, cô trừng mắt nhìn Tống Chu Thành, hừ một tiếng lạnh lùng: "Tại sao người chịu thiệt không phải là anh, xong chia cho tôi ba trăm đồng bạc! Tôi đánh anh lâu như vậy, tôi đánh mệt lắm đó!"
Nhìn thấy Lâm Tri Ngải bày ra gương mặt nghiêm túc, Tống Chu Thành khẽ chau mày: "Hay vậy đi, tôi lấy hai trăm năm mươi mốt, em lấy hai trăm bốn mươi chín. Chỉ hơn kém nhau hai đồng bạc thôi, được chứ hả!"
Lâm Tri Ngải lắc đầu: "Không, tôi muốn phần nhiều hơn."
Tống Chu Thành thở dài xong thì cũng đành lấy chỗ bạc của mình ra rồi đặt trước mặt của Lâm Tri Ngải: "Vậy là được rồi chứ gì!"
Không biết bắt đầu từ khi nào, Lâm Tri Ngải càng ngày càng khó bị gạt!
Sáng ngày hôm sau.
Khi Tống Chu Thành và Lâm Tri Ngải thức dậy, Lâm Tri Ngải nhìn ra bầu trời bên ngoài cửa sổ và thở dài một hơi. Nhưng vẫn hí hửng nghĩ rằng: "Nếu như sáng hôm nay ba phải đến quân doanh thì chúng ta sẽ có thể kiếm tiền được nữa rồi."
Tống Chu Thành trợn trắng mắt nhìn Lâm Tri Ngải: "Trên đời này làm gì có chuyện dễ ăn như vậy!"
Đúng thật là có lúc Tống Trạch sẽ đến quân doanh làm việc vào sáng sớm nhưng xác suất rất thấp, một tháng cũng chỉ có một lần.
Nhưng điều làm cho Tống Chu Thành kinh ngạc là hai người họ vừa đi đến sân luyện võ thì nghe thấy Tống Trạch căn dặn Lâm Tri Ngải: "Hôm nay con vẫn tập với Tống Chu Thành đi, mỗi lần đánh trúng là một đồng bạc!"
Nghe thấy hôm nay lại có việc tốt như vậy, Lâm Tri Ngải hưng phấn đến mức đôi mắt sáng ngời, cô kéo lấy tay Tống Chu Thành chạy đến sân luyện võ.
Chỉ có Tống Chu Thành cảm giác có gì đó không ổn, anh quay đầu lại liếc nhìn Tống Trạch: "Hôm nay ba không đến quân doanh à?"
Tống Trạch chắp hai tay ra sau, đứng tách hai chân ra, gương mặt nghiêm túc khẽ gật đầu: "Ừ, không đi nữa, hôm nay xem các con đánh."
Nhìn thấy gương mặt không chút biểu cảm của Tống Trạch, Tống Chu Thành càng hoang mang hơn. Không biết tại sao, anh cứ cảm thấy sắp có chuyện gì đó xấu xảy ra.
Lâm Tri Ngải liếc mắt nhìn Tống Chu Thành ra hiệu, sau đó thì xông lên, dùng hết lực để va vào Tống Chu Thành khiến cho anh ngã xuống đất, tiếp sau đó cô ngồi lên người của Tống Chu Thành và bắt đầu quơ nắm đấm tới tấp.
Đây là kinh nghiệm mà cô tổng kết ra được từ hôm qua, đánh nhanh thì bản thân sẽ không mệt.
Cùng với tiếng thét của Tống Chu Thành, Tống Trạch cau chặt mày: "Con chưa ăn cơm chưa có sức hay sao? Hay là hôm qua hai đứa bây qua mặt ba như thế này à? Nếu như còn đánh nhẹ như vậy nữa, vậy thì mang chỗ tiền hôm qua đã lấy trả lại hết cho bố."
Nghe thấy phải trả lại tiền, Lâm Tri Ngải kinh ngạc há hốc mồm, cô chỉ có thể chau mày nhìn Tống Chu Thành, thở dài nói: "Anh phải bảo vệ tốt bản thân nha, tôi đánh mạnh đây!"
Nhìn thấy nắm đấm đang giơ lên cao của Lâm Tri Ngải, Tống Chu Thành mở to đôi mắt hệt như quả hạch đào, giọng nói cũng trở chói tai lạ thường: "Không phải chứ, em đánh thật đấy à?"
Lâm Tri Ngải gật đầu: "Anh không nghe thấy à? Ba nói nếu tôi đánh quá nhẹ thì sẽ lấy lại chỗ tiền hôm qua của chúng ta đó! Anh có nỡ không?"
Đôi mắt Tống Chu Thành mang theo đôi phần hoảng sợ: "Nỡ chứ sao không!"
Tại sao chỉ vì hai trăm đồng bạc cỏn con đó mà bị người khác đánh bán sống bán chết. Hai trăm đồng bạc này còn không đủ tiền thuốc và tiền tổn thất tinh thần của anh nữa!
Lâm Tri Ngải nhướng mày: "Nhưng mà tôi không nỡ!" Tiền đã đến tay rồi thì làm gì có chuyện trả về chứ.
Dứt lời, nắm đấm của Lâm Tri Ngải vội giáng lên người của Tống Chu Thành, không giơ cao đáp khẽ giống như lúc trước mà lần này chẳng hề dừng lại, đập một phát thật mạnh vào người Tống Chu Thành.
Một tiếng "a!" vô cùng lớn và rõ ràng phát ra từ Tống Chu Thành, nó xé toạc tầng mây, thậm chí còn khiến cho bầy chim nhỏ trên cây nháo nhào lên.
Nhìn thấy Lâm Tri Ngải lại đấm thêm một đấm nữa qua, doạ cho Tống Chu Thành nhanh chóng nắm chặt cổ tay của Lâm Tri Ngải, khiến cho nắm đấm của cô khựng lại ở không trung: "Đừng đánh nữa, em như vậy sẽ đánh chết người đấy!"
Giọng nói của Tống Chu Thành còn đôi chút run rẩy, cho thấy cú đấm vừa nãy không hề nhẹ.
Còn Lâm Tri Ngải chỉ nhướng mày, đôi mắt chợt đỏ au: "Anh làm tôi đau rồi!"
Tống Chu Thành: "..."
Vừa nãy anh bị đánh còn chưa nói đau, chẳng qua là nắm nhẹ cổ tay của Lâm Tri Ngải thôi mà cô đã kêu đau.
Nhưng nhìn bộ dạng rơm rớm nước mắt của Lâm Tri Ngải, Tống Chu Thành chỉ đành buông tay.
Tống Chu Thành hai tay ôm chặt lấy đầu, cuộn người lại thành một vòng tròn, bảo vệ bụng của mình, để lộ tấm lưng ra trước mặt của Lâm Tri Ngải.
Quả nhiên không ngoài dự liệu, Lâm Tri Ngải siết chặt nắm đấm và đánh vào lưng của anh, không hề có chút nhẹ nhàng của ngày thường.
"Một đồng bạc, hai đồng bạc..."
Tống Chu Thành dựa vào sự rèn luyện với Tống Trạch mấy hôm nay, cắn răng chịu đòn.
Đánh đến cuối cùng, cũng không biết là do anh đã quen với kiểu đánh này hay là Lâm Tri Ngải chẳng còn lực nữa. Anh cảm thấy việc bị đánh cũng không phải là chuyện gì khó khăn.
Vừa đúng bảy giờ, Tống Trạch hét lên dừng lại và khẽ gật đầu hài lòng với Lâm Tri Ngải: "Đến giờ rồi, được rồi."
Nhưng Lâm Tri Ngải lại bắt đầu chau mày: "Con có thể đánh thêm một cái nữa không?"
Tống Trạch liếc mắt nhìn Tống Chu Thành bị đánh đến mức nằm bẹp xuống, ông khẽ nhướng mày, trầm giọng hỏi: "Tại sao?"
Lâm Tri Ngải mỉm cười: "Vừa nãy con đánh đến hai trăm năm mươi, con thấy hai trăm năm mươi nghe không hay."
Khoé môi của Tống Trạch không kìm được mà khẽ giật lên: "Được, con đánh đi!"
Cùng với lần đánh cuối cùng của Lâm Tri Ngải, Tống Chu Thành gào lên một tiếng thật lớn rồi sau đó thì nằm hẳn xuống nền đất, không còn nhúc nhích nữa.
Việc này khiến cho Lâm Tri Ngải vô cùng sợ hãi, ngoài mấy nắm đấm lúc mới đầu dùng để dẫn dụ Tống Trạch ra thì những cái phía sau cô hoàn toàn là chẳng dùng sức, chẳng lẽ đây là giọt nước tràn ly sao?
Trong đầu Lâm Tri Ngải bỗng nhiên hiện ra cảnh tượng máu chảy thành sông bên trong hoàng cung, có những người rõ ràng xuất hiện trong cuộc đời của cô nhưng chỉ như một đoá hoa quỳnh sớm nở tối tàn.
Lâm Tri Ngải sợ hãi tột cùng, mặc dù không nói ra nhưng Tống Chu Thành thật sự là người quan trọng nhất trên đời này đối với cô, anh đã hoàn toàn vượt qua vị trí của Lâm lão thái thái.
Lâm Tri Ngải muốn khóc nhưng lại không dám khóc, cô chỉ có thể cẩn thận đưa ra ngón tay của mình, kiểm tra xem hơi thở của Tống Chu Thành.
Ngay cả Tống Trạch cũng chau mày bước lên trên sân luyện võ và hỏi Lâm Tri Ngải: "Nó sao rồi?"
Ngón tay của Lâm Tri Ngải khựng lại giữa không trung, cả người bắt đầu run lên bần bật, giọng nói cũng trở nên run rẩy còn mang theo chút nấc nghẹn: "Tắt... Tắt thở rồi."
Biểu cảm trên mặt của Tống Trạch đột ngột thay đổi, hơi thở cũng trở nên gấp gáp, quỳ xuống để thăm dò mạch đập của Tống Chu Thành.
Tay của Tống Trạch vẫn chưa đặt lên cổ của Tống Chu Thành thì anh đã vội ngồi bật dậy, còn bật cười khoái chí: "Hahaha, bị lừa rồi chứ gì!"
Đôi mắt của Lâm Tri Ngải đã đỏ hoe từ lâu rồi, cô vội đấm vào mặt của Tống Chu Thành, giọng nói cũng mang theo đôi phần phẫn nộ: "Một đấm này tặng cho anh!"
Lâm Tri Ngải nói xong thì quay lưng lại, hoàn toàn là không thèm nhìn Tống Chu Thành. Hai tay khoanh trước ngực thở phì phò, bộ dạng tức giận như là một ngọn núi lửa sắp phun trào vậy.
Cô biết Tống Chu Thành rất xem trọng mặt mũi nên không đánh vào mặt anh. Thế nhưng bây giờ thực sự là cô không nhịn được nữa!
Tống Trạch thì bèn đứng thẳng người dậy, đôi mắt Tống Trạch nhìn Tống Chu Thành như thể đang rực lên ngọn lửa giận dữ, thế nhưng ông cũng không nói gì thêm, quay người bỏ đi.
Chỉ có điều khi ông đi ngang qua Lâm Tri Ngải, ông vẫn trầm giọng nói: "Lần sau con đánh chết nó luôn đi cho rảnh nợ!"
Nhìn thấy bóng lưng rời đi của Lâm Tri Ngải và Tống Trạch, Tống Chu Thành chợt hơi áy náy. Tiêu rồi, lần này anh đùa hơi quá trớn rồi.
—----
[Chú thích]
*“Hai trăm năm mươi nghe không hay”: Tại sao con số 250 lại nghe không hay? Có khá nhiều câu chuyện xoay quanh con số này, trong đó theo một tài liệu ngôn ngữ cổ thì người xưa thường dùng sử dụng đơn vị 500 lượng và dùng giấy để gói bạc. Lúc đó, gói 500 lượng gọi là "1 phong bạc", còn 250 lượng gọi là "nửa phong bạc". Bởi vì "nửa phong" (bàn fēng) đồng âm với "nửa điên nửa tỉnh" (bàn fēng) cho nên sau đó, người ta đã dùng con số 250 với ý chỉ những người có tinh thần không tỉnh táo. Còn ở Trung Quốc hiện đại thì người ta hiểu 250 đồng nghĩa với sự sỉ nhục, mang ý nghĩa mắng chửi người đối diện. Họ thường gọi một kẻ ngu ngốc hoặc nói chuyện không đứng đắn, làm việc không nghiêm túc, hành xử một cách tùy tiện là 250. Bé Ngải hiểu theo nghĩa của vế đầu nha~