Chia kẹoChương 65 Chia kẹo
Đối mặt với hành vi vô ích của Hoắc Bắc Hành, An Nhất á khẩu không nói nên lời, giống như nhìn thấy cảnh Hoắc Bắc Hành bị bắt cóc lúc trước.
Kiến thức giáo dục chạy đi đâu rồi?
Rõ ràng là tái diễn lại vụ án.
Đối phương căn bản không hiểu được tầm quan trọng của lần giáo dục này.
Đây là kiến thức để cứu mạng chó của anh ấy.
An Nhất thay đổi sắc mặt, nghiêm túc lên, "Không thể như vậy."
Cậu đưa tay kéo Hoắc Bắc Hành từ trên ghế sopha lên, "Hoắc Bắc Hành, đây không phải là trò chơi, anh làm như vậy khiến cho tôi rất tức giận."
Cậu phải cho anh biết rõ sự nguy hiểm của những chuyện này: " Nếu anh bị người xấu bắt đi, anh có thể không bao giờ trở lại nữa, họ bắt anh đến ruộng để trồng trọt, đào rau dại, làm việc cả ngày lẫn đêm, anh sẽ không được sống trong các tòa nhà cao tầng được xây dựng bằng bê tông, mà sống trong một ngôi nhà dột nát vào những ngày mưa, thậm chí phải ra sông uống nước, mùa đông tắm nước lạnh, không có đủ thức ăn, anh hiểu không?"
Cậu rõ ràng có chút tức giận, tức giận chuyện nghiêm túc như vậy nhưng Hoắc Bắc Hành cũng không coi trọng. Cậu cũng không Hoắc Bắc Hành phải sống đau khổ mà là muốn đối phương tránh xa khổ cực.
Cậu đem chuyện nói càng nghiêm trọng thì người kia sẽ càng quý trọng và biết tự bảo vệ mình.
Hoắc Bắc Hành nhìn cậu: "Bà xã, tại sao em lại rõ ràng như vậy?"
An Nhất cũng không dài dòng những khó khăn kia, những thứ này bất quá chỉ là để răn đe đối phương: "Đây không phải là trọng điểm. "
Hoắc Bắc Hành đột nhiên nhớ lại hoàn cảnh của An Nhất, trong trí nhớ có chút mơ hồ, anh chỉ biết An Nhất được An gia nhận về, là con ruột nhưng được thông báo ra bên ngoài là con nuôi.
Hoắc Bắc Hành: "Bà xã, em đã từng trải qua cuộc sống như vậy chưa? "
An Nhất không trả lời mà hỏi ngược lại: "Anh có cảm thấy khủng khiếp không?" "
Cậu chưa từng trải qua những ngày như vậy, nói như vậy cậu chỉ muốn cho Hoắc Bắc Hành nhận ra mức độ nghiêm trọng của những chuyện này thôi.
Hoắc Bắc Hành đem những lời nói vừa rồi ướm lên người An Nhất, bả vai gầy gò của cậu, sống lưng mỏng manh cùng cánh tay mảnh khảnh.
Nhà cửa ngày mưa dột, uống nước phải dựa vào bờ vai nhỏ để gánh về, mùa đông trong nước lạnh thấu xương lau người.
Những chuyện này đều vượt quá tưởng tượng của anh, thì ra con người còn có thể sống như vậy.
Thì ra con người cũng có thể sống như vậy.
Hoắc Bắc Hành im lặng vài giây, khàn khàn trả lời: "Đáng sợ. "
An Nhất cúi đầu lật mấy tờ giấy vẽ người diêm nên không nhìn thấy trong mắt đối phương giãy dụa cùng đau lòng.
"Cho nên, anh phải biết cách bảo vệ mình."
Như vậy sau này bọn họ ly hôn, cậu cũng yên tâm.
Hoắc Bắc Hành: "Bà xã, xin lỗi. "
An Nhất lắc đầu: "không sao, tiếp theo anh nghe kỹ là được. "
" Bà xã.."
An Nhất ngẩng đầu lên nhìn anh: "Hả? "
Hoắc Bắc Hành muốn nói cái gì đó, nhưng lần đầu tiên cảm thấy vô lực như thế, dù sao quá khứ của đối phương không thể nào thay đổi.
Ngực giống như có từng mũi kim đâm vào.
Kế tiếp Hoắc Bắc Hành rõ ràng nghiêm túc hơn vừa rồi rất nhiều, An Nhất tỏ vẻ cực kì hài lòng, tất cả kiến thức đều dạy xong, dẫn đối phương ôn tập một lần, Hoắc Bắc Hành đối đáp như nước chảy.
Ếch xanh nhỏ cảm thấy vui mừng như đứa nhỏ nhà mình thi đậu vào Thanh Hoa.
"Anh học thành như vậy tôi liền yên tâm."
Hoắc Bắc Hành: "Yên tâm cái gì? "
An Nhất thẳng thắn: "Yên tâm ly hôn. "
Hoắc Bắc Hành:...
Sớm biết đã không học.
An Nhất cũng không kiêng dè nhắc tới chữ ly hôn trước mặt Hoắc Bắc Hành, sau đó cậu cũng thỉnh thoảng lại nói ra, trong cuộc sống hằng ngày tẩy não cho đối phương, để anh chậm rãi tiếp nhận.
Sau đó, An Nhất cảm thấy nên giảm dần thời gian ở chung với Hoắc Bắc Hành trong một ngày.
Mỗi ngày rút ngắn một chút, đến ngày ly hôn đối phương sẽ không vì hắn không ở bên cạnh mà giận dỗi.
Ếch xanh nhỏ gật đầu hài lòng.
Thật là tri kỉ.
Buổi tối ăn cơm tối xong, An Nhất cùng Hoắc Bắc Hành xem "Bà xã ngọt ngào chạy nơi đâu?"
Gởi tin nhắn cho Chung bá, bảo ông bỏ hai viên kẹo lên dĩa mang ra.
An Nhất nhất dặn dò: 【Chú Chung, phải là hai viên】
Chung bá nhìn điện thoại di động, lại nhìn An Nhất cách ông hai mét.
"......"
Có cần phải thần thần bí bí như vậy lúc ở nhà không?
Nhưng mà hình như cũng có chút kích thích.
Sau đó Chung Bá dựa theo yêu cầu của An Nhất, đặt hai viên kẹo vào một cái đĩa, mang lên.
Loại kẹo này là món Hoắc Bắc Hành thích ăn nhất lúc ngốc, mỗi lần ăn phải ăn vài viên, nếu không cho, liền nháo nhào tính chó nổi lên.
An Nhất thấy Hoắc Bắc Hành nhìn chăm chú, cầm lấy một viên kẹo lột vỏ ngoài đưa tới miệng đối phương.
"Ăn."
Hoắc Bắc Hành há miệng.
Chung bá:!
Thiếu gia bọn họ thế mà thuộc loại thanh khống.
Ngậm viên kẹo ngọt trong miệng, Hoắc Bắc Hành cảm thấy hương vị cũng không tệ lắm.
An Nhất: " Có ngon không?" "
Hoắc Bắc Hành gật đầu.
An Nhất: "Còn muốn ăn thêm không?"
Thấy ánh mắt chờ mong của An Nhất, Hoắc Bắc Hành thuận theo ý cậu: "Muốn. "
An Nhất "Ayda" một tiếng: "Nhưng kẹo chỉ còn có một viên, viên này là của tôi, anh nói làm sao bây giờ? "
Hoắc Bắc Hành không chút suy nghĩ " Vậy em ăn đi"
Chỉ là một viên kẹo.
Nhưng bởi vì cậu đặt vấn đề, Hoắc Bắc Hành vẫn biểu lộ ra chút không nỡ.
An Nhất: " Nhưng anh cũng muốn ăn mà!"
Hoắc Bắc Hành: "Tôi nhịn. "
An Nhất thì thầm vào tai anh: "Đây là chỗ xấu của hôn nhân, anh có hai viên kẹo thì phải chia cho tôi một viên, nhưng nếu chúng ta ly hôn, anh có thể ăn cả hai viên."
Hoắc Bắc Hành quay đầu nhìn cậu.
An Nhất chớp mắt.
Giây sau liền thấy Hoắc Bắc Hành đứng dậy đi về phía thùng rác, phụt nhổ viên kẹo ra ngoài.
An Nhất:...
Hình ảnh sinh động của đối phương chứng minh bản thân anh có thể không ăn.
Sao lại như thế, Hoắc Bắc Hành không phải thích ăn loại kẹo này nhất sao?!
Chẳng lẽ cậu không còn hiểu Hoắc Đại Bảo nữa rồi!
Hoắc Bắc Hành nhìn vẻ mặt khiếp sợ của đối phương, kéo người lại đây, cách mình gần một chút.
"Bà xã, vừa rồi trên đĩa có mấy viên kẹo?"
"Hai viên, anh một viên tôi có một viên."
Hoắc Bắc Hành: "Nhưng bây giờ chúng ta đã kết hôn, nếu em tiếp tục sống với tôi, từ nay về sau hai viên kẹo đều cho em ăn".
Ồ, mẹ kiếp.
Miệng nhỏ của ếch xanh nhỏ đủ nhét một quả trứng cút.
Đối phương thế mà lại dùng lại kịch bản của mình.
An Nhất nhìn anh: "Không phải anh thích ăn loại kẹo này nhất sao? "
Hoắc Bắc Hành: "Bởi vì so với kẹo tôi thích em hơn, kẹo không thể so sánh với em, nếu như không thể ở cùng một chỗ với em, cho dù là cho tôi ăn kẹo tôi thích cả đời, tôi cũng không vui"
Không hổ là truyền nhân của phong lưu lãng tử, Hoắc Đại Bảo anh đúng là có chút bản lĩnh trên người.
An Nhất nghe xong cảm động, tai nóng bừng, trái tim lại bắt đầu thình thịch, nhưng ếch xanh nhỏ không vì tình mà mắc bẫy huống chi còn phạm pháp.
An Nhất lắc đầu, "Không được, tôi không ăn kẹo. "
Hoắc Bắc Hành: "Tại sao? "
An Nhất: " Bởi vì bản chất tôi không thích kẹo"
Hoắc Bắc Hành:...
Sau khi cùng Hoắc Bắc Hành xem TV, An Nhất yên lặng đi vào phòng bếp nhìn Chung bá nhàn nhã pha trà đen.
Cậu đưa tay chọt nhẹ lưng Chung bá, khiến ông giật mình hoảng sợ.
Thấy là An Nhất, vỗ vỗ ngực.
" An Nhất thiếu gia à, có chuyện gì sao?"
An Nhất nhìn phía sau, đảm bảo Hoắc Bắc Hành không đi theo, rồi về phía Chung Bá Thần thần bí nói: "Chú Chung, chú có phát hiện Hoắc Bắc Hành hình như trở nên thông minh hơn hay không?. "
Chung Bá: "Có không? "
Thật ra chuyên Hoắc Bắc Hành khôi phục, cb đã biết là Hoắc Bắc Hành chủ động nói với ông, lúc đó ông cảm thấy đau lòng.
Dù sao từ một đứa trẻ ngoan biến thành một tên lưu manh, ai mà chịu được.
Thật ra mặc kệ Hoắc Bắc Hành bao nhiêu tuổi, trong lòng Chung bá đối phương vẫn là đứa nhỏ trong nhà.
An Nhất: "Tôi cảm thấy có. "
Chung Bá: "Vậy làm sao An thiếu gia biết được?"
An Nhất: " Anh ấy không dễ bị lừa nữa. "
Chung Bá:...
Có cần trực tiếp như vậy không?
An Nhất lúc đầu cũng chỉ là tự suy đoán nhưng gần đâythông qua đủ loại biểu hiện của đối phương, cậu càng ngày càng cảm thấy Hoắc Bắc Hành không dễ lừa gạt, hơn nữa còn hố lại mình nữa.
An Nhất nhìn Chung bá: "Chú nói xem có khi nào Hoắc Bắc Hành sắp khỏe rồi không? "
Trong lòng Chung bá lộp bộp: "Cái này cũng không thể nói lung tung a, thiếu gia như vậy sao mà tốt rồi. "
Nói xong chỉ chỉ trời đen bên ngoài: "Trời đã tối, cũng không thể nói những bậy bạ như vậy được"
An Nhất:...
Nhìn ra, đối phương rất mâu thuẫn Hoắc Bắc Hành khôi phục.
Chung bá bảo An Nhất đừng nghĩ lung tung, rồi cắn rứt lương tâm cầm ly trà của mình rời đi.
Đã từng này tuổi rồi mà vẫn phải vì tên đứa nhóc kia mà nói dối lừa gạt người khác.
Tạo nghiệt a.
Tuy rằng Chung Bá nói như vậy, nhưng An Nhất luôn cảm thấy không thích hợp, nhưng mà cậu còn có việc quan trọng phải làm, liền không để ở trong lòng.
Hai tháng sau, An Nhất vì có thể rút ngắn thời gian ở cùng một chỗ với Hoắc Bắc Hành, nên đã bắt đầu làm việc tại văn phòng mới thuê với Cố Linh Linh. Sợ Hoắc Bắc Hành nhàm chán, cảm thấy một ngày quá dài, còn báo danh một lớp yoga cho anh.
Đối phương quá cứng rắn, luyện tập yoga cũng tốt.
Lúc đầu biết phải đi tập yoga, Hoắc Bắc Hành mặt đều đen, mỗi lần tới đều chỉ giả bộ, đem đồ đạc đặt ở phòng tập yoga sau đó quay đầu đi công ty.
An Nhất vì trốn tránh Hoắc Bắc Hành, mỗi ngày đều đi sớm về khuya.
Rốt cục một ngày cuối tuần Hoắc Bắc Hành đã bắt được người.
"Bà xã, chiều nay chúng ta cùng nhau xem TV đi."
Cuộc sống vợ chồng hòa thuận.
Thật ra gần đây thời gian dài không ở cùng Hoắc Bắc Hành, trong đầu An Nhất cũng thỉnh thoảng nghĩ đối phương đang làm gì, có ăn không, có uống nước hay không, lo lắng cái này, lo lắng cái kia.
Cũng là nhớ đối phương, nhưng đều bị cậu đè ép xuống.
Hoắc Bắc Hành nói cùng nhau xem TV, An Nhất nhìn mặt đối phương, thiếu chút nữa liền đáp ứng, nhưng véo đùi một cái, nhanh chóng tỉnh táo lại "Không được, buổi chiều anh có lớp yoga mà? "
Hoắc Bắc Hành: "Bà xã, tôi không muốn học. "
An Nhất: " Tại sao?"
Hoắc Bắc Hành: "Nóng quá. "
An Nhất quay đầu nhìn tuyết rơi ngoài cửa sổ, "Nhưng bây giờ là mùa đông. "
"......"
Bởi vì An Nhất muốn tham gia thi đấu, nên không có bay tới Nam Đảo với nhà họ Hoắc.
Hoắc Bắc Hành: "Điều hòa quá nóng, nhưng mọi người không cảm nhận được, tôi cũng không muốn vì mình mà buộc người khác thay đổi"
Việc buông bỏ cái tôi để theo mọi người là một điều tốt.
An Nhất không ngờ đối phương lại gặp rắc rối như vậy.
"Không sao, anh đi học đi, tôi sẽ giúp anh giải quyết".
Tới giờ, An Nhất giúp Hoắc Bắc Hành thu dọn đồ đạc, buộc chặt túi đựng thảm tập yoga cho anh.
Hoắc Bắc Hành không tình nguyện nhận lấy.
Đến phòng tập yoga nóng như trong miệng mình, ném túi yoga sang một bên, định quay người đến công ty.
Ngay khi Hoắc Bắc Hành xoay người, nhìn thấy một thứ trong túi yoga lộ ra.
Vốn là miếng đệm yoga, lúc này đổi thành chiếu cuốn.
Đối mặt với hành vi vô ích của Hoắc Bắc Hành, An Nhất á khẩu không nói nên lời, giống như nhìn thấy cảnh Hoắc Bắc Hành bị bắt cóc lúc trước.
Kiến thức giáo dục chạy đi đâu rồi?
Rõ ràng là tái diễn lại vụ án.
Đối phương căn bản không hiểu được tầm quan trọng của lần giáo dục này.
Đây là kiến thức để cứu mạng chó của anh ấy.
An Nhất thay đổi sắc mặt, nghiêm túc lên, "Không thể như vậy."
Cậu đưa tay kéo Hoắc Bắc Hành từ trên ghế sopha lên, "Hoắc Bắc Hành, đây không phải là trò chơi, anh làm như vậy khiến cho tôi rất tức giận."
Cậu phải cho anh biết rõ sự nguy hiểm của những chuyện này: " Nếu anh bị người xấu bắt đi, anh có thể không bao giờ trở lại nữa, họ bắt anh đến ruộng để trồng trọt, đào rau dại, làm việc cả ngày lẫn đêm, anh sẽ không được sống trong các tòa nhà cao tầng được xây dựng bằng bê tông, mà sống trong một ngôi nhà dột nát vào những ngày mưa, thậm chí phải ra sông uống nước, mùa đông tắm nước lạnh, không có đủ thức ăn, anh hiểu không?"
Cậu rõ ràng có chút tức giận, tức giận chuyện nghiêm túc như vậy nhưng Hoắc Bắc Hành cũng không coi trọng. Cậu cũng không Hoắc Bắc Hành phải sống đau khổ mà là muốn đối phương tránh xa khổ cực.
Cậu đem chuyện nói càng nghiêm trọng thì người kia sẽ càng quý trọng và biết tự bảo vệ mình.
Hoắc Bắc Hành nhìn cậu: "Bà xã, tại sao em lại rõ ràng như vậy?"
An Nhất cũng không dài dòng những khó khăn kia, những thứ này bất quá chỉ là để răn đe đối phương: "Đây không phải là trọng điểm. "
Hoắc Bắc Hành đột nhiên nhớ lại hoàn cảnh của An Nhất, trong trí nhớ có chút mơ hồ, anh chỉ biết An Nhất được An gia nhận về, là con ruột nhưng được thông báo ra bên ngoài là con nuôi.
Hoắc Bắc Hành: "Bà xã, em đã từng trải qua cuộc sống như vậy chưa? "
An Nhất không trả lời mà hỏi ngược lại: "Anh có cảm thấy khủng khiếp không?" "
Cậu chưa từng trải qua những ngày như vậy, nói như vậy cậu chỉ muốn cho Hoắc Bắc Hành nhận ra mức độ nghiêm trọng của những chuyện này thôi.
Hoắc Bắc Hành đem những lời nói vừa rồi ướm lên người An Nhất, bả vai gầy gò của cậu, sống lưng mỏng manh cùng cánh tay mảnh khảnh.
Nhà cửa ngày mưa dột, uống nước phải dựa vào bờ vai nhỏ để gánh về, mùa đông trong nước lạnh thấu xương lau người.
Những chuyện này đều vượt quá tưởng tượng của anh, thì ra con người còn có thể sống như vậy.
Thì ra con người cũng có thể sống như vậy.
Hoắc Bắc Hành im lặng vài giây, khàn khàn trả lời: "Đáng sợ. "
An Nhất cúi đầu lật mấy tờ giấy vẽ người diêm nên không nhìn thấy trong mắt đối phương giãy dụa cùng đau lòng.
"Cho nên, anh phải biết cách bảo vệ mình."
Như vậy sau này bọn họ ly hôn, cậu cũng yên tâm.
Hoắc Bắc Hành: "Bà xã, xin lỗi. "
An Nhất lắc đầu: "không sao, tiếp theo anh nghe kỹ là được. "
" Bà xã.."
An Nhất ngẩng đầu lên nhìn anh: "Hả? "
Hoắc Bắc Hành muốn nói cái gì đó, nhưng lần đầu tiên cảm thấy vô lực như thế, dù sao quá khứ của đối phương không thể nào thay đổi.
Ngực giống như có từng mũi kim đâm vào.
Kế tiếp Hoắc Bắc Hành rõ ràng nghiêm túc hơn vừa rồi rất nhiều, An Nhất tỏ vẻ cực kì hài lòng, tất cả kiến thức đều dạy xong, dẫn đối phương ôn tập một lần, Hoắc Bắc Hành đối đáp như nước chảy.
Ếch xanh nhỏ cảm thấy vui mừng như đứa nhỏ nhà mình thi đậu vào Thanh Hoa.
"Anh học thành như vậy tôi liền yên tâm."
Hoắc Bắc Hành: "Yên tâm cái gì? "
An Nhất thẳng thắn: "Yên tâm ly hôn. "
Hoắc Bắc Hành:...
Sớm biết đã không học.
An Nhất cũng không kiêng dè nhắc tới chữ ly hôn trước mặt Hoắc Bắc Hành, sau đó cậu cũng thỉnh thoảng lại nói ra, trong cuộc sống hằng ngày tẩy não cho đối phương, để anh chậm rãi tiếp nhận.
Sau đó, An Nhất cảm thấy nên giảm dần thời gian ở chung với Hoắc Bắc Hành trong một ngày.
Mỗi ngày rút ngắn một chút, đến ngày ly hôn đối phương sẽ không vì hắn không ở bên cạnh mà giận dỗi.
Ếch xanh nhỏ gật đầu hài lòng.
Thật là tri kỉ.
Buổi tối ăn cơm tối xong, An Nhất cùng Hoắc Bắc Hành xem "Bà xã ngọt ngào chạy nơi đâu?"
Gởi tin nhắn cho Chung bá, bảo ông bỏ hai viên kẹo lên dĩa mang ra.
An Nhất nhất dặn dò: 【Chú Chung, phải là hai viên】
Chung bá nhìn điện thoại di động, lại nhìn An Nhất cách ông hai mét.
"......"
Có cần phải thần thần bí bí như vậy lúc ở nhà không?
Nhưng mà hình như cũng có chút kích thích.
Sau đó Chung Bá dựa theo yêu cầu của An Nhất, đặt hai viên kẹo vào một cái đĩa, mang lên.
Loại kẹo này là món Hoắc Bắc Hành thích ăn nhất lúc ngốc, mỗi lần ăn phải ăn vài viên, nếu không cho, liền nháo nhào tính chó nổi lên.
An Nhất thấy Hoắc Bắc Hành nhìn chăm chú, cầm lấy một viên kẹo lột vỏ ngoài đưa tới miệng đối phương.
"Ăn."
Hoắc Bắc Hành há miệng.
Chung bá:!
Thiếu gia bọn họ thế mà thuộc loại thanh khống.
Ngậm viên kẹo ngọt trong miệng, Hoắc Bắc Hành cảm thấy hương vị cũng không tệ lắm.
An Nhất: " Có ngon không?" "
Hoắc Bắc Hành gật đầu.
An Nhất: "Còn muốn ăn thêm không?"
Thấy ánh mắt chờ mong của An Nhất, Hoắc Bắc Hành thuận theo ý cậu: "Muốn. "
An Nhất "Ayda" một tiếng: "Nhưng kẹo chỉ còn có một viên, viên này là của tôi, anh nói làm sao bây giờ? "
Hoắc Bắc Hành không chút suy nghĩ " Vậy em ăn đi"
Chỉ là một viên kẹo.
Nhưng bởi vì cậu đặt vấn đề, Hoắc Bắc Hành vẫn biểu lộ ra chút không nỡ.
An Nhất: " Nhưng anh cũng muốn ăn mà!"
Hoắc Bắc Hành: "Tôi nhịn. "
An Nhất thì thầm vào tai anh: "Đây là chỗ xấu của hôn nhân, anh có hai viên kẹo thì phải chia cho tôi một viên, nhưng nếu chúng ta ly hôn, anh có thể ăn cả hai viên."
Hoắc Bắc Hành quay đầu nhìn cậu.
An Nhất chớp mắt.
Giây sau liền thấy Hoắc Bắc Hành đứng dậy đi về phía thùng rác, phụt nhổ viên kẹo ra ngoài.
An Nhất:...
Hình ảnh sinh động của đối phương chứng minh bản thân anh có thể không ăn.
Sao lại như thế, Hoắc Bắc Hành không phải thích ăn loại kẹo này nhất sao?!
Chẳng lẽ cậu không còn hiểu Hoắc Đại Bảo nữa rồi!
Hoắc Bắc Hành nhìn vẻ mặt khiếp sợ của đối phương, kéo người lại đây, cách mình gần một chút.
"Bà xã, vừa rồi trên đĩa có mấy viên kẹo?"
"Hai viên, anh một viên tôi có một viên."
Hoắc Bắc Hành: "Nhưng bây giờ chúng ta đã kết hôn, nếu em tiếp tục sống với tôi, từ nay về sau hai viên kẹo đều cho em ăn".
Ồ, mẹ kiếp.
Miệng nhỏ của ếch xanh nhỏ đủ nhét một quả trứng cút.
Đối phương thế mà lại dùng lại kịch bản của mình.
An Nhất nhìn anh: "Không phải anh thích ăn loại kẹo này nhất sao? "
Hoắc Bắc Hành: "Bởi vì so với kẹo tôi thích em hơn, kẹo không thể so sánh với em, nếu như không thể ở cùng một chỗ với em, cho dù là cho tôi ăn kẹo tôi thích cả đời, tôi cũng không vui"
Không hổ là truyền nhân của phong lưu lãng tử, Hoắc Đại Bảo anh đúng là có chút bản lĩnh trên người.
An Nhất nghe xong cảm động, tai nóng bừng, trái tim lại bắt đầu thình thịch, nhưng ếch xanh nhỏ không vì tình mà mắc bẫy huống chi còn phạm pháp.
An Nhất lắc đầu, "Không được, tôi không ăn kẹo. "
Hoắc Bắc Hành: "Tại sao? "
An Nhất: " Bởi vì bản chất tôi không thích kẹo"
Hoắc Bắc Hành:...
Sau khi cùng Hoắc Bắc Hành xem TV, An Nhất yên lặng đi vào phòng bếp nhìn Chung bá nhàn nhã pha trà đen.
Cậu đưa tay chọt nhẹ lưng Chung bá, khiến ông giật mình hoảng sợ.
Thấy là An Nhất, vỗ vỗ ngực.
" An Nhất thiếu gia à, có chuyện gì sao?"
An Nhất nhìn phía sau, đảm bảo Hoắc Bắc Hành không đi theo, rồi về phía Chung Bá Thần thần bí nói: "Chú Chung, chú có phát hiện Hoắc Bắc Hành hình như trở nên thông minh hơn hay không?. "
Chung Bá: "Có không? "
Thật ra chuyên Hoắc Bắc Hành khôi phục, cb đã biết là Hoắc Bắc Hành chủ động nói với ông, lúc đó ông cảm thấy đau lòng.
Dù sao từ một đứa trẻ ngoan biến thành một tên lưu manh, ai mà chịu được.
Thật ra mặc kệ Hoắc Bắc Hành bao nhiêu tuổi, trong lòng Chung bá đối phương vẫn là đứa nhỏ trong nhà.
An Nhất: "Tôi cảm thấy có. "
Chung Bá: "Vậy làm sao An thiếu gia biết được?"
An Nhất: " Anh ấy không dễ bị lừa nữa. "
Chung Bá:...
Có cần trực tiếp như vậy không?
An Nhất lúc đầu cũng chỉ là tự suy đoán nhưng gần đâythông qua đủ loại biểu hiện của đối phương, cậu càng ngày càng cảm thấy Hoắc Bắc Hành không dễ lừa gạt, hơn nữa còn hố lại mình nữa.
An Nhất nhìn Chung bá: "Chú nói xem có khi nào Hoắc Bắc Hành sắp khỏe rồi không? "
Trong lòng Chung bá lộp bộp: "Cái này cũng không thể nói lung tung a, thiếu gia như vậy sao mà tốt rồi. "
Nói xong chỉ chỉ trời đen bên ngoài: "Trời đã tối, cũng không thể nói những bậy bạ như vậy được"
An Nhất:...
Nhìn ra, đối phương rất mâu thuẫn Hoắc Bắc Hành khôi phục.
Chung bá bảo An Nhất đừng nghĩ lung tung, rồi cắn rứt lương tâm cầm ly trà của mình rời đi.
Đã từng này tuổi rồi mà vẫn phải vì tên đứa nhóc kia mà nói dối lừa gạt người khác.
Tạo nghiệt a.
Tuy rằng Chung Bá nói như vậy, nhưng An Nhất luôn cảm thấy không thích hợp, nhưng mà cậu còn có việc quan trọng phải làm, liền không để ở trong lòng.
Hai tháng sau, An Nhất vì có thể rút ngắn thời gian ở cùng một chỗ với Hoắc Bắc Hành, nên đã bắt đầu làm việc tại văn phòng mới thuê với Cố Linh Linh. Sợ Hoắc Bắc Hành nhàm chán, cảm thấy một ngày quá dài, còn báo danh một lớp yoga cho anh.
Đối phương quá cứng rắn, luyện tập yoga cũng tốt.
Lúc đầu biết phải đi tập yoga, Hoắc Bắc Hành mặt đều đen, mỗi lần tới đều chỉ giả bộ, đem đồ đạc đặt ở phòng tập yoga sau đó quay đầu đi công ty.
An Nhất vì trốn tránh Hoắc Bắc Hành, mỗi ngày đều đi sớm về khuya.
Rốt cục một ngày cuối tuần Hoắc Bắc Hành đã bắt được người.
"Bà xã, chiều nay chúng ta cùng nhau xem TV đi."
Cuộc sống vợ chồng hòa thuận.
Thật ra gần đây thời gian dài không ở cùng Hoắc Bắc Hành, trong đầu An Nhất cũng thỉnh thoảng nghĩ đối phương đang làm gì, có ăn không, có uống nước hay không, lo lắng cái này, lo lắng cái kia.
Cũng là nhớ đối phương, nhưng đều bị cậu đè ép xuống.
Hoắc Bắc Hành nói cùng nhau xem TV, An Nhất nhìn mặt đối phương, thiếu chút nữa liền đáp ứng, nhưng véo đùi một cái, nhanh chóng tỉnh táo lại "Không được, buổi chiều anh có lớp yoga mà? "
Hoắc Bắc Hành: "Bà xã, tôi không muốn học. "
An Nhất: " Tại sao?"
Hoắc Bắc Hành: "Nóng quá. "
An Nhất quay đầu nhìn tuyết rơi ngoài cửa sổ, "Nhưng bây giờ là mùa đông. "
"......"
Bởi vì An Nhất muốn tham gia thi đấu, nên không có bay tới Nam Đảo với nhà họ Hoắc.
Hoắc Bắc Hành: "Điều hòa quá nóng, nhưng mọi người không cảm nhận được, tôi cũng không muốn vì mình mà buộc người khác thay đổi"
Việc buông bỏ cái tôi để theo mọi người là một điều tốt.
An Nhất không ngờ đối phương lại gặp rắc rối như vậy.
"Không sao, anh đi học đi, tôi sẽ giúp anh giải quyết".
Tới giờ, An Nhất giúp Hoắc Bắc Hành thu dọn đồ đạc, buộc chặt túi đựng thảm tập yoga cho anh.
Hoắc Bắc Hành không tình nguyện nhận lấy.
Đến phòng tập yoga nóng như trong miệng mình, ném túi yoga sang một bên, định quay người đến công ty.
Ngay khi Hoắc Bắc Hành xoay người, nhìn thấy một thứ trong túi yoga lộ ra.
Vốn là miếng đệm yoga, lúc này đổi thành chiếu cuốn.