• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoắc Bắc Hành nắm lấy tay đối phương, bảo vệ quyền và lợi ích hợp pháp trong hôn nhân của mình, "Tôi cũng là một đứa trẻ lớn, tôi cũng có thể làm! Giống như trong TV! "

Nói xong, cố gắng dùng ánh mắt tẩy não đối phương.

Thật mờ thật mờ thật mờ thật mờ thật mờ thật mờ thật mờ thật mờ thật mờ thật mờ thật mờ

Nhớ lại tuyên bố hùng hồn trước đó của đối phương "Đi làm chẳng lẽ vui hơn là "làm" tôi" An Nhất biết lời tiếp theo đối phương muốn nói nhất định không đơn giản.

Não An Nhất bật chế độ cảnh báo phòng ngừa khẩn cấp, muốn bóp ch.ết tất cả hành vi yêu sớm của Hoắc Đại Bảo không phù hợp với đứa trẻ tám tuổi, bóp cổ từ trong trứng, không phải bóp từ lúc mới có ý nghĩ thôi.

"Không được."

"Tại sao?"

An Nhất: "Bởi vì phim truyền hình đều là giả, đều là diễn viên diễn cho người khác xem, chúng ta không phải diễn viên, chúng ta không thể học." "

Hoắc Bắc Hành nắm cổ tay An Nhất: " Đều không thể học theo?"

An Nhất gật đầu.

"Thế mọi người trên TV thở, chúng ta nín sao?"

Dứt lời, An Nhất không nói gì, nhưng vài giây sau, chỉ thấy mặt cậu ngày càng đỏ, đỏ hơn...

Hoắc Bắc Hành:...

Đối phương dùng hành động thực tế nói cho anh biết, có thể.

"Hoắc Đại Bảo, hình như anh thông minh hơn rồi."

Thân hình Hoắc Bắc Hành cứng đờ, chột dạ tránh khỏi tầm mắt của An Nhất, không trả lời, coi như không nghe thấy lời nói của đối phương, dù sao nói nhiều sai sai nhiều, nếu đối phương hoài nghi thì mình vẫn nên ít lòi đuôi thì tốt hơn.

An Nhất đột nhiên cảm thấy Hoắc Bắc Hành hình như thông minh hơn một chút, hơn nữa còn có chứng cứ cụ thể, như từ bể bơi đến bây giờ nói phim truyền hình là giả.

Trước kia cậu lừa gạt anh, ban đầu Hoắc Bắc Hành đều sẽ chậm rãi tin tưởng sau này tin tưởng không nghi ngờ, sẽ không có một chút hoài nghi đối với lời nói của cậu, nhưng hiện tại không giống như vậy nữa, đối phương không chỉ có thể phản ứng lại từ những lời lừa cho qua chuyện của cậu nữa mà còn chỉ ra những chỗ không hợp lí.

Tuy rằng kẻ địch rất xảo huyệt, nhưng cũng may ếch xanh nhỏ thông minh hơn người, tự hóa nguy thành an, miễn trừ nguy cơ bị cầm tù.

Nhưng điều duy nhất Hoắc Bắc Hành không thay đổi chính là dù anh thông minh hay không thông minh, cũng đều sẽ bị cậu lừa.

Trong khi phân tích tình hình đối phương, An Nhất lại có chút muốn phỉ nhổ bản thân mình vừa rồi suýt nữa nhảy qua ranh giới phạm tội.

Hoắc Bắc Hành thường xuyên tập thể hình, cộng thêm khung xương lớn, dù là ngồi trên giường hình thể cũng có thể đem An Nhất chắn kín mít, nhìn bà xã không thông suốt của mình, Hoắc Nhị lần đầu tiên trong lịch sử phong lưu nghênh đón Waterloo*.

*Waterloo: ngôn ngữ mạng trung quốc có nghĩa là thất bại cay đắng.

Trải nghiệm tình cảm của đối phương gần như viết trên mặt, một quả trứng vịt lộn tròn trĩnh, căn bản không biết nói chuyện yêu đương.

Nhưng Hoắc Bắc Hành rất nhanh phục hồi tinh thần lại, nếu đối phương không thì anh sẽ, tuy rằng trước đây đều là làm màu cho truyền thông xem lại thêm bản thân ngầm cho phép truyền tin tức ra bên ngoài, nhưng tóm lại có còn hơn không.

An Nhất cầm điều khiển từ xa tắt đèn phòng, sau đó định nằm ngủ, nhưng Hoắc Bắc Hành lại gắt gao kéo cổ tay cậu, không cho nhúc nhích.



Không cho ếch xanh nhỏ ngủ thì hơi quá đáng.

" Bà xã, chúng ta thử một lần đi."

Giọng nói của Hoắc Bắc Hành trầm thấp, ánh sáng vàng ấm áp của ngọn đèn đầu giường chỉ có thể chiếu sáng bên cạnh anh, khuôn mặt tuấn tú ẩn nửa trong bóng tối, vừa nguy hiểm vừa thần bí.

Anh từ trên cao nhìn xuống, đôi mắt đào hoa rũ xuống nhìn cậu chăm chú, tư thái và tư thế đều đang ở bề trên nhưng giọng điệu lại như đang cầu xin.

"Tôi tò mò, bà xã ơi."

An Nhất nuốt nước miếng, hiển nhiên cảnh tượng này khác với Hắc Đại Bảo mà cậu thường thấy.

"Có gì tò mò?"

"Tôi cảm thấy tốt."

An Nhất: "Chỗ nào tốt? "

Hoắc Bắc Hành: "Nếu không tốt, sẽ không qua thẩm duyệt"

An Nhất:...

Anh ấy đã trở nên thông minh hơn.

Đứa trẻ lớn rồi, không dễ lừa nữa.

An Nhất sửa cho đối phương: "Tuyệt đối không tốt, có một số kẻ xấu phạm tội cũng sẽ thoát tội. "

Hoắc Bắc Hành lắc đầu: "Không giống như vậy, người xấu sẽ không giống bọn họ. "

"Bọn họ như thế nào?"



" Khuôn mặt tràn đầy hạnh phúc."

"......"

Cũng có chút đạo lý.

Hoắc Bắc Hành: "Chúng ta làm như vậy, cũng sẽ có hạnh phúc"

Đến nào!

Đừng nghĩ rằng ếch xanh nhỏ cậu sẽ bị lừa.

Khi An Nhất sống chết không chịu, Hoắc Bắc Hành bắt đầu giả bộ đáng thương: "Một lần cũng không được sao? "

An Nhất có chút ngượng ngùng, tránh né ánh mắt của anh: "Nhưng tôi làm như vậy không tốt. "

"Vậy tôi hôn em được không?" Sợ cậu xấu hổ, Hoắc Bắc Hành nói: "Không hôn môi. "

Đối mặt với ánh mắt mong chờ của đối phương, An Nhất im lặng, trong suy nghĩ của Hoắc Bắc Hành tình cảm dành cho cậu có lẽ là tình cảm bạn bè tốt, không có tạp chất.

Hoắc Bắc Hành: "Bà xã..."

Sau khi đối phương nhiều lần cam đoan sẽ không hôn môi, An Nhất đồng ý: "Chỉ một cái, hôn xong, chúng ta liền lập tức ngủ. "

Hoắc Bắc Hành nghe được đáp ứng, tim đập cũng dần dần tăng lên, anh liếm đôi môi khô, hô hấp trở nên nặng nề, đầu nóng bừng.

Trước kia anh cùng người khác diễn kịch, nhưng không bao gồm những thứ này, khi có một số ngôi sao nhỏ nhiệt tình nhào đến, Hoắc Bắc Hành cũng lập tức thản nhiên đẩy họ ra, dễ gì mà chạm được tấm thân này.

Nhưng nhìn An Nhất, thân hình cao lớn của Hoắc Bắc Hành lại lộ ra vẻ cẩn thận.

Anh có thể nhìn ra vợ mình cũng đang ngượng ngùng, anh còn chưa hôn, vợ đã nhắm chặt mắt, vành tai đỏ bừng.

Hoắc Bắc Hành hơi cúi người, hai tay anh nhẹ nhàng nắm vai An Nhất, nhưng động tác hôn môi lại không cẩn thận như hành động của anh.

Khoảnh khắc môi anh vừa đụng lên má mình, An Nhất run lên lên, chóp mũi đối phương đụng vào gò má cậu, lực đạo tăng lên, An Nhất phải rụt cổ trước sức ép của anh.

"Được... Được rồi. "

An Nhất có chút không thích ứng, từ nhỏ đến lớn đều chưa từng được hôn như vậy.

Hoắc Bắc Hành lau mặt cho người ta: "Bà xã. "

"Ừ?" An Nhất ngẩng đầu, nhìn thấy khuôn mặt tươi cười xán lạn của Hoắc Bắc Hành, trong ánh sáng mờ ảo vô cùng chói mắt.

" Tôi thích em"

An Nhất ngây người, sau đó mạnh mẽ kéo chăn qua, định giả chết.

Ếch xanh nhỏ ngủ rồi.

Hoắc Bắc Hành bật cười, nhưng cũng không trêu chọc cậu nữa, đưa tay tắt đèn đầu giường, để cho người ta yên tâm đi vào giấc ngủ.

Đèn tắt đi, nhưng An Nhất trong chăn lại không thể ngủ được, trái tim dường như ở ngay bên tai cậu, từng nhịp từng nhịp đập đều có thể nghe rõ ràng, phập phồng rung rung trong lồng ngực, cậu đưa tay che ngực mình, muốn nhanh chóng làm cho mình bình tĩnh lại.

Đối với Hoắc Bắc Hành là có tình cảm, loại tình cảm này cậu cũng không biết nói sao, bởi vì ở trên người anh, cậu gần như có được tất cả những gì cậu mơ ước khi còn nhỏ, sự cổ vũ, khen ngợi và ủng hộ vô điều kiện từ đối phương, điều đó khiến cho tâm trạng của An Nhất khó mà không dao động được.

Mãi đến nửa đêm, An Nhất mới dần dần chìm vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau, khi đã ăn sáng xong, An Nhất ngồi trong thư phòng cầm điện thoại lục tìm số của Hoắc Chiêm Lâm.

Thời hạn hai năm của thỏa thuận kết hôn đã gần hết, chỉ còn có hơn nữa năm, nói nữa năm chứ thời gian trôi rất nhanh nháy mắt một cái là hết ngay.

Mà Hoắc Bắc Hành hiển nhiên không có dấu hiệu khôi phục, cho dù là khôi phục, hai người cũng sẽ không tiếp tục cuộc sống hôn nhân nữa.

Đây là luật sư khi làm thỏa thuận kết hôn đã đưa ra, Hoắc gia nói có nhu cầu gì có thể tùy ý thêm vào, An Nhất nói không có.

Hoắc Chiêm Lâm đang ngồi ở văn phòng nhận điện thoại, không biết An Nhất có chuyện gì tìm hắn.

Bọn họ không liên lạc nhiều.

"An Nhất à, có chuyện gì không?"

An Nhất mím môi, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Anh ơi, em muốn nói chuyện ly hôn của em với Hoắc Bắc Hành."

Hoắc Chiêm Lâm cho rằng mình nghe lầm: "Ly hôn? "

An Nhất nhìn bản phác thảo trên bàn: "Dạ, cũng sắp hết hai năm rồi, Hoắc Bắc Hành cũng không có dấu hiệu hồi phục, em nghĩ nên chuẩn bị trước một ít thủ tục. "

"Còn nửa năm nữa, không vội."

An Nhất lại không cho rằng như vậy: "Anh hai, em muốn chuẩn bị trước. "

Kỳ hạn hai năm vừa đến liền xách túi rời đi, cậu muốn quyết đoán một chút.

Chủ yếu nhất chính là câu thích thuần túy của đối phương tối hôm qua, khiến trong lòng An Nhất có áp lực, Hoắc Bắc Hành tâm tính trẻ con, thích cũng chỉ là cảm xúc đơn thuần, mà cậu lại tim đập thình thịch cả một đêm.

Cứ tiếp tục như vậy thì không được.



Biết rõ mà còn cố phạm sai lầm, đạo đức của cậu không cho phép điều đó.

Ếch xanh nhỏ chính nghĩa, không thể để hai từ cuối bị mất được.

Hoắc Chiến Lâm không có quyền can thiệp vào quyền tự quyết của đối phương, vốn hắn muốn thuyết phục cậu nhưng sau khi suy nghĩ lại cũng không nói gì, luật sư từ đầu đã nói cho hắn biết thỏa thuận hôn nhân của bọn họ.

Bất luận Hoắc Bắc Hành có không phục hay không đều thì sau hai năm cũng phải ly hôn. Hắn cần gì phải uổng phí miệng lưỡi, gây thêm áp lực tinh thần cho đối phương.

Có thể giữ lại đối phương lại hay không, chỉ có thể xem bản lĩnh của Hoắc Bắc Hành.

Hoắc Chiêm Lâm cũng không lòng vòng, trực tiếp trả lời: "Được, tôi bảo luật sư đi qua một chuyến, làm một ít tư vấn ly hôn cho các cậu. "

An Nhất: "Cảm ơn anh hai. "

" Không có gì!"

Sau khi giải quyết chuyện này xong, An Nhất cảm giác tim thắt lại, thở ra một hơi.

Trong lòng kiên định không ít.

Bên kia, Hoắc Bắc Tinh ngồi trên sô pha tiếp tục đọc "Mười tám bước khiến chồng yêu tôi", tuy không nghiêm túc nhưng nội dung vẫn có ảnh hưởng nhất định đến anh.

Đầu kia, Hoắc Bắc Hành ngồi trên sô pha tiếp tục đọc [Mười tám bước khiến chồng tôi yêu tôi không buông tay] tuy rằng cái tên không đâu vào đâu nhưng mà nội dung đối với anh mà nói vẫn có chút hiệu quả.

Bước thứ hai, cho chồng hoặc vợ sự hỗ trợ vô tận, nhưng hầu hết nói bằng miệng là ok, tuy mở miệng ra không phải là bánh vẽ nhưng hiệu quả hơn bánh vẽ, miễn là người kia làm chuyện gì thì bạn chỉ cần nhìn vào rồi nói:

[Làm đi, anh ủng hộ em.]

[Tất nhiên rồi, em chắc chắn có thể làm điều đó]

Hay là

[Không cần nghe người ngoài nói, em cứ làm đi]

[Mạnh mẽ lên chỉ cần em muốn, anh sẽ luôn ủng hộ em]

Hoắc Bắc Hành khép lại sách, tiêu hóa một hồi, dự định thực hiện bước thứ hai này.

An Nhất từ thư phòng đi ra, muốn thương lượng với Hoắc Bắc Hành một chút chuyện tư vấn ly hôn, dù sao hôn nhân là hai người, Hoắc Bắc Hành có quyền được biết, hơn nữa cũng không phải ly hôn ngay, chỉ là tư vấn mà thôi, đặt nền móng cho ly hôn sau này, tiêm phòng trước cho đối phương, như vậy đến ngày đó, Hoắc Bắc Hành có thể dễ dàng tiếp nhận một chút.

An Nhất đi tới phòng khách, đưa cho Hoắc Bắc Hành một quả đào.

"Ăn đào nà."

Nhìn thấy anh nhận lấy, An Nhất ho khan: " Cái kia..."

Hoắc Bắc Hành nhìn về phía cậu.

An Nhất có chút không biết mở miệng như thế nào.

Hoắc Bắc Hành: "Có chuyện gì muốn nói sao? "

An Nhất gật gật đầu, nhưng không phải dễ dàng nói ra miệng, dù sao chữ ly hôn này đối với Hoắc Bắc Hành mà nói vẫn có chút tàn nhẫn.

An Nhất: " Nhưng không biết anh có đồng ý không!"

Hoắc Bắc Hành: "Tôi đồng ý. "

2

An Nhất ngạc nhiên nhưng mà cậu vẫn chưa nói mà.

"Thật sao?"

Hoắc Bắc Hành vẻ mặt nghiêm túc: "Ừm, vợ làm cái gì tôi cũng sẽ ủng hộ vô điều kiện, cho nên anh không cần băn khoăn nhiều như vậy, yên tâm mà làm là được rồi. "

An Nhất có chút cảm động.

Đại Bảo, anh là một cậu bé ngoan.

Thấy người cảm động, Hoắc Bắc Hành lộ ra nụ cười thắng lợi.

Một giờ sau.

Luật sư ly hôn và anh đối mặt.

Luật sư: "Hoắc tiên sinh..."

Hoắc tiên sinh: Ông đi đi!

2

~~~~~~~~*

Editor: há há

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK