• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn vẻ mặt nóng lòng muốn thử của An Nhất, quai hàm của Hoắc Bắc Hành nghiến chặt.

Em nói gì?

Hoắc Bắc Hành hít sâu một hơi, duy trì sự thiết lập ngốc nghếch của mình, cố gắng nặn ra một câu từ kẽ răng: "Bà xã, em nghĩ sao?"

An Nhất miệng nhỏ nhắn mở ra, ồ~~ một tiếng, mím môi cười, trong ánh mắt mang theo tán thưởng, nói: "Còn biết hỏi ý kiến của tôi, Đại Bảo, còn rất tri kỷ nha. "

Nói xong đánh lên mông Hoắc Bắc Hành mấy cái.

Hoắc Bắc Hành bị vỗ mông:...

Nếu đối phương đã nói như vậy, anh cũng ngại từ chối, nhưng anh vẫn chỉ nhìn không sờ được đi.

An Nhất quay đầu, mắt không có dừng lại ở người đàn ông bắt chuyện lúc nãy, dù sao cũng có không ít người tự tin khoe da thịt, dáng người đều rất tốt.

Mục tiêu của cậu là tinh thần đại hải.

Không, đó là toàn bộ hồ bơi.

An Nhất ngẫm lại còn cảm thấy có chút ngượng ngùng, dù sao cũng trắng trợn nhìn dáng người người khác như vậy, cậu quay đầu nhìn Hoắc Bắc Hành: "Như vậy có phải là không được tốt đúng không, dù sao tôi cũng từ trong núi đi ra."

Hoắc Bắc Hành:?

An Nhất ngượng ngùng cúi đầu: "Tương đối bảo thủ. "

Hoắc Bắc Hành:...

Bảo thủ mà ngồi trên ghế đếm người ta có bao nhiêu cơ bụng?

Hoắc Bắc Hành trong lúc nhất thời muốn cười sự bảo thủ của người trước mặt nhưng nghĩ bây giờ bản thân đang diễn kẻ ngốc nên không thể nổi giận, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi nuốt vào bụng.

Biết có thể cùng đối phương gây sự vô lý một phen, nhưng Hoắc Bắc Hành không biết bắt đầu từ đâu.

Cũng là do anh ta tính toán sai.

Vốn định dẫn người đến hồ bơi để gia tăng tình cảm, nhưng nhìn An Nhất mắt đang sáng rực nhìn người khác.

Hoắc Bắc Hành:...

Mẹ kiếp, ở lại thêm 2 ngày nữa thì phải ly dị.

Đối phương nhà tiếp theo đều có thể kịp thời lựa chọn.

Lúc này trên người Hoắc Bắc Hành chỉ mặc một cái quần đùi đến giữa đùi, cơ bắp cường tráng, tỷ lệ hoàn mỹ một chín, vai rộng tam giác ngược, vóc người cho dù là đặt trong đám người cũng là đẹp nhất, thân hình cực kì hoàn hảo.

Hoắc Bắc Hành nhìn ánh mắt An Nhất đảo quanh, tức giận tiến lên một bước chắn trước mặt cậu, tuy bình thường ở bên ngoài là người phong lưu nhưng mà ở trước mặt đối phương anh chưa bao giờ lộ liễu như vậy, so về hình thể thì những người ở trong đây còn lâu mới bằng được anh.

Anh đưa tay xoay đầu An Nhất lại: " Sao em không nhìn tôi, bọn họ có, tôi cũng có"

Cả người như con công đực, mở màn hình không dây trước mặt An Nhất.

An Nhất nhìn anh rồi lại nhìn vào biển cá của mình.

Ba Ba mở miệng: "Hoa dại làm sao sánh được với hương hoa nhà chứ?"

Hoắc Bắc Hành:...

Ếch xanh nhỏ tự động quay đầu trở lại.

Không hái hoa dại ven đường~~ không hái không hái~~~~

Kỳ thật cũng không phải An Nhất không muốn nhìn, dù sao vừa đến mùa hè, Hoắc Bắc Hành liền làm tiểu hoàng nhân, ở nhà không mặc áo mà lắc lư, đều đã lắc lư hết hai mùa hè, cậu cũng nên nhìn thử những cái khác.

Người làm chuyện lớn đều dính sương gió.

Hoắc Bắc Hành vẻ mặt lạnh lùng ở phía sau nhẹ nhàng nói: "Những tên man rợ đó có gì đẹp mắt chứ."

An Nhất: "Không sao đâu, tôi không có chịu thiệt thòi gì cả"

Hoắc Bắc Hành:...

Đây là chuyện có thiệt hay không à?

An Nhất nhìn thấy một người, hai mắt sáng lên, dùng mông củng củng Hoắc Bắc Hành sau lưng: "Nhìn xem, dáng người không tệ phải không?"

Hoắc Bắc Hành bị củng ra ngoài nửa mét, bất đắc dĩ liếc nhìn nó, con chó nhỏ.

Rất nhanh người nọ xoay người, lộ ra khuôn mặt quen thuộc.

Là hắn, người bạn tốt nhất của Hoắc Đại Bảo, Triệu Ninh Trác.

An Nhất:...

Hoắc Bắc Hành:...

Triệu Ninh Trác cũng nhìn thấy hai người, kinh ngạc phất phất tay, tên này sao lại xuất viện nhanh như vậy?

Quả nhiên ông trời không thèm chứa kẻ ngốc.



Sau đó nói với họ rằng, hắn thay quần áo xong sẽ tới tìm hai người.

An Nhất tướng mạo nhỏ nhắn, làn da trắng như tuyết, nhìn giống như học sinh cấp ba mới tốt nghiệp, mặc cũng ngoan, áo thun trắng cùng quần đùi lớn dài đầu gối, trong phòng thay đồ đều có không ít người nháy mắt với cậu

Một người cố tình đi ngang qua bên cạnh bọn họ.

Hoắc Bắc Hành: "Mắt anh bị chuột rút à? Nhìn nữa tôi móc mắt anh ra!"

Người nọ thấy Hoắc Bắc Hành lập tức chuồn mất.

Thật thô lỗ...

Nhìn người chạy trối chết, An Nhất: "Ừm, như vậy không được, làm người phải lễ phép. "

Hoắc Bắc Hành mới mặc kệ những thứ đó, tức giận không có chỗ xả.

Hàng lông mày Hoắc Bắc Hành cho tới bây giờ cũng chưa từng nhíu chặt như vậy, hận không thể đem người về nhà ngay lập tức.

Nhưng mà ếch xanh nhỏ mới không đi, cười chết, anh cho rằng tôi tới nơi nào? Hồ bơi? Không, đó là thiên đường của nhà thiết kế mới nổi như cậu.

Hoắc Bắc Hành khoanh tay đứng ở đó, anh cũng không làm gì được đối với đối phương anh luyến tiếc không nỡ làm người buồn, cuối cùng chỉ đứng ở bên cạnh cậu, bắt đầu im lặng kháng nghị.

An Nhất quay đầu lại đã nhìn thấy Hoắc Bắc Hành xụ mặt, phải nói đúng là tác phẩm của nữ Oa dù mặt đang xụ ra một đống nhưng mà vẫn rất đẹp trai.

Bình thường loại biểu tình này chính là khúc dạo đầu cho bão tố sắp tới, tính tình chó sắp xuất hiện, hơn nữa không biết có thể chó trong lâu?

Nhưng ếch xanh nhỏ sẽ không bao giờ để điều đó xảy ra.

Ở chung một năm rưỡi, An Nhất sao có thể không rõ, hết thảy đều nằm trong móng vuốt của hắn.

Đối với tính tình chó của Hoắc Bắc Hành, An Nhất cũng cách trị.

Ma pháp đánh bại ma pháp.

An Nhất lấy tay chọt chọt chọt cánh tay đối phương, gọi người: "Hoắc Bắc Hành. "

Hoắc Bắc Hành mặt lạnh, cố ý không nhìn cậu: "Làm gì vậy? "

Một câu nói, độ khó chịu giá trị cao 99,99%.

Hoắc Nhị phong lưu ở bên ngoài, lần đầu tiên lĩnh hội được cảm giác ghen tuông là như thế nào.

An Nhất bước đến bên cạnh anh một bước: " Tôi cảm thấy anh thật sự rất ưu tú"

Hoắc Bắc Hành nghe xong trong nghi hoặc, cúi đầu nhìn An Nhất.

Chỉ thấy An Nhất ngửa mặt lên gương mặt nhu thuận cộng đôi mắt sáng lấp lánh, mở miệng nói: "Có thể kết hôn với anh, tôi thực sự quá hạnh phúc. "

Sự thay đổi bất ngờ không báo trước.

Hoắc Bắc Hành nuốt nước miếng, có chút nóng tai, nhưng không dễ dàng tha thứ cho đối phương.

Đừng tưởng chỉ vài lời nói ngon ngọt là tôi sẽ tha thứ cho em.

Bạn đời ở trước mặt, thế mà em dám trắng trợn nhìn người đàn ông khác, hôm nay em nhìn có phải ngày mai sờ người khác, ngày mốt vì đám đàn ông thối tha ngoài kia mà ly hôn với Hoắc Bắc Hành tôi không.

Hiện tại xã hội này quá đáng sợ, có rất nhiều người lăng nhăng, một số đàn ông không biết xấu hổ, chuyên dụ dỗ phụ nữ đã có gia đình và phu phu đã có gia đình, thậm chí còn bày ra một bộ dáng vô tội

Anh ta khinh thường loại người như vậy nhất.

Tuy nhiên trong lúc Hoắc Bắc Hành đang nói xấu, anh lại hoàn toàn quên mất những nợ phong lưu của mình.

Hoắc Bắc Hành cố ý nghiêm mặt: "Có gì để đáng mừng đâu? "

An Nhất giả vờ kinh ngạc: "Cái này còn không hạnh phúc sao, có thể kết hôn với anh chắc là do êm tu tám đời mới có được, nếu để những người trong thôn êm biết được thì đảm bảo họ sẽ xếp hàng khen mệnh êm tốt, nói êm có phúc khí, có thể gả cho một người chồng tốt như vậy, có thể gánh vác gia đình"

Đối phương nói chuyện đột nhiên Hoắc Bắc Hành có cảm giác mình đang ở một ngôi làng, còn cậu vợ nhỏ của mình đang đợi anh xuống ruộng cày cấy.

Nghe kì kì nhưng mà lại có vẻ đáng yêu.

Đối phương nói có thể ở bên anh là phúc của đối phương, chẳng phải điều đó có nghĩa là cậu ấy hiện tại nguyện ý cùng anh tiếp tục cuộc sống hôn nhân và sẽ không ly hôn.

Hoắc Bắc Hành: "Thật sao? "

An Nhất gật gật đầu: "Đương nhiên, nếu tôi kết hôn với người khác, mà nhìn như vậy nói không chừng sẽ bị bạo lực gia đình nhưng anh không có, anh không tức giận mà còn ủng hộ tôi nữa."

Hoắc Bắc Hành:... Tôi không có.

Hoắc Bắc Hành vừa định phủ nhận, đã bị An Nhất ngăn lại: "Đừng khiêm tốn, không ai tin, bởi vì anh chính là như vậy"

Hoắc Bắc Hành:...

An Nhất nắm tay anh lắc lắc, tiếp tục nói:

"Anh thật sự là quá ưu tú, là loại gia đình gì, nuôi ra một người đàn ông rộng lượng ưu tú như anh. Những người đàn ông khác vợ làm gì cũng phải lặng lẽ đả kích một phen, không phải không đồng ý thì cũng chính là cái này không được. Nhưng anh thì khác, anh không giống họ, anh luôn ủng hộ tôi. Để tôi muốn làm gì thì làm, anh quả thực quá ưu tú, vượt qua một nửa đàn ông Hoa Quốc, điều này làm cho tôi thích anh hơn"

Vốn dĩ Hoắc Bắc Hành còn vẻ mặt khó chịu, nhưng dần dần dần lại chìm đắm trong những lời khen ngợi và thích của đối phương.



Hoắc Bắc Hành liếm môi dưới: "Thật sao? "

An Nhất gật đầu: "Đương nhiên, tôi đã nói lúc trước tôi gả đúng người, anh nói có đúng hay không. "

Khóe miệng Hoắc Bắc Hành dần dần có độ cong ngu ngốc.

" Em gả cho tôi không hối hận?"

"Sao có thể được chứ, kiếp sau tôi còn muốn gả cho anh nữa, kiếp sau sau nữa cũng vậy cho dù là lão Hoàng Ngưu cũng không kéo về được."

Hoắc Bắc Hành được dỗ vui vẻ đến mức quên trời đất, An Nhất nắm anh lắc lắc, tựa như là lắc đến tim luôn.

An Nhất: "Anh quá tốt, tôi làm gì anh đều sẽ ủng hộ đúng không? "

Hoắc Bắc Hành nhìn ánh mắt chờ mong của cậu: "Đương nhiên rồi. "

An Nhất: " Vậy tôi qua đó xem, anh có ý kiến gì không?"

Hoắc Bắc Hành dừng lại một chút.

An Nhất sửng sốt: "Hả? Có chuyện gì vậy? Vừa khen xong đã không phải là một người chồng tốt hào phóng sao? "

Hoắc Bắc Hành lập tức mở miệng: "Đi đi. "

An Nhất vừa lòng gật đầu, dáng vẻ như con nít chạy đi chơi đi đến vùng nước nông, chuẩn bị bắt đầu xem cá của mình.

Một người chồng rộng lượng.

1

Một người chồng rộng lượng.

Hoắc Bắc Hành trong lúc nhất thời cảm thấy vi diệu, hiện tại anh đã là một người chồng ba tốt của người khác rồi.

Cậu vợ nhỏ mở miệng cứ một câu chồng tốt, hai câu chồng tuyệt vời khiến Hoắc Bắc Hành bắt đầu kiểm điểm lại nhưng ong bướm trước kia, phải nhanh chóng cắt đứt mới được.

Trước kia tung tin đồn ăn chơi trác táng là muốn trốn tránh tranh giành quyền lực, hiện tại bên ngoài là hình tượng một kẻ ngốc căn bản sẽ không có ai dấy lên tin mình muốn đoạt quyền.

Nhưng mà sau khi xuống nước bơi một vòng, Hoắc Bắc Hành mới phản ứng được.

Bản thân mình dường như đã bị tẩy não.

Hoắc Bắc Hành đen mặt ngồi ở một bên, nhìn An Nhất đứng trên đài nhảy cách đó không xa nhìn dáng người của người khác.

"......"

Lúc Triệu Ninh Trác đi ra đã nhìn thấy vẻ mặt đen thui của Hoắc Bắc Hành.

Là người bạn tốt duy nhất trên đời tất nhiên hắn sẽ... Cười vào bản mặt của cậu ta.

Triệu Ninh Trác: "Này, cậu bị sao vậy? "

Hoắc Bắc Hành không trả lời, Triệu Ninh Trác theo ánh mắt của cậu ta nhìn thấy An Nhất đang trên đài nhảy nhìn hai người đàn ông gãi đầu đang tạo dáng trước mặt cậu.

Triệu Ninh Trác sửng sốt một chút, sau đó cúi đầu nhìn Hoắc Bắc Hành.

Ôi con hàng này, gia đình lại có biến mới.

Triệu Ninh Trác ở bên cạnh cậu ta thấp giọng mở miệng, "Vợ cậu có phải có đối tượng mới. "

Hoắc Bắc Hành:...

Hoắc Bắc Hành liếc mắt nhìn về phía Triệu Ninh Trác.

Triệu Ninh Trác còn đang cười te toét, Hoắc Bắc Hành mắt đào hoa nguy hiểm nheo lại.

" Cậu còn nhớ Như Như không?"

Triệu Ninh Trác sửng sốt, mẹ kiếp, đây chính là mối tình đầu của cậu lúc năm tuổi, đến tận bây giờ tất cả những người hắn từng yêu đều giống cô ấy.

Giống như cô ấy, đều là con gái.

Triệu Ninh Trác: "Nhớ, làm sao vậy? "

Hoắc Bắc Hành: "Lúc trước để cậu làm chú rể, cô ấy là người đầu tiên phản đối. "

Triệu Ninh Trác:...

Hoắc Bắc Hành: "Cô ấy nói nếu gả cho cậu, thì uống sprite không có ga còn hơn" * ý là thà uống nước ngọt không ga dở dị còn hơn phải làm cô dâu của Triệu Ninh Trác đó

Triệu Ninh Trác:...

Chó chết!

Nghe thấy không, đồ chó chết!!

~~~~~~~~~~~*

Editor: Đăng nhiêu đây thui nha, đi ngủ đi mấy bà. Chúc mấy bà ngủ ngon.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK