• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Xung quanh ồn ào, những người ăn uống nói chuyện và cười đùa, có vài đứa trẻ tụ tập ngồi xổm dưới sàn nhà chơi oto nhựa.

Đó là một món quà đặc biệt dành cho phần trẻ em, nó nhỏ đến mức chỉ bằng một nửa bàn tay người lớn chỉ cần nhấn công tắc nó sẽ chạy chầm chậm trên mặt đất.

Mặc dù ở con đường này vận tốc xe được quy định là 60 dặm nhưng hiển nhiên chiếc xe này vẫn chạy như điên trên mặt đất với tốc độ nửa ngày đi được một mét, mặt tiền cửa hàng là hàng rào bảo vệ và nó vẫn đang từ từ chạy về phía trước ở nơi ngoài vòng pháp luật này.

Hoắc Tiêu chưa từng tới kiểu cửa hàng thức ăn nhanh như thế này, không khí bên trong tràn ngập mùi dầu, nó không ăn loại đồ ăn như thế này, sắc mặt đen thui thối hoắc như thể bất cứ lúc nào cũng có thể đứng dậy bỏ đi.

An Nhất lấy đồ ăn trên khay xuống, đặt một phần trước mặt Hoắc Tiêu.

An Nhất: "Ăn đi." "

Hoắc Tiêu quay đầu lại trên mặt viết đầy chữ từ chối, ai mà thèm ăn mấy thứ này, đều là đồ chiên qua chiên lại, một chút giá trị dinh dưỡng cũng không có.

Hoắc Tiêu: "Tôi không ăn." "

Ếch xanh nhỏ tự bóc giấy bọc ngoài hamburger của mình ra, rồi cắn một miếng, "Ăn cái này là có lợi. "

Hoắc Tiêu khó hiểu, loại thực phẩm có hàm lượng calo cao này lấy đâu ra chỗ tốt, "Có lợi ích gì? "

Nó không tin đối phương có thể nói ra cái gì có ích.

An Nhất phồng má nhai, bắt đầu cho Hoắc Tiêu học tiết đọc hiểu: "Hãy nhìn những người xung quanh đang ăn, cậu thấy gì?"

Hoắc Tiêu nhìn về phía bốn phía, không phải mọi người đang ăn uống bình thường có cái gì mà xem.

Hoắc Tiêu giả ngu: "Tôi cái gì cũng không nhìn thấy"

An Nhất: "Vậy chứng tỏ cậu còn quá non." "

Bị người ta xem thường, Hoắc Tiêu có chút không cam lòng, lòng tự trọng của nó rất mạnh, không chấp nhận người khác coi thường hắn.

"Vậy anh nói đi, ăn đồ chiên rán, thì có cái gì trên người bọn họ?"

An Nhất: "Vui vẻ nha." "

Hoắc Tiêu:...

Điều gì có thể vui hơn ăn một bữa ăn vặt?

Vậy thì chỉ có hai bữa ăn.

Nó quay đầu nhìn, quả nhiên tâm tình mỗi người đều rất không tệ, cùng bạn bè ngồi ăn uống nói cười.

Nhìn thấy vẻ mặt căng thẳng của Hoắc Tiêu, An Nhất không hiểu nổi sự ưu tú của đại gia đình này, khi nhìn thấy Hoắc Tiêu cầm tờ giấy kết quả kiểm tra với điểm rất gần tuyệt đối ở bên đường với vẻ mặt u sầu, cậu không khỏi sửng sốt, kết quả chỉ còn cách điểm tuyệt đối một điểm, vậy mà khiến một thiếu niên mười bảy tuổi lộ ra vẻ quẫn bách, không phải thiếu một điểm nên buồn mà đó là sự sỉ nhục đối với bản thân, giống như nếu không đạt tốt đa thì không thể thấy người khác.

OU ONLY LIVE ONCE) *** Carter Jones, the school nerd, and Killian Henderson, the reputated troublemaker, somehow end up getting detenti...

Sau đó An Nhất đưa ra kết luận, Hoắc gia không đơn giản, gia tộc ai cũng là muốn đứng đầu

Cũng đột nhiên hiểu tại sao luôn cảm thấy đại gia đình này có một ít gien 18+ tiềm ẩn.

Dưới áp lực cao như vậy, rất dễ tạo ra biến thái.

Tựa như Hoắc Bắc Hành nếu không ngốc

Thư giản thả lỏng là tốt, dù sao đối phương hiện tại còn chưa trưởng thành, không thừa dịp hiện tại mà thả lỏng, về sau sẽ không có cơ hội nữa, dù sao cũng ở trong Hoắc gia mà.

An Nhất cầm một cái đùi gà rán đưa cho nhóc, "Ăn không? "

Đôi mắt anh trong veo như con sóc chia sẻ thức ăn.

Không cần phải ngại.jpg

Hoắc Tiêu vẻ mặt cự tuyệt: "Không ăn, cho dù tôi chết, hay có từ nơi này nhảy xuống...ngô!"

An Nhất nghi ngờ nhóc muốn cãi nhau, trực tiếp nhét chân gà vào miệng nhóc.

"Ngon không?"

Hoắc Tiêu:...

Ngon quá.

Hoắc Tiêu không thể tin được lấy chân gà rán ra.

Trên đời có thứ ngon như vậy luôn.

Sau đó liền tay cầm miệng nhai không ngớt.

Nhìn bộ dáng vui vẻ ăn uống của đối phương, An Nhất cười ngây ngô, "Ngon không? "

Hoắc Tiêu tuy rằng miệng cứng, nhưng vẫn tán thành gật đầu.

An Nhất: "Lần sau nếu cậu làm tốt như lần này, tôi lại đưa cậu đến ăn tiếp. "

Hoắc Tiêu ngừng nhai, ngẩng đầu nhìn An nhất Nhất ở đối diện.

"Tại sao?"

An Nhất: "Sao cái gì mà sao! Cậu thi tốt, thân làm người lớn trong nhà đương nên cho cậu phần thưởng nha!"

Cậu luôn cho rằng sự khích lệ như vậy là cần thiết lúc ở trong núi, mỗi lần cậu thi tốt, không riêng gì cậu mà giáo viên cũng vui vẻ. Tuy rằng ở thiếu tài nguyên và không có phần thưởng gì, nhưng những lời khen ngợi và động viên của giáo viên là động lực lớn để cho cậu tiếp tục đạt điểm cao trong lần tới.

Nếu việc cố gắng đạt được kết quả tốt biến thành chuyện đương nhiên, bản thân cũng không cảm nhận được niềm vui, vậy thì chặng đường tiếp theo chắc chắn sẽ rất đau khổ.

Chính mình mà không thể vì thành tựu của mình mà vui vẻ, An Nhất không thể tưởng tượng được mình như thế nào, lại làm sao chống đỡ được bản thân tiếp tục đi về phía trước.

Trong lòng Hoắc Tiêu cảm xúc lẫn lộn, những chuyện này làm tốt là chuyện nên làm, cho nên không có thưởng cũng không có thưởng.

Từ nhỏ nó đã được giáo dục là phấn đẩu trở thành người ưu tú và độc lập, cái gọi là thành tích và danh tiếng này là hiển nhiên, căn bản trong nhà họ Hoắc không thiếu những thứ này, đương nhiên sẽ không có ai khen thưởng cho cho những việc bắt buộc này.

Cũng giống như nếu hôm nay nó giành giải nhất, cha sẽ không chúc mừng mà tiếp tục yêu cầu nó giữ vững phong độ không được thụt lùi.

Mà cũng không riêng gì cha nghĩ như vậy, chính bản thân nó cũng nghĩ như thế.

Chuyện người khác có thể làm được, nó cũng có thể, làm không được chính là năng lực của nó không đủ, kỹ năng không bằng người, nhưng mà chuyện làm được, lại cảm thấy là chuyện đương nhiên, trong lòng không có cảm xúc cho nên tới bây giờ cũng chưn từng tự chúc mừng mình.

3

Đây là lần đầu tiên được người khác khen thưởng.

Nhìn người đối diện một tay cầm hamburger, một tay cầm đề thi mặt tươu cười bình phẩm chữ viết của nó, Hoắc Tiêu không hiểu sao cảm thấy có chút ngượng ngùng.

An Nhất không chút do dự khen ngợi: "Đây thật sự là đề toán sao? Nhìn thấy có rất nhiều chữ cái tiếng Anh."



"Những thứ này cậu đều biết làm, quá lợi hại."

"Chữ của cậu luyện đẹp đó, rất khí phách"

Chữ của Hoắc Kiêu viết rất đẹp, bút lực mạnh mẽ, rồng bay phượng múa.

Hoắc Tiêu được khen có chút đỏ mặt, từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên có người khen nhiều như vậy.

Đôi mắt đối phương sáng lấp lánh, giống như nó thi được thành tích tốt nhất thế giới.

Nhưng trên tờ giấy là điểm số thất bại của nó khi thi Olympic Toán.

Khi kết thúc tuổi dậy thì, thân hình của Hoắc Tiêu đã có thể so sánh với một nam giới trưởng thành bình thường, cộng thêm nhiều năm tự kỷ luật và kiểm soát dinh dưỡng hợp lý, vóc dáng của nó đã đạt khoảng 1m88, cao hơn An Nhất nửa cái đầu.

Chỉ là trên mặt vẫn còn nét ngây thơ của thiếu niên.

Đối mặt với lời khen ngợi của An Nhất, thiếu niên cao lớn đỏ tai, trên mặt có chút nóng lên, nửa ngày nói một câu: "Thật ra cũng không có gì. "

An Nhất: "Cậu thật sự rất giỏi." "

Đây là lời từ tận đáy lòng An Nhất, cậu cảm thấy Hoắc Tiêu cực kì ưu tú.

Cậu chưa từng thấy ai ở độ tuổi mười bảy mười tám lứa cố gắng như Hoắc Tiêu.

Lúc này có người đi ngang qua, An Nhất đưa đề thi lên để cho người qua đường nhìn: "Em họ tôi thi gần được điểm tối đa đấy"

Anh trai qua đường cũng rất thích tán gẫu, nhìn bài thi liền tiến lên vỗ lưng Hoắc Tiêu: "Đệch,, đây là kỳ thi Olympic toán, điểm cao như vậy, nhóc cừ lắm."

Hoắc Tiêu nhét nốt phần còn lại của hamburger vào trong miệng, nhàn nhạt "Hừ" một tiếng nhìn An Nhất tươi cười khoe khoang với người khác, khóe miệng cũng hiện lên một nụ cười.

Trước nghe nói Hoắc Bắc Hành muốn cưới một người đàn ông vào cửa, trong lòng Hoắc Tiêu cực kỳ phản đối, cảm thấy đối phương chỉ vì lợi ích, không biết liêm sỉ, không phải người tốt.

Nhưng nhìn An Nhất lúc này cười đến sáng láng, mắt Hoắc Tiêu dừng lại ở gương mặt tươi cười, nhìn như vậy, hình như cũng không khiến người khác chán ghét như vậy.

Hoắc Kiêu ăn rất nhã nhặn, nhưng tốc độ cực nhanh, anh ăn hết sạch phần của mình trong khi An Nhất mới ăn xong một cái hamburger.

Nhìn ánh mắt nóng bỏng của đối phương.

Ếch xanh nhỏ cảnh giác.jpg

An Nhất miệng còn nhai, đưa tay bảo vệ đồ ăn nói: " Những thứ này là của tôi. "

Không cho.

Hoắc Tiêu trên mặt có chút bất đắc dĩ, làm như nó muốn giành đồ ăn với anh ta vậy: " Tôi cũng không nói là muốn phần của anh"

An Nhất

Tốt nhất là như vậy.

Ba phút sau,

Hoắc Tiêu: "Cho tôi một cái đùi gà." "

An Nhất miệng nhai nhồm nhoàng nói, "Không phải cậu nói không muốn ăn của tôi sao"

Hoắc Tiêu: " Tôi mượn anh được chưa?"

An Nhất:...

Mượn vào trong bụng câu, cậu làm sao trả lại tôi, cậu nợ tôi lấy cái gì trả!!!

Nhưng thân là trưởng bối, An Nhất vẫn nhịn đau cắt ruột quyết định cho Hoắc Tiêu mượn một cái đùi gà, nhưng mà ngay khi hai người tiến hành hành động ấm áp, cứu trợ yêu thương, ô cửa kính bên cạnh đột nhiên bị một bóng ma bao phủ.

Giờ phút này ánh mặt trời không còn chiếu rọi lên hai người nữa, động tác cho mượn đùi gà của An Nhất dừng lại, cùng Hoắc Tiêu quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Chỉ thấy Hoắc Bắc Hành đeo túi thể thao lớn, đứng bên ngoài cửa sổ, khuôn mặt tuấn tú tối sầm, từ trên cao nhìn xuống hai người.

An Nhất:...

Hoắc Tiêu:...

Một phút sau, Hoắc Bắc Hành khoanh tay ngồi bên cạnh An Nhất, vẻ mặt ngốc nghếch được thay bằng sự lạnh lùng, anh nhìn thẳng vào chiếc đùi gà mà Hoắc Tiêu đang cầm trên tay.

Chú mày tốt nhất là nên cho anh một lời giải thích.

Mặc dù chú giải thích, nhưng anh đây không nhất thiết phải nghe.

Hoắc Tiêu cầm đùi gà, ngồi cũng không được, ăn cũng không xong.

Hoắc Bắc Hành tan lớp học bơi định về nhà xem "Bã xã ngọt ngào chạy nơi đâu?" với vợ tiện thể cùng nhau ăn tài sản chung của vợ chồng bọn họ vào buổi trưa.

Kết quả tan học, tài xế đón anh đến đoạn đường phải chờ đèn đỏ khá lâu, lúc chờ Hoắc Bắc Hành nhàm chán, ngóc đầu nhìn ra ngoài, liếc mắt một cái liền nhìn thấy An Nhất và Hoắc Tiêu đang ngồi trong cửa hàng đồ ăn nhanh.

Hoắc Bắc Hành:!

Tài sản chung của vợ chồng đã bị chia đều!

Hoắc Bắc Hành tức giận bảo tài xế dừng xe ven đường, đeo túi thể thao đi tới vị trí của hai người, cách cửa sổ kính cùng hai người bên trong Say hi.

Hôm qua bà xã nói đồ ăn chỉ chia cho một mình mình! Không phân cho người khác!!

Chẳng lẽ đều là nói dối sao?!

Nhìn đùi gà trong tay Hoắc Tiêu lúc này, Hoắc Bắc Hành cực kì không vui.

Ba người ngồi không nói lời nào, dường như hôm nay hai người họ mà không cho anh một lời giải thích, thì ai cũng đừng hòng đứng dậy.

An Nhất là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng: "Anh tan học rồi à"

Hoắc Bắc Hành quay đầu nhìn An Nhất, trong mắt mang theo sự tức giận lẫn ấm ức tủi thân.

Chân gà của tôi, em thật sự đưa nó cho người khác à?

Chân gà của tôi, em đã cho người khác ăn rồi?!

Lần sau em còn muốn chia tài sản chung, nhưng tôi không thể!

An Nhất cầm bài thi giải thích cho Hoắc Bắc Hành: " Thấy em họ thi tốt, cho nên mới mời cậu ấy đi ăn, hai chúng tôi tình cờ gặp nhau, lúc ấy anh cũng chưa tan học, không có ý cố ý không dẫn anh theo. "

Nói xong còn nhẹ nhàng lắc lắc cánh tay Hoắc Bắc Hành.

Nhìn bàn tay trắng nõn đặt trên cánh tay mình, Hoắc Bắc Hành quay đầu nhìn An Nhất, "Thật sao? "



An Nhất: "Tất nhiên rồi, anh quên những lời hôm qua tôi nói với anh sao?"

Hoắc Bắc Hành: "Ăn gì chỉ chia cho mình tôi. "

An Nhất:...

Ếch xanh nhỏ vội vàng an ủi, thì thầm bên tai Hoắc Bắc Hành: "Thích nhất là anh. "

Hoắc Bắc Hành nghe xong tâm tình tốt hơn một chút, hiển nhiên lời này đối với Hoắc Bắc Hành rất có ích.

Thấy tâm tình của mọi người thay đổi, An Nhất bắt đầu lật ngược tình thế, "Hơn nữa anh xem tôi mang cậu ấy đi ăn gì? "

Hoắc Bắc Hành nhìn hambuger và gà rán trên dĩa: " Đồ ăn chiên rán"

An Nhất: "Đúng vậy, một chút dinh dưỡng cũng không có, không lành mạnh chút nào, Calo còn cao nữa chớ!"

Hoắc Tiêu đang cầm đùi gà trong tay:...

An Nhất ném thêm ra một câu hỏi: "Những thứ không lành mạnh, nếu là anh, anh có ăn không?"

Ăn sẽ ăn đau bụng, đến lúc đó sẽ vào bệnh viện gặp bác sĩ, Hoắc Bắc Hành lắc đầu: "Tôi không ăn. "

An Nhất: "Đúng rồi, nên tôi mới không ăn mà cho cậu ấy đó!"

Hoắc Bắc Hành ngẩng đầu nhìn Hoắc Tiêu: "Vậy chú mày ăn đi. "

Hoắc Tiêu:...

Tôi cảm ơn anh ghê.

Chờ Hoắc Tiêu ăn xong, ba người lúc này mới từ cửa hàng thức ăn nhanh đi ra.

Hoắc Bắc Hành và An Nhất đi cùng nhau, Hoắc Tiêu tuột lại sau một bước, Hoắc Bắc Hành cũng biết mình lớn hơn Hoắc Tiêu, là anh trai đối phương, nên bảo Hoắc Tiêu lên xe với mình, đưa người về nhà.

Xe chạy ổn định, rất nhanh liền dừng lại bên cạnh khu chung cư Hoắc Tiêu ở.

Hoắc Tiêu xuống xe chia tay hai người.

An Nhất thò đầu ra khỏi cửa sổ xe: "Nhóc sắp thi đại học rồi à! "

Hoắc Tiêu sửng sốt: "Còn khoảng mười tháng nữa. "

An Nhất: "Chúc nhóc có thể vào được trường đại học mơ ước"

Lời nói của đối phương chân thành, trong giọng nói mang theo khát vọng vô hạn.

Hoắc Tiêu mím môi, "Tôi có thể hỏi anh, lúc trước sao anh không thi đại học? "

Cho dù là thi cao đẳng, cũng so với tốt nghiệp cấp ba tốt hơn một chút, bằng tốt nghiệp cấp ba lấy ra thì giúp được gì!

"Chuyện này hả?." An Nhất chỉ đơn giản là trả lời cho qua: " Bởi vì lúc ấy trong nhà tôi không có tiền. "

Đó là một trong những lý do nhỏ.

" Cố lên!" An Nhất rút đầu về ngồi lại trong xe.

Xe chạy một đoạn xa, Hoắc Tiêu vẫn còn ngơ ngác tại chỗ.

Buổi tối Hoắc Tiêu nằm trên giường lăn qua lộn lại không ngủ được, trong đầu đều là câu nói của An Nhất, bởi vì lúc ấy trong nhà không có tiền, cho nên không có cách nào học đại học.

Nó không khỏi nhớ lại lúc trước ở Hoắc gia, châm chọc khiêu khích người nọ, đứng ở góc độ đạo đức, cười nhạo đối phương chỉ có bằng cấp ba.

Người nọ không phải là không muốn đi học đại học mà là bởi vì không có tiền.

Nó không hề nghĩ đến những thứ như tiền, bởi vì nó chưa bao giờ thiếu, chẳng qua tiền cũng chỉ là một con số mà thôi.

Mà An Nhất lớn lên ở trong núi, hắn căn bản không nghĩ tới phương diện này.

Nhưng nó còn cười nhạo anh ấy.

Hoắc Tiêu lăn lộn qua lại rồi cắn chăn.

Hoắc Tiêu, mày thật đáng chết.

——

Buổi tối, An Nhất vừa từ trong phòng tắm đi ra, liền thấy Hoắc Bắc Hành đang ngồi trên giường suy nghĩ cái gì đó, nhìn thấy An Nhất đi ra, đứng dậy nắm lấy cánh tay An Nhất, kéo đối phương lại đây.

An Nhất một chút cũng không ngại, trực tiếp ngã lên trên người anh, Hoắc Bắc Hành đưa tay đón.

Lúc này tư thế hai người vô cùng quái dị, Hoắc Bắc Hành đặt tay dưới cánh tay của An Nhất, trực tiếp nhấc bổng cậu lên để cậu ngang tầm mắt mình.

An Nhất cảm thấy mình giống như tảo bẹ tung bay theo gió.

Hoắc Bắc Hành vẻ mặt nghiêm túc: "Bà xã. "

An Nhất nghiêng đầu: "Ừm hửm? "

Đôi mắt đào hoa của Hoắc Bắc Hành tràn đầy khát vọng: " Tôi muốn có một tên gọi thân mật"

An Nhất:?

Tên gọi thân mật?

"Bà xã ngọt ngào chạy nơi đâu?" lại xảy ra tình tiết hố nào nữa rồi sao?

Hoắc Bắc Hành ánh mắt chờ mong nhìn An Nhất, nội dung tập phim tối nay anh đã xem, nữ chính sẽ đặt cho nam chính mình yêu một cái tên thân mật.

Người khác có, anh cũng phải có!

An Nhất cũng không từ chối, theo lời đối phương hỏi: "Vậy anh muốn tên thân mật gọi như thế nào?. "

Hoắc Bắc Hành vừa nghe có chút xấu hổ, ngượng ngùng nói: " Đều được. "

An Nhất suy nghĩ một chút, trong phim truyền hình giữa các cặp tình nhân đều gọi là bảo bối gì đó.

An Nhất: "Vậy gọi là Hoắc Đại Bảo đi. "

Tác giả có điều muốn nói:

+

Hoắc Đại Bảo: Tài sản chung bị chia mất rồi..Phải để bà xã sinh một đội bóng lẻ một mới được! Hừ!!

Ếch xanh nhỏ: Ủa dì kì vậy??

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK