Hoắc Bắc Hành nhìn Hoắc Nam Tầm trước mắt đầy căm phẫn, không trả lời.
Hoắc Nam Tầm dứt lời, im lặng vài giây, có phải ông nói có chút quá đáng hay không, dù sao trước kia Bắc Hành cũng là đứa con trai nhỏ ông thương nhất. Hiện tại đối phương bệnh nặng vừa mới hết hình như nghe những chuyện này cũng không tốt lắm.
Nhìn Hoắc Bắc Hành trầm mặc không nói nhìn ra ngoài cửa sổ, Hoắc Nam Tầm thở dài, là lời ông nói có chút nặng, dù sao có chuyện gì không thể thương lượng cả, chỉ là vừa rồi có một chút nóng đầu nên nói chuyện không kiểm soát thôi.
Hoắc Bắc Hành mở miệng: "Ba. "
Hoắc Nam Tầm bình tĩnh lại, định nói đúng sai với đứa con trai mình: " Bắc Hành à, vừa rồi..."
Chỉ thấy Hoắc Bắc Hành giơ tay chỉ ra ngoài cửa sổ, "Ba xem đám mây kia, giống y như mặt ba."
Hoắc Nam Tầm:...
Nhìn vào đám mây có hình thù kỳ lạ ngoài kia.
Mày là một đứa nghịch tử!
Những lời ông nói lúc nãy căn bản đứa con trời đánh này một chữ cũng nghe không lọt!!
Hoắc Bắc Hành hỏi ông lúc nãy còn định nói cái gì: "Vừa rồi sao? "
Hoắc Nam Tầm: "Vừa rồi mắng anh không sai chút nào!"
Nhưng Hoắc Bắc Hành lại bày ra vẻ mặt không đau không ngứa, giống như lời vừa rồi là mắng người khác, một chút cũng không có liên quan gì tới mình.
Hoắc Nam Tầm hít sâu một hơi, lảo đảo lùi một bước. Hoắc Chiêm Lâm đưa tay đỡ: "Ba. "
Hoắc Nam Tầm chỉ vào Hoắc Bắc Hành: "Đều là em trai tốt mà anh dạy đấy!"
Hoắc Chiêm Lâm:...
Ba à! Ba đã là người lớn rồi sao còn thích vứt nồi lung tung thế!
Nuôi nó lớn như vậy không phải là ba sao?!
Hoắc Bắc Hành đứng dậy, khuôn mặt đẹp trai không có góc chết, chân mày khẽ nhướng lên: "Ba có ý gì, con đều hiểu, ba nói không sai, là con không xứng với An Nhất."
Hoắc Nam Tầm không nhận nợ: "Lời này chính là chính anh nói, tôi không nói. "
Nội tâm: Xem ra mi cũng biết đó.
Hoắc Chiêm Lâm đứng ở một bên nhìn Hoắc Nam Tầm, hắn nên làm thế nào, nói cho người cha già của hắn biết là thái độ và suy nghĩ của ông đều đem dán lên hết trên mặt rồi.
Hoắc Nam Tầm nhìn thấy ánh sáng của hy vọng, hỏi: "Vậy anh sắp ly hôn với Nhất Nhất?" "
Hoắc Bắc Hành: "Không ly. "
Ánh sáng của hy vọng đột nhiên trở thành một bóng đèn cháy.
Vậy anh đã nói gì, lời thú tội trước khi phạm tội?
Hoắc Nam Tầm không hiểu, cũng không ủng hộ: "Tại sao? Anh cho rằng An Nhất là đã tình nguyện gả cho anh sao?"
Đừng giả vờ si tình nữa.
Trời có sập, anh cũng đừng giả bộ ở đây nữa.
Hoắc Bắc Hành: "Khi con và em ấy kết hôn, không phải lúc đó con còn là một kẻ ngốc sao? "
Hoắc Nam Tầm: "Anh biết là tốt rồi. "
Hoắc Bắc Hành: "Kẻ ngốc có phúc của kẻ ngốc, kết hôn với em ấy là con xứng đáng"
Hoắc Nam Tầm:...
Hoắc Nam Tầm á khẩu không nói nên lời chỉ vào đứa con trời đánh của mình.
Thật là thật là không biết xấu hổ.
Nếu không phải là con ruột của mình, đã sớm đánh chết.
Hai cha con tranh luận một hồi lâu, cuối cùng rút ra hai chữ, không ly.
Hoắc Nam Tầm đau đầu: "Nếu anh không ly hôn, thì tự quản tốt mình, đừng ở bên ngày chọc hoa dính cỏ rồi tự đưa mình lên tin tức nữa"
Trong lòng Hoắc Nam Tầm lần đầu tiên xuất hiện suy nghĩ, ông không muốn có con gái rượu hay cháu gái nhỏ nữa.
Hơn nữa sau này cũng không có ý định muốn.
Lúc này trong nội tâm của ông có một loại khó chịu nói không nên lời, giống như bị đánh một quyền nhưng kêu không ra tiếng, kêu không được đau nghẹn tức cái lồng ngực.
Hiện tại đối với cuộc hôn nhân của hai người, như thể bắp cả nhà ông trồng lớn lên tươi tốt lại bị heo củng đi mất, loại bất lực này chỉ có thể đứng nhìn không thể ngăn cản.
1
An Nhất rõ ràng là gả cho con trai nhà mình, nhưng rõ ràng lại có cảm giác đang đẩy Nhất Nhất vào hố lửa.
Hoắc Bắc Hành nhìn ra ngoài cửa sổ: "Ba, tại sao ba không khuyên con bảo vệ cuộc hôn nhân này? Người xưa đã dạy, thà phá hủy mười ngôi chùa còn hơn phá hủy một cuộc hôn nhân! Ba không biết sao?"
Hoắc Nam Tầm hận không thể nhổ nước bọt vào bản mặt của đứa con trai mình: "Anh không muốn làm người, nhưng tôi còn làm người đấy. "
"......"
Vết thương trên đầu Hoắc Bắc Hành không có gì đáng ngại, buổi chiều liền làm thủ tục xuất viện, thay vì trực tiếp về nhà, anh lại đến công ty.
Chuyện anh ngốc nghếch được giữ bí mật với bên ngoài, công ty chỉ nghĩ rằng anh đang đi nghỉ phép sống cuộc đời ăn chơi trác táng ở đâu đó.
Công ty dưới danh nghĩa của Hoắc Bắc Hành không ít, nhưng để tránh đụng chạm tới sản nghiệp của gia tộc, đại bộ phận trọng tâm đều đặt ở giới giải trí, các ngành công nghiệp khác làm phụ, nếu như anh nhảy vào chơi cổ phiếu hay đất đai không chừng tin đồn anh muốn đoạt quyền làm gia chủ Hoắc gia càng lớn.
Cái loại đi làm cho đến chết này, Hoắc Bắc Hành không có hứng thú.
Biết được ông chủ vắng mặt hai năm sắp trở về, thư ký và trợ lý suýt nữa rơi nước mắt.
Đại ma vương, anh còn biết đường quay lại à?
Anh có biết, bọn tôi đã trải qua cuộc sống như thế nào trong suốt thời gian anh tận hưởng niềm vui ngoài kia không?!
Tuy danh tiếng bên ngoài của Hoắc Bắc Hành xấu đến mức không nỡ nhìn nhưng khi anh làm việc lại như biến thành một người khác làm cho người ta cảm thấy cực kì kiên định.
Hoắc Bắc Hành trở lại công ty, chủ yếu xem xét các hạng mục hợp tác gần đây, tới khoảng gần ba giờ chiều từ trên ghế đứng dậy định về nhà.
Trợ lý đi theo phía sau anh vuốt mông ngựa nhiệt tình, hy vọng ngày mai anh sẽ trở lại.
Rõ ràng là ông chủ, lại để nhân viên lôi kéo dụ dỗ như đang chèo kéo khách lần sau lại tới.
Nhưng có những ngày ông chủ làm chỗ dựa, bọn họ đã lâu không được tận hưởng lại, Hoắc Bắc Hành địa vị cao trong giới, mặt mũi lớn, cùng ai đàm phán đều phải nhìn sắc mặt hắn vài phần.
Đi xuống tầng hầm, trợ lý đi theo Hoắc Bắc Hành từ trong thang máy đi ra, đi vào bãi đỗ xe.
Hoắc Bắc Hành bảo trợ lý đi lái xe, bằng lái xe của anh hiện không có cầm.
Lúc này một chiếc xe bảo mẫu màu đen từ từ chạy vào bãi đỗ xe, toàn thân xe một màu đen bóng, được công ty trang bị cho nghệ sĩ.
Rất sang trọng và xa hoa.
Trình Triệt Nho từ trên xe xuống, mấy ngày trước bộ phim hợp tác với đạo diễn lớn đã được công chiếu, hiện tại lưu lượng tăng vọt tiến vào hàng ngũ nghệ sĩ tuyến hai, hồng khí dưỡng nhân. Hiện tại trạng thái cả người rất tốt, mỗi một nụ cười đều là một bức tranh đẹp.*
*Chỗ này tác giả dùng câu lóng trong giới giải trí Hồng khí dưỡng nhân: nghĩa là sau khi bạo hồng thì sự nổi tiếng mang đến sự tự tin, thuận theo tinh khí thần phi thăng, vẻ mặt xuân phong đắc ý, khí phách lộ ra ngoài.
Hắn vừa mới đặt chân đứng vững dưới đất, liền nhìn thấy Hoắc Bắc Hành cách đó không xa, hai mắt mở to, đã một thời gian dài không nhìn thấy ông chủ rồi.
Trước kia đối phương gặp hắn còn diễn kịch một hồi, tuy rằng là giả, diễn trước mặt mọi người, nhưng nhờ đó địa vị trong giới tăng vọt, không ít người nịnh bợ hắn, Trình Triệt Nho tự nhiên là có ấn tượng tốt với vị ông chủ đẹp trai nhiều tiền này.
"Hoắc tổng."
Hoắc Bắc Hành nghe thấy tiếng, nhấc mắt lên nhìn một cái, chỉ thấy một nam sinh ăn mặc bảnh bao đang đi về phía mình.
Về phần là ai, Hoắc Bắc Hành không có kí ức gì, hẳn là tiểu minh tinh công ty mới ký hợp đồng.
Trình Triệt Nho tiến lên muốn ôm cánh tay Hoắc Bắc Hành, giọng điệu kích động: "Hoắc tổng, đã lâu không gặp, gần đây anh thế nào?"
Hoắc Bắc Hành gần như là nghiêng người theo bản năng tránh thoát, thuộc tính thê nô thời kỳ ngốc đột nhiên bộc phát, anh nhìn đối phương vài giây nhưng cũng không thể nhớ người này là ai.
Trình Triệt Nho cũng không để ý hành động của anh, thấy người nhìn mình liền nhiệt tình cười cười rồi đi thẳng vào vấn đề: "Tuy rằng đã lâu không gặp, nhưng em vẫn chú ý tới tin tức của Hoắc tổng, em thấy gần đây bên cạnh Hoắc tổng không có bạn, có muốn hay không..."
Hắn nhìn Hoắc Bắc Hành, ánh mắt ám chỉ.
"À, như vậy sao..." Hoắc Bắc Hành vẻ mặt tự nhiên, sau hiểu được ý đồ của đối phương, bộ dáng buồn rầu, "Nếu đổi lại là trước kia tôi có lẽ sẽ cân nhắc, nhưng hiện tại không được".
Trình Triêu Nho: "Tại sao? "
Chẳng lẽ đối phương đổi khẩu vị.
Hoắc Bắc Hành giọng điệu thoải mái: "Tôi đã kết hôn rồi không thể giấu vợ sau lưng làm chuyện xấu được, bằng không cậu ấy ly hôn với tôi thì làm sao bây giờ? "
Trình Triệt Nho sững sờ tại chỗ: "Hoắc tổng..."
Ở trong mắt hắn, đối phương cũng không phải là người chung thủy gì.
Hải vương hoàn lương nói ra cũng không ai tin.
Hoắc Bắc Hành lấy ví tiền từ trong túi ra, bên trong là bức ảnh răng trắng nhỏ, giơ lên trước mặt người nọ, "Thế nào, xinh đẹp không giống như sôcôla vậy. "
Nhìn ngũ quan mơ hồ trong ảnh, chỉ nhìn thấy một hàm răng trắng.
Trình Triệt Nho:...
Còn không nói là đổi khẩu vị đi.
Hắn ta có lý do để nghi ngờ rằng người kia chỉ muốn khoe khoang với mình rằng anh ta đã kết hôn.
Nhưng cũng không ngờ được Hoắc Bắc Hành lại bị một người như vậy trói lại.
Sau khi trợ lý lái xe ra, Hoắc Bắc Hành không để ý đến đối phương, trực tiếp lên xe.
Nhắm mắt dưỡng thần mở miệng nói: "Chuyển người vừa rồi đến chi nhánh. "
Trợ lý: "Trình Triệt Nho gần đây nổi tiếng..."
Hoắc Bắc Hành không tranh cãi với cậu ta, chỉ ném ra một câu: "Tôi là ông chủ hay cậu là ông chủ? "
Trợ lý không nói nữa, dù sao đối phương cũng có lý do của mình.
Đến nơi, Hoắc Bắc Hành bảo trợ lý trở về, đi thẳng vào nhà vừa mở cửa đi chưa được mấy bước thì đã gặp An Nhất đang đi tới nghênh đón mình về nhà.
An Nhất mặc đồ ở nhà, thấy anh liền nở nụ cười, khuôn mặt nhỏ nhắn ngoan ngoãn không chịu được: "Anh về rồi. "
An Nhất lúc nãy nhận được điện thoại của Hoắc Chiêm Lâm, nói là đã làm thủ tục xuất viện cho Hoắc Bắc Hành, lát nữa sẽ đưa người trở về.
Không hiểu sao, nhìn thấy An Nhất ở nhà chờ mình, trong lòng Hoắc Bắc Hành có cảm giác thỏa mãn khó hiểu.
Nhưng vừa nghĩ đến nhiệt tình của đối phương đều dành cho tên ngốc kia lại cảm thấy khó chịu trong người.
Có vẻ anh phải ở bên cạnh cậu nhiều hơn mới được.
Sau khi ăn xong cơm tối, Hoắc Bắc Hành nhớ rõ ngày mai hình như có lớp học bơi, định dẫn người đi cùng.
Anh nghiêng đầu nhìn An Nhất đang ngồi trên sô pha, "Bà xã. "
An Nhất không ngẩng đầu lên: "Hả? "
Hoắc Bắc Hành: "Ngày mai em có rảnh không? "
Ngày mai không có làm việc.
"Có, làm sao vậy?"
"Vậy em có thể đi học bơi cùng với tôi không?"
An Nhất sửng sốt vài giây, đối phương mới xuất viện phải đi học bơi: "Vết thương của anh..."
Hoắc Bắc Hành lắc đầu, bộ dáng kiên cường, "Không sao, có thể đội mũ bơi. "
An Nhất không biết bơi, chắc là đi theo uống nước hồ bơi nhưng cậu cũng không từ chối: " Được, thật ra tôi cũng rất tò mò".
Hoắc Bắc Hành: "Tò mò cái gì? "
An Nhất: " Vị của nước biển và nước hồ bơi có gì khác nhau?. "
Hoắc Bắc Hành:...
Sáng hôm sau, Hoắc Bắc Hành dẫn người đi đến hồ bơi, khu vực anh học bơi là khu VVIP, người ở đây không nhiều lắm, nhưng money trong túi lại rất nhiều.
An Nhất cùng anh đi vào phòng thay đồ, cậu không mang theo đồ bơi, chủ yếu tới đây chính là đi cùng Hoắc Bắc Hành, thuận tiện đá nước chơi.
Phòng thay đồ rộng rãi, An Nhất mới đi vào đã bị một đám người thân hình cường tráng hấp dẫn.
Bởi vì thiết kế quần áo nên cậu thường tập trung vào dáng người của người khác để tìm linh cảm.
Mà lúc này trong phòng thay quần áo, người có dáng người đẹp không ít.
Hoắc Bắc Hành từ gian thay quần áo đi ra, liền nhìn thấy một người đàn ông mặc khăn tắm đứng trước mặt An Nhất.
"Cậu muốn đếm sao, gần đây tôi vừa luyện cơ bụng, tám khối đó."
Dứt lời, chỉ thấy An Nhất thật đúng là nghiêm túc đếm.
Không nhiều không ít, vừa vặn tám khối.
Chàng trai học toán tốt đấy.
Người đàn ông nhìn người đang ngồi trên ghế nghỉ, hoàn toàn phù hợp với khẩu vị của mình, đang định bắt chuyện thì cảm nhận được một ánh mắt nguy hiểm, quay đầu nhìn thấy khuôn mặt đen thui của Hoắc Bắc Hưng, mang theo khí tức đáng sợ.
Thì ra có bạn, người đàn ông xấu hổ rời khỏi sân khấu.
Hoắc Bắc Hành đen mặt đi tới, trên mặt tràn đầy không vui: "Vừa rồi em đang làm gì vậy? "
An Nhất: " Anh ấy có một cơ bụng đẹp, tôi xem thử đó mà"
Hoắc Bắc Hành: "Vậy sao em không thử sờ xem?"
Đôi mắt An Nhất sáng lên, "Được không? "
~~~~~~~~~~
Editor: Mấy bà đếm thử đúng 8 cục ko?
Hoắc Nam Tầm dứt lời, im lặng vài giây, có phải ông nói có chút quá đáng hay không, dù sao trước kia Bắc Hành cũng là đứa con trai nhỏ ông thương nhất. Hiện tại đối phương bệnh nặng vừa mới hết hình như nghe những chuyện này cũng không tốt lắm.
Nhìn Hoắc Bắc Hành trầm mặc không nói nhìn ra ngoài cửa sổ, Hoắc Nam Tầm thở dài, là lời ông nói có chút nặng, dù sao có chuyện gì không thể thương lượng cả, chỉ là vừa rồi có một chút nóng đầu nên nói chuyện không kiểm soát thôi.
Hoắc Bắc Hành mở miệng: "Ba. "
Hoắc Nam Tầm bình tĩnh lại, định nói đúng sai với đứa con trai mình: " Bắc Hành à, vừa rồi..."
Chỉ thấy Hoắc Bắc Hành giơ tay chỉ ra ngoài cửa sổ, "Ba xem đám mây kia, giống y như mặt ba."
Hoắc Nam Tầm:...
Nhìn vào đám mây có hình thù kỳ lạ ngoài kia.
Mày là một đứa nghịch tử!
Những lời ông nói lúc nãy căn bản đứa con trời đánh này một chữ cũng nghe không lọt!!
Hoắc Bắc Hành hỏi ông lúc nãy còn định nói cái gì: "Vừa rồi sao? "
Hoắc Nam Tầm: "Vừa rồi mắng anh không sai chút nào!"
Nhưng Hoắc Bắc Hành lại bày ra vẻ mặt không đau không ngứa, giống như lời vừa rồi là mắng người khác, một chút cũng không có liên quan gì tới mình.
Hoắc Nam Tầm hít sâu một hơi, lảo đảo lùi một bước. Hoắc Chiêm Lâm đưa tay đỡ: "Ba. "
Hoắc Nam Tầm chỉ vào Hoắc Bắc Hành: "Đều là em trai tốt mà anh dạy đấy!"
Hoắc Chiêm Lâm:...
Ba à! Ba đã là người lớn rồi sao còn thích vứt nồi lung tung thế!
Nuôi nó lớn như vậy không phải là ba sao?!
Hoắc Bắc Hành đứng dậy, khuôn mặt đẹp trai không có góc chết, chân mày khẽ nhướng lên: "Ba có ý gì, con đều hiểu, ba nói không sai, là con không xứng với An Nhất."
Hoắc Nam Tầm không nhận nợ: "Lời này chính là chính anh nói, tôi không nói. "
Nội tâm: Xem ra mi cũng biết đó.
Hoắc Chiêm Lâm đứng ở một bên nhìn Hoắc Nam Tầm, hắn nên làm thế nào, nói cho người cha già của hắn biết là thái độ và suy nghĩ của ông đều đem dán lên hết trên mặt rồi.
Hoắc Nam Tầm nhìn thấy ánh sáng của hy vọng, hỏi: "Vậy anh sắp ly hôn với Nhất Nhất?" "
Hoắc Bắc Hành: "Không ly. "
Ánh sáng của hy vọng đột nhiên trở thành một bóng đèn cháy.
Vậy anh đã nói gì, lời thú tội trước khi phạm tội?
Hoắc Nam Tầm không hiểu, cũng không ủng hộ: "Tại sao? Anh cho rằng An Nhất là đã tình nguyện gả cho anh sao?"
Đừng giả vờ si tình nữa.
Trời có sập, anh cũng đừng giả bộ ở đây nữa.
Hoắc Bắc Hành: "Khi con và em ấy kết hôn, không phải lúc đó con còn là một kẻ ngốc sao? "
Hoắc Nam Tầm: "Anh biết là tốt rồi. "
Hoắc Bắc Hành: "Kẻ ngốc có phúc của kẻ ngốc, kết hôn với em ấy là con xứng đáng"
Hoắc Nam Tầm:...
Hoắc Nam Tầm á khẩu không nói nên lời chỉ vào đứa con trời đánh của mình.
Thật là thật là không biết xấu hổ.
Nếu không phải là con ruột của mình, đã sớm đánh chết.
Hai cha con tranh luận một hồi lâu, cuối cùng rút ra hai chữ, không ly.
Hoắc Nam Tầm đau đầu: "Nếu anh không ly hôn, thì tự quản tốt mình, đừng ở bên ngày chọc hoa dính cỏ rồi tự đưa mình lên tin tức nữa"
Trong lòng Hoắc Nam Tầm lần đầu tiên xuất hiện suy nghĩ, ông không muốn có con gái rượu hay cháu gái nhỏ nữa.
Hơn nữa sau này cũng không có ý định muốn.
Lúc này trong nội tâm của ông có một loại khó chịu nói không nên lời, giống như bị đánh một quyền nhưng kêu không ra tiếng, kêu không được đau nghẹn tức cái lồng ngực.
Hiện tại đối với cuộc hôn nhân của hai người, như thể bắp cả nhà ông trồng lớn lên tươi tốt lại bị heo củng đi mất, loại bất lực này chỉ có thể đứng nhìn không thể ngăn cản.
1
An Nhất rõ ràng là gả cho con trai nhà mình, nhưng rõ ràng lại có cảm giác đang đẩy Nhất Nhất vào hố lửa.
Hoắc Bắc Hành nhìn ra ngoài cửa sổ: "Ba, tại sao ba không khuyên con bảo vệ cuộc hôn nhân này? Người xưa đã dạy, thà phá hủy mười ngôi chùa còn hơn phá hủy một cuộc hôn nhân! Ba không biết sao?"
Hoắc Nam Tầm hận không thể nhổ nước bọt vào bản mặt của đứa con trai mình: "Anh không muốn làm người, nhưng tôi còn làm người đấy. "
"......"
Vết thương trên đầu Hoắc Bắc Hành không có gì đáng ngại, buổi chiều liền làm thủ tục xuất viện, thay vì trực tiếp về nhà, anh lại đến công ty.
Chuyện anh ngốc nghếch được giữ bí mật với bên ngoài, công ty chỉ nghĩ rằng anh đang đi nghỉ phép sống cuộc đời ăn chơi trác táng ở đâu đó.
Công ty dưới danh nghĩa của Hoắc Bắc Hành không ít, nhưng để tránh đụng chạm tới sản nghiệp của gia tộc, đại bộ phận trọng tâm đều đặt ở giới giải trí, các ngành công nghiệp khác làm phụ, nếu như anh nhảy vào chơi cổ phiếu hay đất đai không chừng tin đồn anh muốn đoạt quyền làm gia chủ Hoắc gia càng lớn.
Cái loại đi làm cho đến chết này, Hoắc Bắc Hành không có hứng thú.
Biết được ông chủ vắng mặt hai năm sắp trở về, thư ký và trợ lý suýt nữa rơi nước mắt.
Đại ma vương, anh còn biết đường quay lại à?
Anh có biết, bọn tôi đã trải qua cuộc sống như thế nào trong suốt thời gian anh tận hưởng niềm vui ngoài kia không?!
Tuy danh tiếng bên ngoài của Hoắc Bắc Hành xấu đến mức không nỡ nhìn nhưng khi anh làm việc lại như biến thành một người khác làm cho người ta cảm thấy cực kì kiên định.
Hoắc Bắc Hành trở lại công ty, chủ yếu xem xét các hạng mục hợp tác gần đây, tới khoảng gần ba giờ chiều từ trên ghế đứng dậy định về nhà.
Trợ lý đi theo phía sau anh vuốt mông ngựa nhiệt tình, hy vọng ngày mai anh sẽ trở lại.
Rõ ràng là ông chủ, lại để nhân viên lôi kéo dụ dỗ như đang chèo kéo khách lần sau lại tới.
Nhưng có những ngày ông chủ làm chỗ dựa, bọn họ đã lâu không được tận hưởng lại, Hoắc Bắc Hành địa vị cao trong giới, mặt mũi lớn, cùng ai đàm phán đều phải nhìn sắc mặt hắn vài phần.
Đi xuống tầng hầm, trợ lý đi theo Hoắc Bắc Hành từ trong thang máy đi ra, đi vào bãi đỗ xe.
Hoắc Bắc Hành bảo trợ lý đi lái xe, bằng lái xe của anh hiện không có cầm.
Lúc này một chiếc xe bảo mẫu màu đen từ từ chạy vào bãi đỗ xe, toàn thân xe một màu đen bóng, được công ty trang bị cho nghệ sĩ.
Rất sang trọng và xa hoa.
Trình Triệt Nho từ trên xe xuống, mấy ngày trước bộ phim hợp tác với đạo diễn lớn đã được công chiếu, hiện tại lưu lượng tăng vọt tiến vào hàng ngũ nghệ sĩ tuyến hai, hồng khí dưỡng nhân. Hiện tại trạng thái cả người rất tốt, mỗi một nụ cười đều là một bức tranh đẹp.*
*Chỗ này tác giả dùng câu lóng trong giới giải trí Hồng khí dưỡng nhân: nghĩa là sau khi bạo hồng thì sự nổi tiếng mang đến sự tự tin, thuận theo tinh khí thần phi thăng, vẻ mặt xuân phong đắc ý, khí phách lộ ra ngoài.
Hắn vừa mới đặt chân đứng vững dưới đất, liền nhìn thấy Hoắc Bắc Hành cách đó không xa, hai mắt mở to, đã một thời gian dài không nhìn thấy ông chủ rồi.
Trước kia đối phương gặp hắn còn diễn kịch một hồi, tuy rằng là giả, diễn trước mặt mọi người, nhưng nhờ đó địa vị trong giới tăng vọt, không ít người nịnh bợ hắn, Trình Triệt Nho tự nhiên là có ấn tượng tốt với vị ông chủ đẹp trai nhiều tiền này.
"Hoắc tổng."
Hoắc Bắc Hành nghe thấy tiếng, nhấc mắt lên nhìn một cái, chỉ thấy một nam sinh ăn mặc bảnh bao đang đi về phía mình.
Về phần là ai, Hoắc Bắc Hành không có kí ức gì, hẳn là tiểu minh tinh công ty mới ký hợp đồng.
Trình Triệt Nho tiến lên muốn ôm cánh tay Hoắc Bắc Hành, giọng điệu kích động: "Hoắc tổng, đã lâu không gặp, gần đây anh thế nào?"
Hoắc Bắc Hành gần như là nghiêng người theo bản năng tránh thoát, thuộc tính thê nô thời kỳ ngốc đột nhiên bộc phát, anh nhìn đối phương vài giây nhưng cũng không thể nhớ người này là ai.
Trình Triệt Nho cũng không để ý hành động của anh, thấy người nhìn mình liền nhiệt tình cười cười rồi đi thẳng vào vấn đề: "Tuy rằng đã lâu không gặp, nhưng em vẫn chú ý tới tin tức của Hoắc tổng, em thấy gần đây bên cạnh Hoắc tổng không có bạn, có muốn hay không..."
Hắn nhìn Hoắc Bắc Hành, ánh mắt ám chỉ.
"À, như vậy sao..." Hoắc Bắc Hành vẻ mặt tự nhiên, sau hiểu được ý đồ của đối phương, bộ dáng buồn rầu, "Nếu đổi lại là trước kia tôi có lẽ sẽ cân nhắc, nhưng hiện tại không được".
Trình Triêu Nho: "Tại sao? "
Chẳng lẽ đối phương đổi khẩu vị.
Hoắc Bắc Hành giọng điệu thoải mái: "Tôi đã kết hôn rồi không thể giấu vợ sau lưng làm chuyện xấu được, bằng không cậu ấy ly hôn với tôi thì làm sao bây giờ? "
Trình Triệt Nho sững sờ tại chỗ: "Hoắc tổng..."
Ở trong mắt hắn, đối phương cũng không phải là người chung thủy gì.
Hải vương hoàn lương nói ra cũng không ai tin.
Hoắc Bắc Hành lấy ví tiền từ trong túi ra, bên trong là bức ảnh răng trắng nhỏ, giơ lên trước mặt người nọ, "Thế nào, xinh đẹp không giống như sôcôla vậy. "
Nhìn ngũ quan mơ hồ trong ảnh, chỉ nhìn thấy một hàm răng trắng.
Trình Triệt Nho:...
Còn không nói là đổi khẩu vị đi.
Hắn ta có lý do để nghi ngờ rằng người kia chỉ muốn khoe khoang với mình rằng anh ta đã kết hôn.
Nhưng cũng không ngờ được Hoắc Bắc Hành lại bị một người như vậy trói lại.
Sau khi trợ lý lái xe ra, Hoắc Bắc Hành không để ý đến đối phương, trực tiếp lên xe.
Nhắm mắt dưỡng thần mở miệng nói: "Chuyển người vừa rồi đến chi nhánh. "
Trợ lý: "Trình Triệt Nho gần đây nổi tiếng..."
Hoắc Bắc Hành không tranh cãi với cậu ta, chỉ ném ra một câu: "Tôi là ông chủ hay cậu là ông chủ? "
Trợ lý không nói nữa, dù sao đối phương cũng có lý do của mình.
Đến nơi, Hoắc Bắc Hành bảo trợ lý trở về, đi thẳng vào nhà vừa mở cửa đi chưa được mấy bước thì đã gặp An Nhất đang đi tới nghênh đón mình về nhà.
An Nhất mặc đồ ở nhà, thấy anh liền nở nụ cười, khuôn mặt nhỏ nhắn ngoan ngoãn không chịu được: "Anh về rồi. "
An Nhất lúc nãy nhận được điện thoại của Hoắc Chiêm Lâm, nói là đã làm thủ tục xuất viện cho Hoắc Bắc Hành, lát nữa sẽ đưa người trở về.
Không hiểu sao, nhìn thấy An Nhất ở nhà chờ mình, trong lòng Hoắc Bắc Hành có cảm giác thỏa mãn khó hiểu.
Nhưng vừa nghĩ đến nhiệt tình của đối phương đều dành cho tên ngốc kia lại cảm thấy khó chịu trong người.
Có vẻ anh phải ở bên cạnh cậu nhiều hơn mới được.
Sau khi ăn xong cơm tối, Hoắc Bắc Hành nhớ rõ ngày mai hình như có lớp học bơi, định dẫn người đi cùng.
Anh nghiêng đầu nhìn An Nhất đang ngồi trên sô pha, "Bà xã. "
An Nhất không ngẩng đầu lên: "Hả? "
Hoắc Bắc Hành: "Ngày mai em có rảnh không? "
Ngày mai không có làm việc.
"Có, làm sao vậy?"
"Vậy em có thể đi học bơi cùng với tôi không?"
An Nhất sửng sốt vài giây, đối phương mới xuất viện phải đi học bơi: "Vết thương của anh..."
Hoắc Bắc Hành lắc đầu, bộ dáng kiên cường, "Không sao, có thể đội mũ bơi. "
An Nhất không biết bơi, chắc là đi theo uống nước hồ bơi nhưng cậu cũng không từ chối: " Được, thật ra tôi cũng rất tò mò".
Hoắc Bắc Hành: "Tò mò cái gì? "
An Nhất: " Vị của nước biển và nước hồ bơi có gì khác nhau?. "
Hoắc Bắc Hành:...
Sáng hôm sau, Hoắc Bắc Hành dẫn người đi đến hồ bơi, khu vực anh học bơi là khu VVIP, người ở đây không nhiều lắm, nhưng money trong túi lại rất nhiều.
An Nhất cùng anh đi vào phòng thay đồ, cậu không mang theo đồ bơi, chủ yếu tới đây chính là đi cùng Hoắc Bắc Hành, thuận tiện đá nước chơi.
Phòng thay đồ rộng rãi, An Nhất mới đi vào đã bị một đám người thân hình cường tráng hấp dẫn.
Bởi vì thiết kế quần áo nên cậu thường tập trung vào dáng người của người khác để tìm linh cảm.
Mà lúc này trong phòng thay quần áo, người có dáng người đẹp không ít.
Hoắc Bắc Hành từ gian thay quần áo đi ra, liền nhìn thấy một người đàn ông mặc khăn tắm đứng trước mặt An Nhất.
"Cậu muốn đếm sao, gần đây tôi vừa luyện cơ bụng, tám khối đó."
Dứt lời, chỉ thấy An Nhất thật đúng là nghiêm túc đếm.
Không nhiều không ít, vừa vặn tám khối.
Chàng trai học toán tốt đấy.
Người đàn ông nhìn người đang ngồi trên ghế nghỉ, hoàn toàn phù hợp với khẩu vị của mình, đang định bắt chuyện thì cảm nhận được một ánh mắt nguy hiểm, quay đầu nhìn thấy khuôn mặt đen thui của Hoắc Bắc Hưng, mang theo khí tức đáng sợ.
Thì ra có bạn, người đàn ông xấu hổ rời khỏi sân khấu.
Hoắc Bắc Hành đen mặt đi tới, trên mặt tràn đầy không vui: "Vừa rồi em đang làm gì vậy? "
An Nhất: " Anh ấy có một cơ bụng đẹp, tôi xem thử đó mà"
Hoắc Bắc Hành: "Vậy sao em không thử sờ xem?"
Đôi mắt An Nhất sáng lên, "Được không? "
~~~~~~~~~~
Editor: Mấy bà đếm thử đúng 8 cục ko?