Trước mặt Diệp Thanh An, Mặc Như đều cất hết nanh vuốt cùng tâm tư của mình. Đơn giản chính là sợ dọa nàng.
Trong mắt Mặc Như, Diệp Thanh An chính là tiểu thiên sứ đơn thuần.
Quan hệ của hai người ban đầu vốn là đôi bên cùng có lợi.
Mặc Như cần một ngôi nhà để về, còn Diệp Thanh An cần người bảo vệ.
Bọn họ vừa đề phòng vừa quan sát đối phương, mà tiếp xúc càng lâu thì cũng thấy được ưu lẫn nhược của người kìa. Từ đó sinh ra hảo cảm.
Mặc Như bước ra ngoài, nàng đứng một lúc lâu liền mỉm cười. Không ai biết nàng ấy nghĩ tới điều gì.
Lúc sau nàng đột nhiên lên tiếng.
"Tiểu ám vệ đại nhân."
Vài giây sau không thấy ai đáp lại.
Mặc Như vẫn kiên nhẫn gọi lại lần nữa: "Ta biết ngươi ở đây mà tiểu ám vệ."
Lại không có tiếng đáp lại.
Theo đó là ánh mắt dần lạnh xuống của Mặc Như, và đúng lúc này có một người không biết từ đâu nhảy ra.
Mặc Như lại tươi cười nói: "Đa tạ."
"...Không có gì." Người kia đáp.
Tiểu ám vệ bổ sung: "Coi như đáp lễ đi."
Tiểu ám vệ biết ngay từ ngày đầu tiên mình đã bị phát hiện.
Mặc dù không biết tại sao Diệp Thanh An lại coi như không thấy.
Hai ngày đầu thì không có động tĩnh gì nhưng không biết vì sao đến ngày thứ ba Diệp Thanh An đột nhiên làm thêm một phần cơm rồi để đấy.
Vài ngày liên tiếp cứ như vậy, tiểu ám vệ cũng hiểu phần đó dành cho mình nên cũng bắt đầu ăn.
Không cần Mặc Như nói thì tiểu ám vệ cũng sẽ giúp Diệp Thanh An.
Tiểu ám vệ: "Sau này ta sẽ không giám sát vương phi nữa."
"A, vậy sao."
Mặc Như cũng không ngạc nhiên gì.
"...Vậy cáo từ."
Sau buổi nói chuyện hôm đó thì cũng đã vài ngày trôi qua.
Lúc này Diệp Thanh An cùng Mặc Như đang phơi nắng ngoài sân.
Không biết từ lúc nào mà trên tường bỗng ló ra một cái đầu trọc, rồi lại thêm ba cái đầu có tóc.
Lúc sau có bốn người đã trèo vào trong.
Mặc Như phản ứng nhanh liền chắn trước Diệp Thanh An, trong tay áo thủ sẵn con dao chỉ chờ động thủ.
Bốn người, một tên đầu trọc lại thêm một vết sẹo bên mắt trái, người đứng bên trái tên này cũng coi... ừm, "miễn cưỡng" nhìn được.
Mà "miễn cưỡng" ở đây là gương mặt yêu kiều trắng như tuyết, đôi đồng tử tựa lưu ly nhạt màu cùng cảm giác khiến người ta mất cảnh giác.
Hai người còn lại thì cũng không nổi bật nhưng vừa nhìn liền biết không phải người tốt.
Nam nhân có vẻ đẹp "miễn cưỡng" trong mắt Mặc Như lên tiếng trước.
"Đừng cảnh giác như thế chứ, ta không phải người xấu."
Mặc Như: "Trèo tường đều không phải người tốt."
Diệp Thanh An nghe xong câu này liền trầm mặc một lát rồi lại nhớ tới mấy hôm trước Mặc Như cũng ra ngoài bằng cùng phương pháp và cùng một nơi với mấy người kia.
Nam nhân kia không những không tức giận còn mỉm cười.
Nhưng giây sau y liền rút dao lao lên, Mặc Như thấy vậy cũng tham chiến.
Ba người đi cùng y liền ngây ra. Ơ, sao động thủ vậy.
"Dương công tử..."
Diệp Thanh An cũng đang định gọi người thì thấy cảnh này quen quen.
Chiêu thức của hai người giống hệt nhau, từ bước chân đến cách ra chiêu. Nhưng nam nhân kia có vẻ yếu thế hơn.
Mặc Như giao thủ vài chiêu cũng nhận ra những điều này.
Nàng lùi ra sau vài bước, những chiêu thức này là tự nghĩ ra, nó do một người dạy nàng.
Trên đời này chỉ có tên đó và một người nữa.
Mặc Như dè dặt nói: "Một người đàn ông đâm đầu xuống cát ở sa mạc, chết, bên cạnh là mấy chiếc va li hành lý. Trong tay nạn nhân cầm một nửa que diêm. Người này vì sao mà chết?"(*)
Nam nhân kia liền đáp: "Máy bay gặp sự cố, tất cả mọi người phải nhảy dù để thoát, nhưng thiếu một chiếc dù, họ đã dùng trò bốc thăm để xác định người không được dùng dù, rất tiếc là người đàn ông của đó đã bốc thăm trúng chiếc que diêm định mệnh."(*)
Khuôn mặt mọi người đều thoáng qua vẻ kinh ngạc, đặc biệt là Mặc Như.
Mặc Như tiếp tục hỏi: "Nếu một ngày nào đó ngươi ở trên sân thượng trong nhà tận mắt chứng kiến một vụ án mạng dưới lầu, lúc này hung thủ đã phát hiện ngươi, hắn ngước đầu về phía ngươi, không ngừng chỉ ngươi, tại sao hắn làm vậy?(*)
"Bởi vì hắn đang đếm nhà huynh ở lầu mấy, muốn lập tức xông lên diệt khẩu."(*)
"..."
"Vậy..." Càng nói Mặc Như càng run rẩy, "Vậy nếu ngươi là tên sát nhân liên hoàn sau khi dùng vũ khí sắc bén đâm liên tiếp vào nạn nhân thì tức tốc rời đi và lựa chọn địa điểm là ở trong thang máy thủy tinh, vậy thì mục đích mà ngươi làm những việc này là gì?"(*)
"Vì để có thể quan sát dáng vẻ nạn nhân từ từ đau khổ mà chết đi ở bên ngoài thang máy."(*)
"Câu hỏi cuối cùng, ta là ai?"
Nam nhân kìa dịu dàng đáp: "Là người ta yêu."
Trong mắt Mặc Như, Diệp Thanh An chính là tiểu thiên sứ đơn thuần.
Quan hệ của hai người ban đầu vốn là đôi bên cùng có lợi.
Mặc Như cần một ngôi nhà để về, còn Diệp Thanh An cần người bảo vệ.
Bọn họ vừa đề phòng vừa quan sát đối phương, mà tiếp xúc càng lâu thì cũng thấy được ưu lẫn nhược của người kìa. Từ đó sinh ra hảo cảm.
Mặc Như bước ra ngoài, nàng đứng một lúc lâu liền mỉm cười. Không ai biết nàng ấy nghĩ tới điều gì.
Lúc sau nàng đột nhiên lên tiếng.
"Tiểu ám vệ đại nhân."
Vài giây sau không thấy ai đáp lại.
Mặc Như vẫn kiên nhẫn gọi lại lần nữa: "Ta biết ngươi ở đây mà tiểu ám vệ."
Lại không có tiếng đáp lại.
Theo đó là ánh mắt dần lạnh xuống của Mặc Như, và đúng lúc này có một người không biết từ đâu nhảy ra.
Mặc Như lại tươi cười nói: "Đa tạ."
"...Không có gì." Người kia đáp.
Tiểu ám vệ bổ sung: "Coi như đáp lễ đi."
Tiểu ám vệ biết ngay từ ngày đầu tiên mình đã bị phát hiện.
Mặc dù không biết tại sao Diệp Thanh An lại coi như không thấy.
Hai ngày đầu thì không có động tĩnh gì nhưng không biết vì sao đến ngày thứ ba Diệp Thanh An đột nhiên làm thêm một phần cơm rồi để đấy.
Vài ngày liên tiếp cứ như vậy, tiểu ám vệ cũng hiểu phần đó dành cho mình nên cũng bắt đầu ăn.
Không cần Mặc Như nói thì tiểu ám vệ cũng sẽ giúp Diệp Thanh An.
Tiểu ám vệ: "Sau này ta sẽ không giám sát vương phi nữa."
"A, vậy sao."
Mặc Như cũng không ngạc nhiên gì.
"...Vậy cáo từ."
Sau buổi nói chuyện hôm đó thì cũng đã vài ngày trôi qua.
Lúc này Diệp Thanh An cùng Mặc Như đang phơi nắng ngoài sân.
Không biết từ lúc nào mà trên tường bỗng ló ra một cái đầu trọc, rồi lại thêm ba cái đầu có tóc.
Lúc sau có bốn người đã trèo vào trong.
Mặc Như phản ứng nhanh liền chắn trước Diệp Thanh An, trong tay áo thủ sẵn con dao chỉ chờ động thủ.
Bốn người, một tên đầu trọc lại thêm một vết sẹo bên mắt trái, người đứng bên trái tên này cũng coi... ừm, "miễn cưỡng" nhìn được.
Mà "miễn cưỡng" ở đây là gương mặt yêu kiều trắng như tuyết, đôi đồng tử tựa lưu ly nhạt màu cùng cảm giác khiến người ta mất cảnh giác.
Hai người còn lại thì cũng không nổi bật nhưng vừa nhìn liền biết không phải người tốt.
Nam nhân có vẻ đẹp "miễn cưỡng" trong mắt Mặc Như lên tiếng trước.
"Đừng cảnh giác như thế chứ, ta không phải người xấu."
Mặc Như: "Trèo tường đều không phải người tốt."
Diệp Thanh An nghe xong câu này liền trầm mặc một lát rồi lại nhớ tới mấy hôm trước Mặc Như cũng ra ngoài bằng cùng phương pháp và cùng một nơi với mấy người kia.
Nam nhân kia không những không tức giận còn mỉm cười.
Nhưng giây sau y liền rút dao lao lên, Mặc Như thấy vậy cũng tham chiến.
Ba người đi cùng y liền ngây ra. Ơ, sao động thủ vậy.
"Dương công tử..."
Diệp Thanh An cũng đang định gọi người thì thấy cảnh này quen quen.
Chiêu thức của hai người giống hệt nhau, từ bước chân đến cách ra chiêu. Nhưng nam nhân kia có vẻ yếu thế hơn.
Mặc Như giao thủ vài chiêu cũng nhận ra những điều này.
Nàng lùi ra sau vài bước, những chiêu thức này là tự nghĩ ra, nó do một người dạy nàng.
Trên đời này chỉ có tên đó và một người nữa.
Mặc Như dè dặt nói: "Một người đàn ông đâm đầu xuống cát ở sa mạc, chết, bên cạnh là mấy chiếc va li hành lý. Trong tay nạn nhân cầm một nửa que diêm. Người này vì sao mà chết?"(*)
Nam nhân kia liền đáp: "Máy bay gặp sự cố, tất cả mọi người phải nhảy dù để thoát, nhưng thiếu một chiếc dù, họ đã dùng trò bốc thăm để xác định người không được dùng dù, rất tiếc là người đàn ông của đó đã bốc thăm trúng chiếc que diêm định mệnh."(*)
Khuôn mặt mọi người đều thoáng qua vẻ kinh ngạc, đặc biệt là Mặc Như.
Mặc Như tiếp tục hỏi: "Nếu một ngày nào đó ngươi ở trên sân thượng trong nhà tận mắt chứng kiến một vụ án mạng dưới lầu, lúc này hung thủ đã phát hiện ngươi, hắn ngước đầu về phía ngươi, không ngừng chỉ ngươi, tại sao hắn làm vậy?(*)
"Bởi vì hắn đang đếm nhà huynh ở lầu mấy, muốn lập tức xông lên diệt khẩu."(*)
"..."
"Vậy..." Càng nói Mặc Như càng run rẩy, "Vậy nếu ngươi là tên sát nhân liên hoàn sau khi dùng vũ khí sắc bén đâm liên tiếp vào nạn nhân thì tức tốc rời đi và lựa chọn địa điểm là ở trong thang máy thủy tinh, vậy thì mục đích mà ngươi làm những việc này là gì?"(*)
"Vì để có thể quan sát dáng vẻ nạn nhân từ từ đau khổ mà chết đi ở bên ngoài thang máy."(*)
"Câu hỏi cuối cùng, ta là ai?"
Nam nhân kìa dịu dàng đáp: "Là người ta yêu."