Diệp Thanh An được nha hoàn đưa đến phòng cũ của mình, nơi này quả thực tốt hơn Vương phủ rất nhiều. Đến một lớp bụi mỏng cũng không có, xem ra nơi này dù không có người ở cũng được quét dọn sạch sẽ.
Vì hơi mệt nên nàng ở luôn trong phòng, nhưng chưa được bao lâu Mặc Như đã đến lèo nhèo.
''Chủ nhân, ta đói.''
''Bảo phòng bếp.'' Nàng nhíu chân mày xuống, giọng nói nhàn nhạt.
''Đồ ăn họ nấu không hợp khẩu vị. Chủ nhân, chẳng lẽ người định để ta chết đói sao? Hu hu hu, người chả thương ta.''
Mặc Như nằm lăn ra đất ăn vạ, Diệp Thanh An không nói gì, im lặng nhìn.
Mặc Như này nháo quả thực lợi hại công thêm cái tính dễ mềm lòng của Diệp Thanh An với nàng ấy nên cũng chẳng qua bao lâu nàng thở dài một tiếng, nhẹ giọng hỏi: ''Ăn gì?''
''Hamburger, KFC.'' Mặc Như lập tức bật dậy, hai mắt sáng rực, cười rạng rỡ nhìn Diệp Thanh An.
Diệp Thanh An: ''...''
Diệp Thanh An quả thực muốn nói cái gì đó nhưng chung quy lại vẫn là 'người lợi hại lắm' nhưng không có dũng khí nói ra.
Sau đó nàng đi xuống phòng bếp, nhìn thấy nàng, mấy người trong đó rất ngạc nhiên nhưng nhanh chóng cúi người hành lễ.
''Vương phi muốn ăn gì có thể dặn dò người hầu ạ. Một người cao quý như ngài lại vào tận bếp thế này...'' Quản sự đang ở đây thấy nàng xuống liền cười cười ôn hòa nói.
''Chuẩn bị vài thứ cho ta.'' Nàng không có ý định trả lời vấn đề này, trực tiếp đi đến cầm lấy một con dao sau đó nhìn bọn họ ra lệnh.
''Ngài đây là...''
''Nấu ăn.''
''Hả?!!''
Cả phòng bếp nghe nàng nói vậy mà ngạc nhiên tới nỗi còn tưởng tai mình nghe nhầm, một người còn hỏi lại lần nữa: ''Vương phi muốn nấu gì sao?''
Diệp Thanh An không đáp lại, chỉ đọc tên nguyên liệu cần dùng và giờ họ đã chắc chắn là nàng muốn nấu ăn thật.
''Cái này...''
''Không được?'' Diệp Thanh An nhíu mày nhìn họ.
''À, không. Mau chuẩn bị cho ngài ấy đi.'' Quản sự liền ra lệnh cho mọi người chuẩn bị.
''Vương phi, lão nô còn có việc xin cáo lui trước.'' Quản sự đó cung kính hành lễ.
Diệp Thanh An không nói, chỉ nhẹ nhàng gật đầu.
Vừa bước ra ngoài liền phân phó một gia đinh: ''Bẩm báo với lão gia là Vương phi lại muốn phá phòng bếp.''
''???''
''Ngươi mới tới phải không. Haizz... mà thôi, đi nhanh đi.'' Nhìn thấy biểu cảm như không hiểu của hắn, lão quản sự chỉ thở dài rồi đặt tay lên vai người đó vỗ vỗ mấy cái.
Sau đó tên gia đinh này đem nguyên văn câu nói của quản sự nói với Diệp Minh.
''Cái gì!'' Diệp Minh giật mình khi nghe vậy.
Diệp Hạo Phong và Diệp Hạo Nhiên rất mau nghe được tin này. Hai người đó tuy không cùng nhau ở một chỗ nhưng nhanh chóng chạy tới phòng bếp.
Lúc trước, nàng vì muốn lấy lòng Mộ Dung Trì Yến mà học nấu ăn, tuy nhiên lần nào cũng thất bại, lần nào cũng nổ bếp. Thế nhưng mấy người đó không lo cái bếp đó hỏng mấy lần, dù có phải sửa lại trăm lần cũng không đáng kể.
Cái họ lo là nàng lại bị thương, mỗi lần vào bếp là Diệp Thanh An sẽ lại bị thương.
Nhẹ thì đứt tay, bỏng vài chỗ, nặng thì... quả thực chưa dám nghĩ tới.
BÙM!!
Tiếng động lớn xé tan bầu yên tĩnh.
Hai người họ vừa hay đến trước cửa phòng bếp thì nghe thấy, còn nghĩ là xảy ra chuyện rồi chứ. Diệp Hạo Phong và Diệp Hạo Nhiên khi nãy hơi khựng người vì nghe thấy tiếng nổ nhưng nhanh chóng lấy lại hồn vía sợ hãi mà xông vào trong với ý định cứu người. Chỉ là... có hơi khác tưởng tượng.
Vì hơi mệt nên nàng ở luôn trong phòng, nhưng chưa được bao lâu Mặc Như đã đến lèo nhèo.
''Chủ nhân, ta đói.''
''Bảo phòng bếp.'' Nàng nhíu chân mày xuống, giọng nói nhàn nhạt.
''Đồ ăn họ nấu không hợp khẩu vị. Chủ nhân, chẳng lẽ người định để ta chết đói sao? Hu hu hu, người chả thương ta.''
Mặc Như nằm lăn ra đất ăn vạ, Diệp Thanh An không nói gì, im lặng nhìn.
Mặc Như này nháo quả thực lợi hại công thêm cái tính dễ mềm lòng của Diệp Thanh An với nàng ấy nên cũng chẳng qua bao lâu nàng thở dài một tiếng, nhẹ giọng hỏi: ''Ăn gì?''
''Hamburger, KFC.'' Mặc Như lập tức bật dậy, hai mắt sáng rực, cười rạng rỡ nhìn Diệp Thanh An.
Diệp Thanh An: ''...''
Diệp Thanh An quả thực muốn nói cái gì đó nhưng chung quy lại vẫn là 'người lợi hại lắm' nhưng không có dũng khí nói ra.
Sau đó nàng đi xuống phòng bếp, nhìn thấy nàng, mấy người trong đó rất ngạc nhiên nhưng nhanh chóng cúi người hành lễ.
''Vương phi muốn ăn gì có thể dặn dò người hầu ạ. Một người cao quý như ngài lại vào tận bếp thế này...'' Quản sự đang ở đây thấy nàng xuống liền cười cười ôn hòa nói.
''Chuẩn bị vài thứ cho ta.'' Nàng không có ý định trả lời vấn đề này, trực tiếp đi đến cầm lấy một con dao sau đó nhìn bọn họ ra lệnh.
''Ngài đây là...''
''Nấu ăn.''
''Hả?!!''
Cả phòng bếp nghe nàng nói vậy mà ngạc nhiên tới nỗi còn tưởng tai mình nghe nhầm, một người còn hỏi lại lần nữa: ''Vương phi muốn nấu gì sao?''
Diệp Thanh An không đáp lại, chỉ đọc tên nguyên liệu cần dùng và giờ họ đã chắc chắn là nàng muốn nấu ăn thật.
''Cái này...''
''Không được?'' Diệp Thanh An nhíu mày nhìn họ.
''À, không. Mau chuẩn bị cho ngài ấy đi.'' Quản sự liền ra lệnh cho mọi người chuẩn bị.
''Vương phi, lão nô còn có việc xin cáo lui trước.'' Quản sự đó cung kính hành lễ.
Diệp Thanh An không nói, chỉ nhẹ nhàng gật đầu.
Vừa bước ra ngoài liền phân phó một gia đinh: ''Bẩm báo với lão gia là Vương phi lại muốn phá phòng bếp.''
''???''
''Ngươi mới tới phải không. Haizz... mà thôi, đi nhanh đi.'' Nhìn thấy biểu cảm như không hiểu của hắn, lão quản sự chỉ thở dài rồi đặt tay lên vai người đó vỗ vỗ mấy cái.
Sau đó tên gia đinh này đem nguyên văn câu nói của quản sự nói với Diệp Minh.
''Cái gì!'' Diệp Minh giật mình khi nghe vậy.
Diệp Hạo Phong và Diệp Hạo Nhiên rất mau nghe được tin này. Hai người đó tuy không cùng nhau ở một chỗ nhưng nhanh chóng chạy tới phòng bếp.
Lúc trước, nàng vì muốn lấy lòng Mộ Dung Trì Yến mà học nấu ăn, tuy nhiên lần nào cũng thất bại, lần nào cũng nổ bếp. Thế nhưng mấy người đó không lo cái bếp đó hỏng mấy lần, dù có phải sửa lại trăm lần cũng không đáng kể.
Cái họ lo là nàng lại bị thương, mỗi lần vào bếp là Diệp Thanh An sẽ lại bị thương.
Nhẹ thì đứt tay, bỏng vài chỗ, nặng thì... quả thực chưa dám nghĩ tới.
BÙM!!
Tiếng động lớn xé tan bầu yên tĩnh.
Hai người họ vừa hay đến trước cửa phòng bếp thì nghe thấy, còn nghĩ là xảy ra chuyện rồi chứ. Diệp Hạo Phong và Diệp Hạo Nhiên khi nãy hơi khựng người vì nghe thấy tiếng nổ nhưng nhanh chóng lấy lại hồn vía sợ hãi mà xông vào trong với ý định cứu người. Chỉ là... có hơi khác tưởng tượng.