''Thừa tướng dẫn người đập phá Lục Cẩm viện là có ý gì?''
''Hừ, chỗ ở của thiếp mà còn lớn hơn cả chính thê, đã thế lại còn là nơi phong thủy tốt nhất trong phủ. Đại nghịch bất đạo như thế có phá đi cũng tốt cho Vương gia thôi. Đỡ bị mọi người bàn tán Vương gia sủng ái thiếp thất, lạnh nhạt chính thê, như vậy không tốt cho thanh danh của Vương gia.''
Hai người đó đấu khẩu cũng được một lúc vẫn chưa biết ai sẽ thắng. Diệp Thanh An thấy vậy liền đi lên phía trước một chút.
''Vương gia, thiếp chỉ là nhớ nhà, viết vài bức thư muốn họ tới đây ôn lại chút chuyện. Không ngờ lại xảy ra cơ sự thế này. Xem ra Vương phủ không tiện rồi, nếu vậy mong Vương gia cho phép về Thừa tướng phủ vài ngày.''
Mộ Dung Trì Yến nghe nàng xưng là 'thiếp' đến mức ngọt sớt mà không khỏi nổi hết cả da gà da vịt, Diệp Thanh An và hắn mấy hôm nay gặp không gặp nhau là may rồi. Nay lại tự xưng thiếp không sởn gai ốc sao được.
Diệp Thanh An xưng hô như vậy là cũng có lý do, chẳng là nay nàng ăn chay không muốn đổ máu. Tâm trạng của người trong thế giới ngầm luôn thất thường, nàng cũng vậy. Thế nên chỉ cần là kẻ trong tầm ngắm thì mạng sống của người đó giống như đi trên dây.
''Vương gia, chẳng lẽ ngài không đồng ý.'' Diệp Thanh An nhìn thẳng vào mắt hắn như uy hiếp, ngươi không dám thử, hôm nay ta ăn chay có thịt cho người xem.
''Nhị tỷ, tỷ muốn về Diệp phủ cần gì phải hỏi hắn.''
''Đúng đấy, tỷ muốn đi đâu hắn dám cản sao?''
''Hứ, tùy ngươi.'' Hắn tức giận nhìn nàng nói.
Diệp Thanh An biết hắn sẽ đồng ý, xoay người bước khỏi Lục Cẩm viện: ''Chúng ta đi thôi, không nên làm phiền Vương gia ân ái tại nơi này.''
Ba người cũng theo bước nàng ra khỏi, bọn họ nhìn ra ý châm chọc trong lời nói của nàng. Thiếu chút nữa thôi là cười thành tiếng.
Nhị tỷ à, tỷ ác đấy nha, cái viện rách nát này thì vui vẻ kiểu gì!
Diệp Thanh An cố ý đi chậm lại, cho đến khi là người đi cuối thì đứng lại, hơi nghiêng đầu, khẩu khí bình thản: ''Cảm ơn Vương gia vì đã đồng ý với điều kiện hơi vô lý của ta, mong rằng khi quay lại Vương phủ cái bếp trong viện của ta đã hoàn thành.''
''Cái gì?''
''À, nếu ngài muốn biết bức thư ta viết gì có thể hỏi Viên Hân, nàng là người giúp ta gửi đó.''
Sau vài ngày ở chung với Viên Hân, Diệp Thanh An biết nàng ta là kẻ sợ chết, tuy nhiên lại có rất chung thành với chủ nhân của mình. Thế nên nếu muốn biết bức thư viết gì Mộ Dung Trì Yến chắc chắn sẽ cho người điều tra, mà người bên cạnh nàng chính là những kẻ đầu tiên.
Vậy chi bằng cứ gợi ý cho hắn, nàng cũng muốn xem Viên Hân sẽ phản ứng thế nào để tiện đối phó. Dù nàng ta chưa hành động gì gọi là thất lễ với Diệp Thanh An nhưng đã là hồ ly thì không có con nào không biết mê hoặc lòng người.
Càng tin tưởng, càng đau đớn! Đó là điều mà nàng học được của thế giới ngầm.
[...]
Tại Tịnh Hương các Diệp Thanh An cùng Diệp Hạo Phong và Diệp Hạo Nhiên đang bình thản uống trà. Diệp Minh thì có rất nhiều việc phải làm nên đã về Thừa tướng phủ trước.
''Nhị tỷ, tỷ mau thu dọn đồ đặc rồi về Diệp gia ở luôn đi.''
''Đúng đó, Vương phủ này đúng là hiếp người quá đáng. Tỷ đừng lo, Diệp gia dư sức nuôi thêm một người như tỷ.''
''Nhị tỷ hay tỷ hưu phu đi, ta nuôi tỷ.''
''Hạo Nhiên, đệ có làm gì đâu mà nuôi được tỷ ấy.''
''Sau này ta sẽ làm một đại tướng quân, ai dám bắt nạt tỷ ấy ta giết hắn.''
Diệp Thanh An nhìn hai người họ, thì ra có đệ đệ yêu thương lại là cảm giác này.
''Về Diệp gia thôi, ta chán rồi.''
''Tỷ không tính mang theo cái gì à?''
''Có, mang theo Như là đủ. Viên Hân cần ở lại có việc không theo được.''
Nàng nhấm một ngụm trà bình tĩnh trả lời.
''Hừ, chỗ ở của thiếp mà còn lớn hơn cả chính thê, đã thế lại còn là nơi phong thủy tốt nhất trong phủ. Đại nghịch bất đạo như thế có phá đi cũng tốt cho Vương gia thôi. Đỡ bị mọi người bàn tán Vương gia sủng ái thiếp thất, lạnh nhạt chính thê, như vậy không tốt cho thanh danh của Vương gia.''
Hai người đó đấu khẩu cũng được một lúc vẫn chưa biết ai sẽ thắng. Diệp Thanh An thấy vậy liền đi lên phía trước một chút.
''Vương gia, thiếp chỉ là nhớ nhà, viết vài bức thư muốn họ tới đây ôn lại chút chuyện. Không ngờ lại xảy ra cơ sự thế này. Xem ra Vương phủ không tiện rồi, nếu vậy mong Vương gia cho phép về Thừa tướng phủ vài ngày.''
Mộ Dung Trì Yến nghe nàng xưng là 'thiếp' đến mức ngọt sớt mà không khỏi nổi hết cả da gà da vịt, Diệp Thanh An và hắn mấy hôm nay gặp không gặp nhau là may rồi. Nay lại tự xưng thiếp không sởn gai ốc sao được.
Diệp Thanh An xưng hô như vậy là cũng có lý do, chẳng là nay nàng ăn chay không muốn đổ máu. Tâm trạng của người trong thế giới ngầm luôn thất thường, nàng cũng vậy. Thế nên chỉ cần là kẻ trong tầm ngắm thì mạng sống của người đó giống như đi trên dây.
''Vương gia, chẳng lẽ ngài không đồng ý.'' Diệp Thanh An nhìn thẳng vào mắt hắn như uy hiếp, ngươi không dám thử, hôm nay ta ăn chay có thịt cho người xem.
''Nhị tỷ, tỷ muốn về Diệp phủ cần gì phải hỏi hắn.''
''Đúng đấy, tỷ muốn đi đâu hắn dám cản sao?''
''Hứ, tùy ngươi.'' Hắn tức giận nhìn nàng nói.
Diệp Thanh An biết hắn sẽ đồng ý, xoay người bước khỏi Lục Cẩm viện: ''Chúng ta đi thôi, không nên làm phiền Vương gia ân ái tại nơi này.''
Ba người cũng theo bước nàng ra khỏi, bọn họ nhìn ra ý châm chọc trong lời nói của nàng. Thiếu chút nữa thôi là cười thành tiếng.
Nhị tỷ à, tỷ ác đấy nha, cái viện rách nát này thì vui vẻ kiểu gì!
Diệp Thanh An cố ý đi chậm lại, cho đến khi là người đi cuối thì đứng lại, hơi nghiêng đầu, khẩu khí bình thản: ''Cảm ơn Vương gia vì đã đồng ý với điều kiện hơi vô lý của ta, mong rằng khi quay lại Vương phủ cái bếp trong viện của ta đã hoàn thành.''
''Cái gì?''
''À, nếu ngài muốn biết bức thư ta viết gì có thể hỏi Viên Hân, nàng là người giúp ta gửi đó.''
Sau vài ngày ở chung với Viên Hân, Diệp Thanh An biết nàng ta là kẻ sợ chết, tuy nhiên lại có rất chung thành với chủ nhân của mình. Thế nên nếu muốn biết bức thư viết gì Mộ Dung Trì Yến chắc chắn sẽ cho người điều tra, mà người bên cạnh nàng chính là những kẻ đầu tiên.
Vậy chi bằng cứ gợi ý cho hắn, nàng cũng muốn xem Viên Hân sẽ phản ứng thế nào để tiện đối phó. Dù nàng ta chưa hành động gì gọi là thất lễ với Diệp Thanh An nhưng đã là hồ ly thì không có con nào không biết mê hoặc lòng người.
Càng tin tưởng, càng đau đớn! Đó là điều mà nàng học được của thế giới ngầm.
[...]
Tại Tịnh Hương các Diệp Thanh An cùng Diệp Hạo Phong và Diệp Hạo Nhiên đang bình thản uống trà. Diệp Minh thì có rất nhiều việc phải làm nên đã về Thừa tướng phủ trước.
''Nhị tỷ, tỷ mau thu dọn đồ đặc rồi về Diệp gia ở luôn đi.''
''Đúng đó, Vương phủ này đúng là hiếp người quá đáng. Tỷ đừng lo, Diệp gia dư sức nuôi thêm một người như tỷ.''
''Nhị tỷ hay tỷ hưu phu đi, ta nuôi tỷ.''
''Hạo Nhiên, đệ có làm gì đâu mà nuôi được tỷ ấy.''
''Sau này ta sẽ làm một đại tướng quân, ai dám bắt nạt tỷ ấy ta giết hắn.''
Diệp Thanh An nhìn hai người họ, thì ra có đệ đệ yêu thương lại là cảm giác này.
''Về Diệp gia thôi, ta chán rồi.''
''Tỷ không tính mang theo cái gì à?''
''Có, mang theo Như là đủ. Viên Hân cần ở lại có việc không theo được.''
Nàng nhấm một ngụm trà bình tĩnh trả lời.