• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bên phía Diệp Thanh An vẫn chưa có động tĩnh gì.

Còn bên chỗ Mộ Dung Trì Yến thì trước khi trời sáng hắn đã tỉnh lại.

Mộ Dung Trì Yến ho mấy lần, miệng vết thương đau nhức, hắn thấp giọng ho một tiếng.

Bùi Ninh Dao ngủ gật bên giường, nghe thấy động tĩnh lập tức tỉnh.

Nàng vội vàng bổ nhào vào người Mộ Dung Trì Yến, rưng rưng nước mắt: “Vương gia, ngài tỉnh rồi. Ngài đúng là suýt chút hù chết Ninh Dao mà.”

Mộ Dung Trì Yến miễn cưỡng quay đầu, chỉ là lúc nhìn thấy Bùi Ninh Dao không hiểu sao có chút thấy vọng.

“Nàng luôn ở đây sao?”

“Đúng vậy a, vương gia xảy ra chuyện, thiếp thân căn bản không có cách nào ngủ được, không ở đây sẽ không yên lòng.”

“Vết thương của bản vương ai khâu lại?”



Bùi Ninh Dao không biết tình huống cụ thể trong lúc mà Mộ Dung Trì Yến bị thương. Nàng ta nghĩ một chút rồi nói: “Tất nhiên là Vu đại phu, hắn ngủ ở sát vách.”

Nàng ta không biết Diệp Thanh An biết y thuật chỉ đơn giản nghĩ là nàng đến chăm sóc Mộ Dung Trì Yến thôi.

Bùi Ninh Dao vẫn mặc định rằng Diệp Thanh An vẫn rất yêu Mộ Dung Trì Yến.

Với cả người sát vách bây giờ không phải Vu Tử Ân nữa mà là Diệp Thanh An đang hôn mê.

Mộ Dung Trì Yến nhíu mày, sao hắn tựa như nhìn thấy Diệp Thanh An, còn cảm thấy nàng tự mình xử lý vết thương.

Vậy là hắn hiểu lầm.

Ngẫm lại cũng đúng, nữ nhân kia vô tâm như vậy, có khi còn mong mình chết sớm một chút chứ đừng nói là cứu hắn.

Nhưng ma xui quỷ khiến, Mộ Dung Trì Yến như an ủi chính mình mà hỏi một câu: “Vương phi có phải bị thương nên không tới không?”

Nghe được hắn vậy mà lại mở miệng quan tâm Diệp Thanh An, Bùi Ninh Dao lên cơn giận dữ.

Nàng nhớ tới vết máu trên vai trái của Diệp Thanh An, lúc trước không để ý, giờ Mộ Dung Trì Yến nói mới nhớ.

Bùi Ninh Dao trên mặt không có chút nào thay đổi, bình tĩnh trả lời: “Vương phi trước đó tới qua một chuyến liền trở về, thiếp thân nhìn dáng vẻ của nàng, cả người hoàn hảo không việc gì đâu.”

“Nhưng…”

Mộ Dung Trì Yến muốn nói gì đó nhưng lại thôi.



Dù sao khi đó trời tối, hắn nghe thấy tiếng động nên mới quay sang nhìn chứ không rõ nàng có bị đâm hay không.

Lúc sau cũng mơ hồ nên không phân biệt được đó là máu của hắn hay của Diệp Thanh An.

“Ngươi đi nghỉ ngơi đi.”

Bùi Ninh Dao vốn không muốn nhưng thấy Mộ Dung Trì Yến kiên định như thế đành lui xuống.

“Vĩnh Bân.”

Vài giây sau Vĩnh Bân đẩy cửa bước vào, hắn vốn đang ở phòng bên cạnh đợi vương phi tỉnh. Dù sao thì vương gia cũng có Bùi trắc phi, hắn cũng không tiện vào.

Mà bản thân cũng không có việc gì liền qua chỗ vương phi đợi Diệp Thanh An tỉnh dậy.

Lúc nghe thấy Mộ Dung Trì Yến gọi liền đi qua.

“Nàng ta có tới không?”

Vĩnh Bân vừa nghe liền biết hắn nói tới ai.

Vương phi có từng tới nhưng giờ người đang hôn mê sao mà đến được. Hắn liền thành thật trả lời.

“Hiện giờ thì chưa.” Nghĩ nghĩ một chút liền bổ sung, “Nhưng hôm qua…”

Chỉ là chưa nói hết câu liền nghe thấy Mộ Dung Trì Yến nói: “Rót nước cho bản vương.”

Cứ như vậy bỏ qua sự thật.

Vĩnh Bân cũng không nhiều lời mà đi rót nước.

Nữ nhân này vô tâm vô tình hắn có thể mong đợi gì chứ.

Đột nhiên cảm thấy hành động liều mạng tối qua của mình không khỏi cảm thấy có chút ngu ngốc.

Mộ Dung Trì Yến bây giờ đã tốt hơn nhiều chỉ là đã quá trưa rồi mà Diệp Thanh An vẫn chưa tỉnh, đã thế lại còn bị sốt nữa.

Mặc Như lo lắng muốn chết nhưng cũng không biết phải làm sao.

Nàng đi tới đi lui trong phòng, cuối cùng quyết định mang Diệp Thanh An về Tịnh Hương các.

Vu Tử Ân cũng không ngăn cản.

Tận đến tối Diệp Thanh An mới tỉnh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK