Diệp Thanh An thanh âm rất nhạt, có chút thăm dò.
Trong trí nhớ nguyên chủ, Vu Tử Ân là người không tệ lắm.
Diệp Thanh An làm việc lúc nào cũng cẩn thận nên phòng ngừa sau này có người hoài nghi y thuật của nàng, bỗng nhiên nghĩ ra một kế.
Nàng giảo hoạt cười: ''Vu đại phu, ta từ nhỏ rất hứng thú với y thuật, luôn muốn học hỏi, sau này có thể thường xuyên đến thỉnh giáo ngươi không?''
''Đương nhiên có thể.'' Vu Tử Ân chưa từng thấy Diệp Thanh An như vậy, cảm thấy nàng vô cùng xinh đẹp tươi mát đến lóa mắt, có hơi sửng sốt.
''Vậy thì Diệp Thanh An cảm tạ sư phụ.''
Vu Tử Ân chấn động.
Vương phi quá bất thường, vô cùng dọa người, hắn bỗng nhiên thấy hơi sợ là thế nào!
Mặc Như nghe vậy còn chấn kinh nữa là, chủ nhân ngài vậy mà nhận kẻ khác làm sư phụ. Người ta còn chưa bái sư với y thì thôi. Nàng lại kêu người ta là sư phụ.
Chẳng phải là chê hắn sống lâu quá chăng? Cái danh 'Thánh y' mà người đời đặt cho chủ nhân kiếp trước đâu phải để trưng. Chỉ cần người nàng muốn cứu thì dù có đặt một chân vào Diêm Vương điện cũng có thể kéo về.
Vậy mà giờ lại nhận kẻ khác làm sư phụ, thật muốn làm người ta tổn thọ a.
Vu Tử Ân vừa xem bệnh xong, ra cửa liền gặp Vĩnh Bân, thấy hắn như người mất hồn liền lên tiếng hỏi.
''Viên Hân không cứu được sao?''
''Ngươi muốn biết thì tự vào mà xem.''
Rồi hắn cứ thế rời đi để lại Vĩnh Bân đầy bụng hoang mang, lo lắng.
Nửa đêm, một thân ảnh màu đen vươn tay đẩy cửa ra, rồi bước vào phòng Viên Hân... Nhưng vừa bước vào cửa, cổ hắn cảm thấy lạnh toát, con dao găm đang kề trên cổ.
''Không biết các hạ nửa đêm canh ba ghé thăm nơi khỉ ho cò gáy là có việc gì?''
Nàng dựa vào bên cửa cười như không cười nhìn Mặc Như đang kề dao vào cổ tên lạ mặt.
Người tới lúc này hơi cứng người, im lặng không lên tiếng. Tên này không che mặt, nhưng ánh nến trong phòng mờ ảo, vốn không đủ sáng để có nhìn thấy dung mạo.
Diệp Thanh An suy nghĩ một lúc: ''Giải quyết sạch sẽ vào, tránh gây ảnh hưởng tới Viên Hân, nàng cần ngủ.''
''Vương phi!''
Người áo đen đột nhiên lên tiếng, hắn biết nếu còn không mở miệng thì xem ra hôm nay phải để cái mạng tại Tịnh Hương các. Biểu cảm của Diệp Thanh An không thay đổi, vẫn là cái khí lạnh sương tuyết ngấm sâu vào máu thit. Giọng nói này...
''Vĩnh... Bân.''
Đúng lúc đó Viên Hân chợt tỉnh dậy. Nàng ấy quả không nghe nhầm. Người đó là Vĩnh Bân!
Viên Hân sợ nàng gây khó cho hắn bèn lên tiếng. Khi nãy nàng ấy mơ mơ màng màng nghe thấy ai đó gọi Vương phi. Mà giọng quá đỗi quen thuộc.
''Ồ, Vĩnh Bân thị vệ đêm hôm khuya khoắt lại chui vào phòng nữ tử là có ý gì đây?''
Hắn không nói gì, con dao giờ vẫn trên cổ. Chỉ cần đi sai một bước thì hắn chỉ có mức đi đầu.
''Vương phi, thuộc hạ là đến thăm Viên Hân cô nương. Nghe nói nàng bị trúng độc.''
''Ai nha, không ngờ ngài thị vệ đây lại tốt bụng vậy. Không biết nếu là người khác thì có thế này không ta?''
Vĩnh Bân thấy hơi khó xử, nàng cứ mở lời là 'ngài' khiến hắn không biết nên đáp sao.
''Vương phi, Vĩnh Bân thị vệ chắc không có ý xấu. Ngài có thể cho nô tỳ với ngài ấy nói chuyện một lúc không?''
''Lý do chính đáng? Ta không thể để người của mình chịu tiếng xấu với một nam nhân, lỡ không gả đi được ai chịu trách nhiệm.''
Nghe nàng nói vậy Viên Hân có chút đỏ mặt, biết chắc nếu không nói chắc sẽ không được ở cùng nhau.
''Vương phi, ta và Vĩnh Bân...''Giọng nói ngại ngùng, xấu hổ.Khuôn mặt đỏ ửng.
Đủ rồi, không cần nói vế sau đâu. Nàng hiểu mà.
Thôi vậy, nàng quay người bước ra ngoài cửa: ''Như, đi thôi. Đừng phá hỏng chuyện tốt của người ta.''
Vừa đóng cửa lại, Mặc Như cảm thấy thật sự là có hơi hiếu kỳ, cho nên không nhịn được dùng một tai áp vào cửa nghe trộm một lúc.
Diệp Thanh An cũng nghe nhưng mục đích khác Mặc Như, nàng muốn xem thử hắn cùng Viên Hân có thật là quan hệ này không hay là...
Sau đó, tai chó của nàng đều thiếu chút nữa điếc luôn...
Hai con người này thật là muốn ngược đám cẩu độc thân muốn ói máu.
Không nghe nữa, không nghe nữa. Nếu còn nghe nữa là mai khỏi cần ăn cơm.
Trong trí nhớ nguyên chủ, Vu Tử Ân là người không tệ lắm.
Diệp Thanh An làm việc lúc nào cũng cẩn thận nên phòng ngừa sau này có người hoài nghi y thuật của nàng, bỗng nhiên nghĩ ra một kế.
Nàng giảo hoạt cười: ''Vu đại phu, ta từ nhỏ rất hứng thú với y thuật, luôn muốn học hỏi, sau này có thể thường xuyên đến thỉnh giáo ngươi không?''
''Đương nhiên có thể.'' Vu Tử Ân chưa từng thấy Diệp Thanh An như vậy, cảm thấy nàng vô cùng xinh đẹp tươi mát đến lóa mắt, có hơi sửng sốt.
''Vậy thì Diệp Thanh An cảm tạ sư phụ.''
Vu Tử Ân chấn động.
Vương phi quá bất thường, vô cùng dọa người, hắn bỗng nhiên thấy hơi sợ là thế nào!
Mặc Như nghe vậy còn chấn kinh nữa là, chủ nhân ngài vậy mà nhận kẻ khác làm sư phụ. Người ta còn chưa bái sư với y thì thôi. Nàng lại kêu người ta là sư phụ.
Chẳng phải là chê hắn sống lâu quá chăng? Cái danh 'Thánh y' mà người đời đặt cho chủ nhân kiếp trước đâu phải để trưng. Chỉ cần người nàng muốn cứu thì dù có đặt một chân vào Diêm Vương điện cũng có thể kéo về.
Vậy mà giờ lại nhận kẻ khác làm sư phụ, thật muốn làm người ta tổn thọ a.
Vu Tử Ân vừa xem bệnh xong, ra cửa liền gặp Vĩnh Bân, thấy hắn như người mất hồn liền lên tiếng hỏi.
''Viên Hân không cứu được sao?''
''Ngươi muốn biết thì tự vào mà xem.''
Rồi hắn cứ thế rời đi để lại Vĩnh Bân đầy bụng hoang mang, lo lắng.
Nửa đêm, một thân ảnh màu đen vươn tay đẩy cửa ra, rồi bước vào phòng Viên Hân... Nhưng vừa bước vào cửa, cổ hắn cảm thấy lạnh toát, con dao găm đang kề trên cổ.
''Không biết các hạ nửa đêm canh ba ghé thăm nơi khỉ ho cò gáy là có việc gì?''
Nàng dựa vào bên cửa cười như không cười nhìn Mặc Như đang kề dao vào cổ tên lạ mặt.
Người tới lúc này hơi cứng người, im lặng không lên tiếng. Tên này không che mặt, nhưng ánh nến trong phòng mờ ảo, vốn không đủ sáng để có nhìn thấy dung mạo.
Diệp Thanh An suy nghĩ một lúc: ''Giải quyết sạch sẽ vào, tránh gây ảnh hưởng tới Viên Hân, nàng cần ngủ.''
''Vương phi!''
Người áo đen đột nhiên lên tiếng, hắn biết nếu còn không mở miệng thì xem ra hôm nay phải để cái mạng tại Tịnh Hương các. Biểu cảm của Diệp Thanh An không thay đổi, vẫn là cái khí lạnh sương tuyết ngấm sâu vào máu thit. Giọng nói này...
''Vĩnh... Bân.''
Đúng lúc đó Viên Hân chợt tỉnh dậy. Nàng ấy quả không nghe nhầm. Người đó là Vĩnh Bân!
Viên Hân sợ nàng gây khó cho hắn bèn lên tiếng. Khi nãy nàng ấy mơ mơ màng màng nghe thấy ai đó gọi Vương phi. Mà giọng quá đỗi quen thuộc.
''Ồ, Vĩnh Bân thị vệ đêm hôm khuya khoắt lại chui vào phòng nữ tử là có ý gì đây?''
Hắn không nói gì, con dao giờ vẫn trên cổ. Chỉ cần đi sai một bước thì hắn chỉ có mức đi đầu.
''Vương phi, thuộc hạ là đến thăm Viên Hân cô nương. Nghe nói nàng bị trúng độc.''
''Ai nha, không ngờ ngài thị vệ đây lại tốt bụng vậy. Không biết nếu là người khác thì có thế này không ta?''
Vĩnh Bân thấy hơi khó xử, nàng cứ mở lời là 'ngài' khiến hắn không biết nên đáp sao.
''Vương phi, Vĩnh Bân thị vệ chắc không có ý xấu. Ngài có thể cho nô tỳ với ngài ấy nói chuyện một lúc không?''
''Lý do chính đáng? Ta không thể để người của mình chịu tiếng xấu với một nam nhân, lỡ không gả đi được ai chịu trách nhiệm.''
Nghe nàng nói vậy Viên Hân có chút đỏ mặt, biết chắc nếu không nói chắc sẽ không được ở cùng nhau.
''Vương phi, ta và Vĩnh Bân...''Giọng nói ngại ngùng, xấu hổ.Khuôn mặt đỏ ửng.
Đủ rồi, không cần nói vế sau đâu. Nàng hiểu mà.
Thôi vậy, nàng quay người bước ra ngoài cửa: ''Như, đi thôi. Đừng phá hỏng chuyện tốt của người ta.''
Vừa đóng cửa lại, Mặc Như cảm thấy thật sự là có hơi hiếu kỳ, cho nên không nhịn được dùng một tai áp vào cửa nghe trộm một lúc.
Diệp Thanh An cũng nghe nhưng mục đích khác Mặc Như, nàng muốn xem thử hắn cùng Viên Hân có thật là quan hệ này không hay là...
Sau đó, tai chó của nàng đều thiếu chút nữa điếc luôn...
Hai con người này thật là muốn ngược đám cẩu độc thân muốn ói máu.
Không nghe nữa, không nghe nữa. Nếu còn nghe nữa là mai khỏi cần ăn cơm.