Bữa sáng được bày trên bàn.
Thẩm Diên vừa khỏi bệnh nặng, còn có chút mệt mỏi, từ trên giường ngồi dậy, Vệ Toản tiện tay đặt vài cái gối mềm ở sau lưng y.
Thẩm Diên hơi ngẩn ra, lẩm bẩm nói: "Mặt trời mọc ở phía tây rồi."
Tiểu Hầu gia kim tôn ngọc quý, bây giờ cũng biết chăm lo cho người khác.
Vệ Toản nói: "Hai ngày nay ta đã học được từ Tri Tuyết."
Đương nhiên, sau khi học xong, hắn liền đuổi tiểu nha đầu đi ngay, để cho tiểu cô nương hung hăng biết rằng, cái gì gọi là 'dạy đồ đệ sư phụ chết đói'.
Thẩm Diên hừ nhẹ một tiếng, bưng chén canh cá trích thơm ngon ăn vài miếng, nếm thử hương vị lại dừng một chút: "Đầu bếp này ở đâu vậy?"
Vệ Toản thấy hắn đã ăn xong, cười nói: "Là quán ăn gần Quốc Tử Giám mà lần trước ta dẫn ngươi đến ăn đó, thấy ngươi thích, ta liền mời đầu bếp tới."
Thẩm Diên nói: "Ngươi xem ra cũng dư dả quá nhỉ."
Vệ Toản liền cười, nói: "Chắc chắn dư dả hơn cha ta."
Trong nhà, người duy nhất nghèo rớt mồng tơi chính là Tĩnh An Hầu - Vệ Thao Vân, bởi vì tiêu tiền không biết kiềm chế, cho nên bị Hầu phu nhân quản lý chặt chẽ.
Thẩm Diên cúi đầu mỉm cười.
Vệ Toản có ý ám chỉ: "Nhà bếp nhỏ của ta quanh năm không làm việc, bây giờ mời một đầu bếp đến, sau này có thể làm nhiều hơn một chút."
Thẩm Diên nhíu mày, Vệ Toản không chọc y nữa, sau khi Thẩm Diên ăn nửa bát cháo, hắn lại khuyên y ăn thêm vài miếng.
Thẩm Diên đặt thìa xuống, nhẹ giọng nói: "Ta ăn không nổi."
Vệ Toản liền nói: "Vậy ta bảo bên bếp hâm nóng, khi nào ngươi có khẩu vị thì ăn tiếp."
Thẩm Diên nói: "Ngươi thật sự định để ta tiếp tục ở đây sao?"
Vệ Toản cười nói: "Đại phu nói bây giờ ngươi không thể ra gió, tạm thời không dời đi có được không?"
Hắn nói rất thẳng thắn, không hề vụ lợi, nhưng trong lòng lại chứa đầy những tâm tư mờ ám.
Vệ Toản lại vươn vai, nói: "Mấy ngày nay ta không ra ngoài, hôm nay còn phải vào trong cung điểm danh, người ở đây ngươi cứ tùy ý dùng, ta còn gọi Liên nhi tới giúp ngươi - - ngươi đừng có nhân cơ hội chạy trốn."
Thẩm Diên thầm nghĩ, chờ tên khốn kiếp này rời đi, hắn còn quản được y sao.
Vệ Toản nhìn y hồi lâu, mỉm cười nói: "Dù sao trong phòng này của ta cũng không có y phục của ngươi, nếu ngươi không biết xấu hổ thì cứ tìm Liên nhi mà đòi, muốn chạy thì chạy đi."
Thẩm Diên tức giận đến mức muốn cầm chén đập hắn.
Nhưng đụng phải gia nhân thu dọn bàn ăn, không thể không nhịn xuống.
Vệ Toản cong mắt cười cười, xoay người đi thay quần áo. Sau khi rửa mặt xong, y phục chỉnh tề, mọi người cũng đã rời đi hết, hắn nhân tiện nói: "Thẩm ca ca, đồ trong phòng huynh cứ chơi thoải mái, sách cũng tùy ý đọc, tối nay đệ sẽ về."
Thẩm Diên nói: "Ngươi còn muốn trở về hay không đây?"
Nói xong, lại vô thức liếc nhìn Vệ Toản.
Lúc bình thường nhìn giống như du côn du đảng, bây giờ ăn mặc chỉnh chu, ra dáng con người rồi.
Cứ như vậy chăm chú nhìn Vệ Toản.
Vệ Toản lười biếng hỏi y: "Ngươi nhìn ta là có ý gì?"
Thẩm Diên đáp: "Ta không có nhìn."
Trong lúc nói chuyện, Vệ Toản nhẹ nhàng ấn tay y, chậm rãi cúi đầu.
Thẩm Diên đã nhìn ra hắn muốn làm gì, theo bản năng nhắm mắt lại.
Hồi lâu không thấy có động tĩnh.
Mở mắt ra, Vệ Toản nhìn y cười khúc khích, không đợi y tức giận, đã hôn một cái lên má.
Vệ Toản vừa đi.
Thẩm Diên liền bực bội cuộn mình vào trong chăn, nằm phịch xuống, ngửi thấy mùi hương không thuộc về mình, tràn đầy hơi thở của Vệ Toản.
Lúc này, y mới nhận ra, ngay cả gối mềm Vệ Toản đưa cho y cũng có hình con thỏ.
- thật sự nuôi y như thỏ.
++++
Vệ Toản ở nhà vây quanh tiểu bệnh tử mấy ngày, lúc hắn ra ra ngoài nhìn dòng người qua lại, cảm giác như đã qua mấy đời, nhưng trông thấy cái gì cũng cảm thấy vui mừng.
Sau khi rời khỏi hoàng cung, hắn lại đến Kim Tước vệ, chủ yếu là xử lý tên tuần lại ngày đó bắt được.
Không ngoài dự liệu, quả nhiên là thu tiền làm việc, nhiễu loạn trường thi, theo luật đinh tội.
Lúc hồi phủ hắn đi đường vòng, ghé cửa hàng nước đường xem thử, mua một bình nước ép vải.
Đúng lúc cuối thu, bên trong còn bỏ thêm hoa quế thơm mát, hắn nhớ rõ có người nói, đây là thức uống thích hợp nhất cho người bị thương hàn.
Lúc này mới mang theo đèn lồng trở về Chẩm Qua viện.
Phát hiện phòng sau tối om, sảnh trước sáng trưng, bước vào bên trong, liền thấy cha hắn - Tĩnh An Hầu đang ở trong phòng hắn, nhìn một cây đao hắn mới mua.
Vừa nhìn thấy hắn, mặt nhăn mày nhó, hỏi hắn mua đao lúc nào.
Hắn cười nói: "Tháng trước."
Liền thấy cha hắn lộ ra một tia hâm mộ, cách một hồi, ông sờ sờ mũi, ho khan một tiếng.
Lại hỏi hắn: "Đi đâu lung tung, bây giờ mới về?"
Vệ Toản cười cười: "Vụ án tuần lại làm loạn trường thi hôm nay vừa mới kết thúc, kể cả mấy học sinh bị hắn lôi kéo cũng bị trừng phạt."
Sắc mặt Tĩnh An Hầu liền trầm xuống: "Đã ra là ai sai khiến chưa?"
Vệ Toản khẽ lắc đầu.
Tĩnh An Hầu hồi lâu không lên tiếng.
Kỳ thật, từ khi An vương vào cung trần tình lần trước, Tĩnh An Hầu đã mơ hồ đoán được nhi tử nhà mình đang bận rộn chuyện gì, tuy là nguyên nhân hậu quả còn chưa rõ, nhưng liên quan đến vụ án khôi giáp, lại lòi ra một con cá lớn.
Ý định ban đầu của ông là kéo Vệ Toản ra phía sau, tự mình theo dõi quan sát, ai ngờ kế hoạch luôn không theo kịp biến hóa nhanh.
Tĩnh An Hầu nói: "Hôm nay thánh thượng nói với ta, phương bắc tình hình không tốt, hiện tại Tôn tướng quân ở trấn tuổi già, một thời gian nữa ta phải rời kinh."
Mỗi khi bắt đầu mùa đông, thảo nguyên bộ lạc rục rịch di chuyển, Tĩnh An Hầu phải trấn thủ phương bắc, bảo hộ vùng đất băng giá.
Tĩnh An Hầu hỏi hắn: "con có muốn đi theo không?"
Vệ Toản nhớ rõ kiếp trước của mình, vừa nghe tới biên quan, chắc chắn sẽ ngay lập tức muốn đi.
Sân khấu của tướng lĩnh chưa bao giờ ở chốn kinh thành phồn hoa.
Nhưng bây giờ hắn lại trầm mặc một lát, sau đó cười nói: "Không đi."
Chuyện An vương diễn biến còn nhanh hơn hắn tưởng tượng, hắn làm sao có thể để Thẩm Diên và mẫu thân ở lại kinh thành.
Tĩnh An Hầu nhìn hắn một lát, rồi nói: "Cũng tốt, ta sẽ để lại cho con vài người."
Đèn đuốc sáng trưng, hai cha con nhìn nhau một lúc, có mấy lời ai cũng chê buồn nôn, không ai nói ra được.
Tĩnh An Hầu lại tìm đề tài khác: "Ta nghe mẫu thân con nói Chiết Xuân bị bệnh, con đem người ta tới viện của mình làm gì."
"Cửa sổ trong phòng hắn bị vỡ một mảnh, gió lạnh ùa vào, bên này ấm áp hơn."
"Hiện giờ vừa hết bệnh, không chừng đã trở về."
Vệ Toản nhìn thoáng qua căn phòng tối đen phía sau, thầm nghĩ tiểu bệnh tử chắc đã đi rồi.
Kỳ thật cũng không quá bất ngờ, Thẩm Diên là một người sống, y không phải Chức Nữ, sao có thể bị mấy bộ xiêm y làm vướng chân được.
Chỉ là trong lòng không tránh khỏi trống trải.
Tĩnh An Hầu hừ một tiếng, nói: "Lúc ta không ở đây, con phải chăm sóc nó một chút, đừng có trêu chọc nó, nếu không cẩn thận da của con."
Vệ Toản hỏi: "Cha, khi nào thì cha xuất phát?"
Tĩnh An Hầu nhất thời đen mặt: "Sao, con mong ta đi sớm một chút hả."
Vệ Toản lười biếng nói: "Không phải, Thẩm Chiết Xuân đậu Trạng Nguyên thì không kịp rồi. Nhưng ngày công bố kết quả thi Hương, dù sao cha cũng phải nhìn hắn nở mày nở mặt chứ."
Tĩnh An Hầu chỉ là võ tướng, không hiểu lắm về việc thăng quan tiến chức của văn nhân, chỉ nửa tin nửa ngờ nói: "Nó thật sự thi đậu sao? Ta nghe bọn họ nói, một lần chỉ lấy mấy chục người."
- Cha hắn có thể biết điều này, đã là không dễ dàng.
Vệ Toản nói: "Hắn lợi hại lắm, dù không trúng Giải Nguyên, ba hạng đầu cũng nắm chắc."
"Hàng năm Quốc Tử Giám khảo hạch, có khi nào hắn không đứng đầu, đừng nói lấy mấy chục người, cho dù chỉ lấy mấy người, chắc chắn cũng có tên hắn trên danh sách."
Hắn đây là ở trước mặt cha mình còn hơi khiêm tốn một chút.
Kỳ thật hắn muốn nói, nếu bệnh tử không phải đứng đầu, nhất định là quan chấm thi có vấn đề.
......
Sai khi đưa cha hắn ra khỏi cửa, Chẩm Qua viện liền yên tĩnh lại.
Trước đây Vệ Toản chưa bao giờ cảm thấy Chẩm Qua viện ít người, bây giờ lại cảm thấy quả thật có chút ít, vô cùng vắng vẻ.
Hắn vén vạt áo đi vào phòng sau, cũng không thèm nhờ người thắp đèn, cứ thế uể oải đổ lên giường.
Liền nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết.
Hắn chợt nở nụ cười.
Quay đầu lại, nhìn thấy tiểu bệnh tử đang nằm trên giường, mặc cái áo bào cũ lỏng lẻo của hắn, ôm gối mềm trong lòng, đôi mắt sáng như mèo con, bị hắn đè lên, ái ngại nhìn hắn: "Ngươi nặng quá."
Vệ Toản nhìn không thấy gì, nhưng toàn là cơ bắp, tùy tiện ngã lên ngực khiến y đau muốn chết.
Vệ Toản lúc này mới đứng dậy, cười hỏi y: "Sao tắt hết đèn vậy?"
Thẩm Diên nhàn nhạt nói: "Vừa rồi dượng tới tìm ngươi, không thấy ai. Ta sợ dượng tiến vào nhìn thấy ta, cho nên mới bảo Liên nhi nói với dượng là ta về rồi."
Trách không được một chút ánh sáng cũng không có.
Vệ Toản nhịn cười hỏi: "Còn sợ người ta nhìn thấy sao?"
Thẩm Diên ôm gối không nói lời nào, xoay người giả bộ ngủ.
Vệ Toản liền nói: "Quan hệ giữa chúng ta rất tốt, không ai xen vào chuyện chúng ta ngủ chung phòng đâu."
"Cho dù cha ta phát hiện, ngươi cứ nói là thú tính của ta bộc phát, cưỡng ép ngươi."
"Cùng lắm thì ăn đập thêm một nữa, vừa vặn khiến ngươi cao hứng."
Thẩm Diên đá hắn một cước, mắng hắn lại cà rỡn, nhưng lại để cho hắn nắm lấy mắt cá chân của mình.
Hắn đoán phía dưới áo bào kia vẫn trống không, nghĩ tới Thẩm Diên cứ như vậy ở trong phòng hắn cả ngày, hắn không nhịn được nóng mắt.
Thẩm Diên cũng không có hỏi vừa rồi hắn với phụ thân nói gì.
Hắn cũng không nói.
Chỉ nhìn tiểu bệnh tử trong bóng tối, vành tai đỏ bừng, ánh mắt sáng ngời.
Hắn đoán bây giờ mình có thể lầy hơn một chút.
Nghĩ vậy, hắn liền ôm chân tiểu bệnh tử, cúi đầu, khi môi hắn chạm vào mắt cá chân, Thẩm Diên cả người run rẩy.
Hắn hướng lên trên, một đường hôn đến đầu gối.
Hắn thành kính lại nóng bỏng, dường như bị cái gì đó mê hoặc.
Để lại dấu răng hơi đỏ và vết ẩm ướt.
Khi hắn còn muốn đi lên, Thẩm Diên nhẹ nhàng ấn đỉnh tóc hắn, khàn giọng nói: "Vệ Toản, ngươi đừng nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của."
Hắn liền nhẹ nhàng ho khan một tiếng.
Bóng đêm không nến này, vừa vặn che giấu sự xấu hổ của hai người.
Đột nhiên, bụng Thẩm Diên sôi lên "ùng ục".
Vệ Toản hỏi y: "Sao chưa ăn cơm?"
"Là cha ta ở lâu, làm ngươi không ăn cơm được sao?"
Thẩm Diên không nói gì, hắn coi như là vậy, đẩy cửa ra kêu người dọn cơm, nhân tiện tiêu tan nhiệt độ trên người.
Tiết kiệm một chút sức lực, đợi một lát nữa ngủ chung, sẽ cho Thẩm Diên cảm nhận được hắn cầm thú thế nào.
Lại nghe Thẩm Diên phía sau trầm mặc một hồi, hỏi hắn: "Ngươi ăn chưa?"
Vệ Toản thật ra đã ăn rồi, một lúc sau ho khan một tiếng, nói dối: "Chưa ăn."
Lại háo hức nói: "Ta mua nước đường cho ngươi, nước ép vải."
Thẩm Diên chậm rãi bò dậy, cố ý ấn vạt áo, che khuất đôi chân mình, lúc này y mới ra vẻ kiêu ngạo công tử, điềm nhiên nói: "Ừm, vậy cùng nhau ăn đi."
Chỉ là mắt cá chân lộ ra một vệt đỏ ám muội.
—----