• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Gấu Gầy

Lúc Vệ Toản dành ra vài ngày để điều tra vụ án, thì ngày thi quý cũng gần đến. Chiêu Minh đường ai nấy đều đang rất khẩn trương.

Hai kỳ thi quý của Quốc Tử Giám, một xuân một thu, là quan trọng nhất.

Từ mấy năm trước, sau khi Hoàng đế Gia Hựu dụng tâm thành lập Chiêu Minh đường để bồi dưỡng tướng tài, cải cách Quốc Tử Giám, tiền đồ của đám công tử này liền gắn liền với việc học hành của họ.

Ngoại trừ con trai duy nhất của Hầu phủ - Vệ Toản, người đã sớm được Hoàng đế Gia Hựu coi trọng, nhất định sẽ tiền đồ cẩm tú.

Đường Nam Tinh thì khác, hắn không phải trưởng tử, vì vậy khi đến tuổi, hắn phải dùng thành tích mấy năm để đi khảo hạch, thông qua mới được phong quan tiến chức.

Đám người ở Chiêu Minh Đường là rắc rối nhất, họ đều xuất thân từ con nhà võ tướng huân quý. Mỗi lần học lịch sử đều ngủ gục, còn ngáy khò khò khiến tiến sĩ phải phạt ra ngoài xách nước không biết bao nhiêu lần, đợi đến trước khi thi, mỗi người mới cầm sách luống cuống học bài.

Cũng có người định tới tìm Vệ Toản, nhưng Đường Nam Tinh sớm đã biết tác phong của hắn, ai oán nói: "Ngươi hỏi hắn cũng vô dụng, Đầu óc của Vệ nhị ca khác với chúng ta, trước khi thi hắn chỉ cần một đêm là có thể học thuộc một quyển sách."

Người chung quanh nghe vậy, liền hít thở không thông.

Vệ Toản đang lắc xí ngầu với người khác bên cửa sổ, nghe vậy cúi đầu nói: "Cũng không hẳn."

Mọi người lập tức dựng thẳng lỗ tai lên nghe.

Vệ Toản nghiêm trang nói: "Chỉ cần nửa quyển là đủ rồi, có một số trang tiến sĩ chưa giảng tới, không cần phải học."

Một tràng tiếng la ó vang lên.

Vệ Toản nghiêng đầu, tránh được một quả cầu giấy phẫn nộ ném tới.

Một đám người ôm sách thở dài, nhưng cũng có một hai người thông minh, đưa mắt nhìn về phía Thẩm Diên.

Người nọ ra dấu, ý bảo bách khoa toàn thư của Quốc Tử Học đang ngồi ở đó.

Người kia liền "chậc" một tiếng, ý bảo không được, chạy lại hỏi là tự làm mất mặt mình.

Chỉ có một người đứng lên.

Chính là người ở Chiêu Minh Đường thường xuyên trát phấn, ý đồ trà trộn vào đám văn nhân.

Tên là Tấn Án.

Cái tên này ngoại hình không khác Trương Phi là mấy, hắn cưới một cô nương xinh đẹp văn chương lai láng. Theo thời gian, tuy học vấn không tinh, nhưng hắn lại nhiễm thói bôi son trát phấn của con cháu quan văn. Trong đám con cháu quan võ, hắn giống như một con gà lôi lạc vào bầy chó sói, loè loẹt vô cùng.

Tấn Án lắc lư bước tới trước mặt Thẩm Diên.

Đẩy cuốn sách ra trước mắt hắn, nói: "Chiết Xuân."

Thẩm Diên ngẩng đầu lên, liếc hắn một cái: "Chuyện gì vậy?"

Tấn Án nói: "Ngươi có thể chỉ cho ta ôn bài thi quý được không?"

Tất cả mọi người đều nín thở tập trung.

Thầm nghĩ lần này thôi xong rồi, họ đều đã từng thấy Thẩm Diên châm chọc Vệ Toản.

Y miệng lưỡi sắc bén, có thể dìm người ta xuống bùn mà không cần buông lời thô tục.

Không ngờ Thẩm Diên lại không nói nhiều, chỉ tiện tay rút ra một quyển sách, hỏi: "Môn nào?"

—— con mắt mọi người đều muốn rơi xuống.

Tấn Án chớp chớp mắt, nói: "Ta ngoại trừ cưỡi ngựa bắn cung, môn nào cũng dở."

Thẩm Diên có lẽ cũng hiếm khi gặp được người thẳng thắn như vậy, ngẩng đầu nhìn hắn một cái: "..."

Một lúc sau, bất đắc dĩ nói: "Đưa sách cho ta, ta giúp ngươi khoanh vùng."

Nói xong, y liền cầm bút lên, vừa khoanh vùng, vừa chậm rãi giải thích: "Môn này Triệu tiến sĩ xưa nay thích lấy điện cố bàn về thời nay, gần đây thầy dạy điển cố không nhiều lắm, trong đó chuyện khôi giáp náo động huyên náo, với chuyện Binh bộ triều cương xáo trộn, hai chuyện này hơn phân nửa có liên quan. "

"Theo như hắn nói, đề thi ước chừng có khoảng bảy câu liên quan đến..."

Một đám người dựng thẳng lỗ tai, vò đầu bứt tai muốn nghe một chút, nhưng lại ngượng ngùng xấu hổ.

Vệ Toản ở đằng kia nhìn thấy buồn cười, nhưng cũng không vạch trần.

Tấn Án cười khanh khách cảm ơn, vừa quay đầu lại, liền bị một đám hỗn đản trong học đường kéo đi.

Đám người này không dám hỏi trong học đường, nên họ vây lấy đẩy Tấn Án ra ngoài.

Một hai ba người, sau đó kể cả người đang cùng Vệ Toản lắc xí ngầu cũng nhịn không được chạy ra ngoài xem.

Chỉ còn lại Vệ Toản và Thẩm Diên ở trong đường, cách nhau một cái bàn trống.

Đầu ngón tay Thẩm Diên giật giật, liếc mắt nhìn hắn.

Vệ Toản mất người lắc xí ngầu với mình, đành phải ngồi bên cạnh bàn, ném hai viên xúc xắc bằng thủy tinh lên, cười với Thẩm Diên: "Đang nhìn ta sao?"

Thẩm Diên nhìn hắn nãy giờ, hiển nhiên không thích ánh mắt sáng ngời của hắn.

Nhưng y vẫn bước tới, đặt quyển sách trong tay và một tờ trận đồ lên bàn của hắn, rũ mắt nói: "Đêm qua ta tìm được cuốn sách này, trận đồ cũng vẽ ra rồi, tiểu Hầu gia và Kim Tước Vệ muốn điều tra, thì cứ dựa theo những thứ này điều tra xuống."

Hắn mỉm cười cảm ơn, rồi định cầm lấy quyển sách.

Nhưng không di chuyển được.

Bởi vì Thẩm Diên đang lấy tay ấn sách, lẳng lặng nhìn hắn.

Học sinh Chiêu Minh đường không biết nói gì ngoài cửa sổ, bọn họ thì thầm thảo luận đề bài, có thể ai đó vừa nói một câu ngu ngốc, dẫn đến một tràng cười vang lên.

Khiến bên trong học đường càng thêm yên tĩnh.

Hắn biết tiểu bệnh tử còn có tính toán, liền cười nói: "Sao vậy? Không nỡ?"

"Ta đưa cho Lương thị vệ xem qua, xem xong liền trả cho ngươi."

Thẩm Diên không tiếp lời hắn, vừa ấn quyển sách vừa hỏi: "Tiểu Hầu gia cùng An vương từng có quan hệ?"

Hắn đáp: "Chưa từng."

Thẩm Diên lại hỏi: "Vậy tại sao hôm qua Tiểu Hầu gia lại mặt không đổi sắc?"

Hắn nói: "Bệnh hiểm nghèo tái phát."

Thẩm Diên:...

Hắn hiếm khi nhìn thấy biểu tình nuốt không trôi của Thẩm Diên, lại vi diệu dâng lên một niềm vui sướng.

Lại bất ngờ nghe Thẩm Diên hỏi: "An vương có liên quan đến vụ án khôi giáp?"

Hắn sững người lại.

Tuy rằng hắn biết Thẩm Diên trực giác nhạy bén, thế nhưng vẫn ngoài dự liệu của hắn.

Thẩm Diên rõ ràng đã bắt được sự thay đổi trên sắc mặt của hắn.

Đôi mắt xinh đẹp kia híp lại, đang định thừa thắng xông lên.

Vệ Toản lại đột nhiên cắn ngược một miếng, nghiêm nghị nói: "Thẩm Chiết Xuân, An vương vì nước đã làm con tin hơn mười năm, hiện giờ lại dốc lòng tu đạo để cầu mong quốc thái dân an. Ngươi lại dám vu khống thân vương thế tôn, lá gan cũng lớn quá ha?"

Hắn còn nói thêm: "May mắn người nghe là ta đó, lời này không thể nói trước mặt người khác được, nếu không hậu quả khó lường."

Tiểu bệnh tử bị hắn làm cho nghẹn họng, lại bắt đầu nhịn không được nghiến răng.

Nhưng vẫn không cam lòng, ấn chặt quyển sách không chịu buông. Y há to miệng, đang định hỏi tiếp.

Lại chợt lại ngây ngẩn cả người.

—— hắn đặt tay mình lên tay Thẩm Diên.

Sắc mặt không đổi hỏi: "Còn gì muốn hỏi nữa không?"

Nói xong, đầu ngón tay chai sạn của hắn nhẹ nhàng cọ cọ lên mu bàn tay trắng nõn mềm mại.

Liền thấy Thẩm Diên run lên.

Hắn lại càn rỡ hơn, rũ mắt xuống, nghiêm túc chen ngón tay của mình vào kẽ ngón tay tinh tế của Thẩm Diên, bao phủ toàn bộ bàn tay.

Tay Thẩm Diên hơi lạnh, lại như đang đốt cháy lòng bàn tay của hắn, y theo bản năng không ngừng giãy dụa, nhưng chỉ khiến hắn càng dán chặt hơn.

Nhìn thế này, giống như hắn đang cầm tay Thẩm Diên viết thư pháp, vững vàng chấm mực trên bàn.

Thẩm Diên cuối cùng chịu hết nổi, quát hắn: "Vệ Toàn!"

Hắn nghiêm túc chơi đùa với bàn tay thon dài xinh đẹp kia, thậm chí dường như nhìn không thấy sự bối rối và ngượng ngùng của Thẩm Diên, thản nhiên "Ừ" một tiếng.

Trái tim đang vui sướng lại nhẹ nhàng nhảy lên.

Thậm chí còn cảm thấy Thẩm Diên có thể hỏi hắn thêm vài câu hỏi.

Nói về mặt dày không biết xấu hổ, Thẩm Diên không thể so với hắn, đành bực bội buông tay.

Hắn liền quang minh chính đại cầm sách lên.

Còn lắc lư trước mặt tiểu bệnh tử, cười nói: "Đa tạ."

Thẩm Diên liền rút bàn tay vừa bị hắn sờ soạng vào trong tay áo, oán hận trừng hắn, nhưng bởi vì thần thái không có sức uy hiếp, nên biểu cảm hung dữ nhìn có chút câu người.

Sau khi trừng hắn xong, y lập tức xoay người muốn đi.

Hắn liền gọi tên y.

Thẩm Diên lạnh lùng nói: "Còn chuyện gì nữa?"

Hắn cười nói: "Lương thống lĩnh bảo ta dặn dò ngươi, chuyện này rất cơ mật, phải từ từ điều tra. Hắn đã bẩm báo với Thánh thượng rồi, chuyện trận pháp tạm thời không thể nói cho người khác biết, tránh 'đả thảo kinh xà'."

Thẩm Diên đáp: "Biết rồi."

Y lại trừng mắt nhìn hắn.

Hắn rõ ràng bị người ta trừng mắt, lại không nhịn được cười rộ lên.

Ánh mặt trời ngoài cửa sổ vừa vặn chiếu vào, làm đôi môi đang mím ra màu đỏ của Thẩm Diên, còn ánh lên một tia thuỷ quang nhàn nhạt.

Trong từng hơi thở, luôn có mùi vị bị hắn khi dễ.

Anh đùa giỡn hỏi: "Chiết Xuân, miệng ngươi có kín không?"


Thẩm Diên tức giận nói: "Kín hơn ngươi là cái chắc."


Ánh mắt hắn lại dừng trên môi Thẩm Diên.


Đầu ngón tay còn lưu lại xúc cảm mềm mại khi chạm vào tay Thẩm Diên.


Kỳ thật hắn không nên trêu chọc Thẩm Diên.


Mỗi lần hồ đồ, người ảo tưởng luôn là hắn.


Hắn rất muốn được thử một lần, xem xem miệng của Thẩm Diên kín đến cỡ nào.


- -----

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK