Thẩm Diên ốm yếu, từ lâu đã quen với chuyện được hầu hạ chăm sóc như bệnh nhân.
Mỗi lần bệnh tật suy yếu không còn sức lực, uống thuốc châm cứu, ngay cả bước vào thùng tắm thuốc cũng phải có người dìu, chỉ sợ nhất thời lơ là y sẽ chết đuối trong thùng tắm, cảm giác thân bất do kỷ như vậy, y đã sớm quen rồi.
Chỉ là hôm nay người bôi thuốc cho y là Vệ Toản, nên có chút kỳ quái và khó chịu.
Thuốc mỡ sền sệt chậm rãi tản ra, Thẩm Diên cúi đầu, không biết là do lò sưởi tay quá nóng, hay là do y quẫn bách đến nóng lên.
Y nắm chặt một góc rèm gấm, nhắm chặt mắt lại, cố gắng không nhìn mọi thứ.
Sau lưng Thẩm Diên, bên trên bả vai phải, có một nốt ruồi son, kích thước bằng hạt gạo.
Lúc bôi thuốc bờ vai vô tình bị ống tay áo cọ qua, Thẩm Diên run lên kịch liệt, liền mắng một câu: "Ngươi bôi thuốc thì bôi đi, đụng loạn cái gì vậy?"
Vệ Toản hỏi: "Sợ nhột sao?"
Thẩm Diên lúng túng "Ừ" một tiếng.
Người thường rất hay bị nhột quanh gáy, nhưng với y, cả một vùng cổ vai gáy đều đặc biệt nhạy cảm, nhất là chỗ có nốt ruồi son.
Chỉ là bình thường không có ai chạm vào.
Tri Tuyết lúc châm cứu cho y vẫn hay chê cười, nói trời sinh thiếu gia có một bờ vai đặc biệt, không thể cho ai chạm vào.
Vệ Toản trêu chọc y: "Càng không cho người ta chạm vào, sẽ càng xuất hiện nhiều nốt ruồi son, ngươi muốn có một rừng nốt ruồi son ở chỗ này sao?"
Y nói: "Vệ Toản, ngươi câm miệng một chút không được sao?"
Vệ Toản cười cười, sau đó lại hỏi: "Ngươi có sợ đau không?"
Y không nói gì.
Thật ra y sợ đau, vừa rồi nếu chỗ bị đụng trúng là cánh tay hay bắp chân, có lẽ sẽ không có vết bầm tím lớn như vậy.
Chỉ là nếu thừa nhận sẽ mất mặt lắm, đặc biệt là ở trước mặt Vệ Toản.
Thấy hắn không trả lời, Tiểu Hầu gia cũng không hỏi tới, thoa thuốc xong liền nói: "Thoa xong rồi, hông khô chút đã, tránh dính lên áo."
Y "ờ" một tiếng, ngồi yên bất động.
Không biết Vệ Toản có nhìn y hay không, chỉ là lúc này y vừa phiền muộn vừa xấu hổ, lại không biết làm sao.
Mấy lần muốn nói chuyện, nhưng không mở miệng được.
Một lát sau, Vệ Toản lại đùa giỡn, chọt vào vai y một cái.
Giống như thiếu niên thích chọc vào chỗ ngứa của đồng bọn, có phần ấu trĩ.
Y liền run lên như một phản xạ có điều kiện, ngay cả vạt áo cũng không kịp khép lại, thẹn quá hóa giận trừng hắn: "Vệ Toản!"
Vệ Toản cười trộm một tiếng, nói: "Thuốc mỡ đã khô rồi."
Vệ Toản không hề nhắc tới hành động trẻ trâu của mình, nhấc xiêm y của y lên nói: "Mặc vào, kẻo chó cắn."
Chó ở đâu ra! Hắn giống chó nhất!
Thẩm Diên thầm mắng hắn đang nói bậy, nhưng khi y tức giận nhìn Vệ Toản, lại cảm thấy trong đôi mắt hắn như có ánh lửa bị bao phủ trong kính mờ Tây Dương, không được sáng lắm.
Vệ Toản cười cười, chỉnh lại vạt áo cho y, buộc chặt dây áo, mặc áo ngoài vào, khoác thêm cho y một chiếc áo lông dày màu trắng.
Con ngươi dưới hàng mi cực kỳ tập trung, động tác có chút vụng về, vừa nhìn đã biết đây là một vị tiểu Hầu gia chưa từng hầu hạ người khác.
Thái độ trân trọng của hắn không khỏi khiến cho người ta lờ mờ sinh ra ảo giác.
Mặc y phục chỉnh tề xong, hắn xách cái gối mềm con thỏ nhét vào lòng y, sau đó ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ.
Thẩm Diên vốn định mắng hắn, nhưng nhất thời không nói nên lời, chỉ thì thầm: "Tiểu Hầu gia không ngủ sao?"
Vệ Toản nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, vành tai lại mơ hồ có chút phiếm hồng: "Ta vốn muốn ngủ, nhưng hiện giờ lại ngủ không được."
Thẩm Diên túm lấy lỗ thỏ trên gối mềm, tự dưng có chút khó chịu.
Y đồng ý theo Vệ Toản ra khỏi thành để điều tra vụ án, vốn dĩ không phải xuất phát từ lòng tốt đơn thuần, mà là muốn thăm dò Vệ Toản, để hắn lộ ra sơ hở.
Ai ngờ dọc đường y chẳng những không thăm dò được gì, ngược lại những gì có thể nói y đều đã nói ra.
Biến khéo thành vụng khiến bản thân bị thương thì thôi đi, còn để Vệ Toản thoa thuốc nữa chứ.
Bây giờ muốn thăm dò này nọ, cũng không mở miệng nói được.
Thật là mất mặt chết đi được.
Tai thỏ sắp bị y kéo dãn ra luôn rồi.
++++
Ngây ngốc suy tư một hồi, xe ngựa lắc lư khiến Thẩm Diên có chút mệt mỏi.
Đến gần cổng thành, xe bỗng dừng lại, xa phu bên ngoài lên tiếng nói: "Công tử, Nhị gia, phía trước có người chặn đường."
Vệ Toản hỏi: "Xe của ai vậy?"
Xa phu tựa hồ nhận ra, nói: "Là của An vương phủ, hình như An vương tu đạo xong trở về phủ, trục xe bị hỏng rồi, vẫn đang sửa."
Thẩm Diên giật mình, nói: "Vệ Toản, theo lý chúng ta phải ra ngoài hành lễ."
Vệ Toản trầm mặc một hồi, cười nói: "Được."
Xe ngựa của An Vương không có xa hoa, Thẩm Diên mơ hồ nhớ ra, vị An Vương này chính là đệ đệ của đương kim Thánh thượng, đi học đạo mười năm, mới trở về mấy năm trước.
Không hỏi thế sự, một lòng cầu đạo, hình như ngay cả cung yến cũng hiếm khi tham dự.
Thẩm Diên vốn tưởng rằng chắc gã sẽ không gặp bọn họ.
Nhưng lại nhìn thấy một bàn tay đang chậm rãi nhấc rèm gấm lên.
Từ xa có thể nhìn thấy mặt mày dài nhỏ, y phục màu tím tao nhã, dung mạo không giống Hoàng đế Gia Hựu. Nếu Hoàng đế Gia Hựu khoan dung nghiêm nghị, thì gã tao nhã trầm mặc.
Thẩm Diên cảm giác được, có một ánh mắt đang lướt nhìn Vệ Toản rồi đến y, tinh tế quan sát.
An vương chậm rãi hỏi: "Ngươi là Vệ thế tử của Tĩnh An Hầu phủ?"
Vệ Toản chắp tay đáp: "Đúng vậy."
An vương lại hỏi: "Ta nghe hoàng huynh nói, hiện giờ ngươi đang điều tra vụ án khôi giáp?"
Vệ Toản mỉm cười trả lời: "Thật ra là Kim Tước Vệ đang điều tra, ta chỉ đi theo góp vui mà thôi."
An Vương dùng đầu ngón tay vuốt ve ghế ngồi, chậm rãi nói: "Anh hùng xuất thiếu niên, hà tất phải khiêm tốn."
"Ta bên này sợ là phải trì hoãn hơi lâu, các ngươi cứ đi qua trước đi."
Vệ Toản nói: "Đa tạ Điện hạ."
Hỏi một câu, trả lời một câu. Vệ Toản thần sắc qua loa lười biếng, tính tình vẫn không thay đổi, vẫn là một tiểu Hầu gia to gan ngạo mạn.
Thẩm Diên không biết vì sao, dưới sóng yên biển lặng lại nếm ra một tia sắc bén.
Y vô lẳng lặng quan sát hai người, đang định mở miệng nói chuyện thì Vệ Toản đã nắm lấy tay y, nhẹ nhàng kéo y trở lại xe ngựa.
Vệ Toản cười nói: "Bên ngoài gió lớn, coi chừng cảm lạnh."
Thẩm Diên cau mày hỏi: "Vệ Toản, ngươi quen biết An vương hả?"
Vệ Toản đáp: "Tham gia cung yến đã gặp qua một hai lần, không tính là quen biết."
Thẩm Diên tâm tư tinh tế, bất giác nói: "Kỳ lạ thật, nếu muốn khen ngươi thì đã khen từ lâu rồi, sao hôm nay lại vô duyên vô cớ nói mấy câu như vậy."
Ngẩng đầu lên.
Đã thấy tiểu Hầu gia hai mắt tối om một mảnh, không có nửa phần vui vẻ.
Lạnh như vực thẳm.
Y dường như lại trở về đêm mưa tí tách ngày hôm đó.
Đứng bên ngoài cửa là một Vệ Toản nguy hiểm, ướt sũng.
Y ngồi đó, lặng lẽ nhìn hắn
Kỳ thật đây là cơ hội tốt nhất để thăm dò.
Ít nhất y nên hỏi hắn tại sao có điều gì đó không ổn.
Thẩm Diên mở miệng.
Cũng giống như đêm đó.
Nhẹ nhàng nâng tay lên.
Điều khác biệt là, lần này y không chạm vào cánh cửa thô ráp, mà sờ nhẹ lên sợi tóc mềm mại trên đỉnh đầu hắn.
Vệ Toản sửng sờ, nhìn y như vừa tỉnh mộng.
Thẩm Diên nhìn vào mắt hắn, nhẹ nhàng gọi hắn: "Vệ Toản?"
Vệ Toản rũ mắt xuống, nhẹ nhàng đè tay y lại, môi gần như áp sát vào tai y.
Giọng hơi khàn khàn.
Hắn nói.
"Chiết Xuân."
"Ngươi gần ta thêm một chút đi."