Tối đó, tiểu Hầu gia kim tôn ngọc quý vừa mới tắm xong, tóc còn hơi ướt, đang nằm ngáp dài trên ghế mây hóng gió.
Tùy Phong đứng bên trái, Liên Nhi đứng ở bên phải, nhỏ giọng báo cáo rằng Thẩm công tử nhà nàng đã ngủ, mấy ngày nay nghe nói Vệ Toản không thèm học bài, tiểu bệnh tử kia cũng ngủ sớm dậy muộn.
Thậm chí còn có tâm tình thăm vườn tản bộ, múa vài đường kiếm, tu thân dưỡng tính, không tranh với đời.
Vệ Toản hỏi: "Đại phu nói gì?"
Liên Nhi do dự một chút, nói: "Đại phu, ách, đại phu nói công tử... Rất khoẻ."
Vệ Toản nhất thời tâm tình rất tốt, từ khi xúi giục được tiểu gián điệp Liên Nhi, hắn thật sự yên tâm rất nhiều.
Kiếp trước thân thể Thẩm Diên tổn thương nghiêm trọng, khiến hắn lúc nào cũng lo lắng mệt mỏi.
Thẩm Diên lúc nào cũng để tâm dồn sức vào những chuyện vụn vặt, đây cũng là một vấn đề lớn.
Hiện giờ ít nhất không cần lo lắng tiểu bệnh tử tự mình đi tìm đường chết.
Binh pháp Tôn Tử đã nói thế nào, không tính kế không thể thắng.
Đối phó với loại người như Thẩm Diên, phải dùng 'phản gián kế', giở chút thủ đoạn nhỏ vô thưởng vô phạt.
Hắn bây giờ tâm trạng rất tốt, nhưng ánh mắt Tuỳ Phong bên cạnh lại u buồn.
Tuỳ Phong tưởng là chủ tử cuối cùng đã thông suốt, biết học hành đoàng hoàng, còn đặc biệt tìm một gián điệp giám sát Thẩm Diên.
Ai ngờ cho dù Thẩm Diên không ôn bài, tiểu Hầu gia nhà hắn cũng có chịu học hành gì đâu.
Mỗi ngày cũng toàn luyện võ, thời gian còn lại, không phải câu cá huýt sáo, thì chạy đến Kim Tước Vệ.
Hai ngày nay không có việc gì làm, còn kiếm một cái ghế mây bày ở trong sân, đem cái gối con thỏ của Thẩm Diên đặt lên, mỗi đêm lại ôm gối thỏ mềm, uống nước ô mai, tận hưởng làn gió mát.
- Có quá hưởng thụ hay không.
Cảm giác như cả thiên hạ đều đang lo lắng về kỳ thi quý của Tiểu Hầu gia.
Chỉ có bản thân ngài không quan tâm.
Vệ Toản không nhìn thấy ánh mắt u sầu phức tạp của người hầu nhà hắn, lại hỏi thêm vài câu về chế độ ăn uống thuốc thang gần đây của Thẩm Diên, Liên Nhi trả lời từng câu một, sau đó hắn ra hiệu bảo Tùy Phong đưa Liên Nhi vào nhà bếp ăn bánh ngọt.
Một cơn gió xuân ấm áp ập tới, hắn từ từ buồn ngủ, nhưng không vào giấc được, chỉ nhắm mắt dưỡng thần.
—— Mặc dù áo trong của Thẩm Diên vẫn giấu trong phòng, nhưng hắn không định ôm ngủ trước mặt người khác.
Hắn chợt nghe thấy, tiểu cô nương kia nhỏ giọng hỏi Tùy Phong: "Tùy Phong đại ca."
Tuỳ Phong 'Hả' một tiếng.
Tiểu cô nương chớp chớp mắt, chia cho Tuỳ Phong một miếng bánh trong tay, rồi hỏi: "Tiểu Hầu gia của chúng ta thường ngày đều nhàn nhã như vậy sao?"
Tùy Phong ho khan một tiếng, giữ thể diện cho chủ tử nhà mình: "Không phải đâu, chủ tử học hành mệt mỏi nên nghỉ ngơi một chút thôi."
Liên Nhi ngây ngốc "À" một tiếng.
Một lúc sau, lại hỏi: "Vậy bình thường đọc sách bao lâu?"
Tuỳ Phong bắt đầu nói xạo: "Ờ, từ lúc về phủ đọc đến bây giờ đi."
Lúc này, Vệ Toản đã cảm thấy có gì đó không ổn.
Hắn nhắm mắt lại tiếp tục lắng nghe.
Liền nghe Liên Nhi lại nhỏ giọng hỏi: "Tùy Phong đại ca, gần đây huynh có cảm thấy tiểu Hầu gia khác với trước đây không?"
Tùy Phong mơ mơ màng màng nói: "Khác cái gì?"
Liên Nhi vặn vẹo ngón tay, nói: "Thì tính tình, thói quen gì đó..."
Vệ Toản: "..."
Khá lắm, đúng là dã tâm của Tư Mã Chiêu. (*)
Hắn chắc chắn.
Nha đầu này đã bị Thẩm Diên giáo huấn lại rồi, sau đó bắt đầu kế hoạch phản công.
Hơn nữa nha đầu này ngẩn ngẩn ngơ ngơ, không biết Thẩm Diên dạy dỗ thế nào mà đột nhiên thông minh hẳn ra, còn biết quanh co lòng vòng nữa.
Đứa nhỏ ngốc nghếch này đột nhiên khôn lên, ngay cả Tùy Phong cũng không kịp phản ứng, suýt nữa đã lọt vào bẫy của tiểu nha đầu.
Hắn liền nặng nề "khụ" một tiếng.
Tùy Phong lúc này mới nhận ra có gì đó không ổn, nói một hai câu, vội vàng tiễn tiểu nha đầu đi. Sau đó hắn đi đến sân vừa sờ đầu mình vừa nói: "Tiểu nha đầu có phải mới lừa ta nói chuyện cơ mật không?"
Vệ Toản liếc hắn một cái: "Chứ còn gì nữa?"
Tùy Phong hít một hơi khí lạnh, nói: "Thẩm công tử này thật sự rất giỏi, ngay cả một đứa ngốc cũng có thể dạy cho khôn lên."
Lại nói: "Không được, ta phải giành lại tiểu nha đầu này."
"Giành lại thì có ích lợi gì?"
Vệ Toản nói: "Ngươi trước tiên phái người đi hỏi thăm, bên Tùng Phong viện mấy ngày nay dùng bao nhiêu ngọn nến."
Hắn thầm nghĩ, tiểu cô nương đã bị Thẩm Diên phát hiện, những lời nàng nói một chữ cũng không thể tin.
Hắn đã đánh giá thấp tiểu bệnh tử.
Chỉ với mấy người trong Hầu phủ như vậy, Thẩm công tử cũng có thể đấu trí đấu mưu.
Tùy Phong suy nghĩ, công việc này rốt cuộc vẫn phải đến tay hắn, vội vàng chạy đi sắp xếp.
Chẳng bao lâu, tin tức đã đến.
Mấy ngày nay, nến trong Tùng Phong viện dùng gấp ba bốn lần ngày thường, Vệ Toản bấm ngón tay tính toán, sợ là Thẩm Diên mấy ngày nay ôn bài, ôn đến tối trời tối đất.
Y mỗi ngày đều thả nha đầu này tới lan truyền tin tức giả làm dao động quân tâm, chính là để thừa dịp hắn không chú ý điên cuồng học hành.
Hắn ngồi trên ghế mây, suýt nữa lại để cho tiểu bệnh tử chọc tức rồi.
Tùy Phong cũng không ngờ, chỉ là một kỳ thi quý, lòng người lại hiểm ác như vậy.
Sau khi suy nghĩ một hồi, hắn mới nói: "Chủ tử, hay là chúng ta lại phái người khác..."
Vệ Toản tiếp lời: "Phái ai?
Nếu ngươi phái người đến, hắn sẽ che cửa sổ lại rồi đắp kín mền lại học."
"Người ta đục tường để mượn ánh sáng, còn Thẩm Chiết Xuân thì ngược lại."
Tùy Phong thoạt nghe có vẻ hoang đường, nhưng ngẫm kỹ lại, Thẩm công tử nhiều khi làm thật không chừng.
Trong lòng không khỏi sinh ra một sự khâm phục méo mó.
Vệ Toản duỗi thắt lưng, từ trên ghế mây nhảy xuống, nói: "Đi thôi."
Tùy Phong hỏi: "Ngài đi thư phòng sao?"
"Đi thư phòng gì chứ, đi Tùng Phong viện."
Vệ Toản nói: "Sai người thu dọn đồ đạc, tối nay ta sẽ ngủ ở đó."
Hắn cũng không tin.
Thẩm Diên còn có thể đùa giỡn trước mặt hắn.
++++
Nửa đêm canh ba, Liên Nhi trở về viện xong, chỉ một lát sau đã lăn đùng ra ngủ.
Đừng nói tiểu nha đầu không thể thức khuya, ngay cả Tri Tuyết cũng buồn ngủ, đầu rũ xuống như gà mổ thóc, gật gù gật gù.
Thẩm Diên ngồi không yên, liền đứng lên đọc sách, liếc mắt nhìn nàng, có chút buồn cười nói: "Buồn ngủ thì ngủ đi, ta không cần ngươi hầu hạ."
Tri Tuyết lắc đầu, vừa nói vừa che miệng ngáp: "Không có gì đâu, ta không có... Không có buồn ngủ."
Thẩm Diên đang định nói thêm, đột nhiên nghe thấy ngoài cửa truyền đến âm thanh, tiểu Hầu gia đến.
Thẩm Diên giật mình, mấy thị nữ trong phòng nhất thời nhốn nháo.
Tri Tuyết xách váy vội vàng xử lý, nhanh tay cất sách rồi lại giấu bút.
Cuối cùng, tất cả mọi thứ đều được thu dọn sạch sẽ, bất chấp bề ngoài thế nào, lập tức "phù" một tiếng thổi tắt đèn, Thẩm Diệm gấp gáp cởi giày, chui lẹ vào trong chăn.
Vội vội vàng vàng, cuộn mình thành một con nhộng tằm lớn, bắt đầu híp mắt, giả vờ ngủ.
Tri Tuyết chặn ngay trước cửa, lúc này cơn buồn ngủ đã hoàn toàn tiêu tan, tròng mắt nàng xoay tròn: "Công tử nhà ta đã ngủ rồi, tiểu Hầu gia ngài có chuyện gì cứ nói với ta là được, ngày mai còn phải đi học ——"
Lời còn chưa dứt.
Tiểu Hầu gia đã không chút khách khí đẩy cửa vào.
Hắn nhìn trái nhìn phải, thấy trong phòng không có ai, chỉ có tấm màn gấm dày phía sau bức bình phong, che kín bên trong chặt chẽ.
Hắn không chút khách khí, sải bước tiến về phía trước, vén rèm lên, đến bên cạnh cuốn chăn bông—— ngồi xuống.
Tri Tuyết cũng sửng sốt: "... Tiểu Hầu gia?"
Vệ Toản không biết xấu hổ, ngáp một cái nói: "Giường trong phòng của ta sập rồi, qua đây ngủ nhờ một đêm."
Đúng là xạo ke mà.
Hầu phủ làm gì không có nổi một chỗ ngủ cho vị tiểu Hầu gia này.
Tri Tuyết quanh năm đi theo Thẩm Diên, tình huống ứng phó với tiểu lưu manh cũng không nhiều lắm, chỉ kiên trì nói: "Giường của công tử nhà ta hẹp lắm, hay là thế này đi, bọn ta đi dọn dẹp thư phòng bên ngoài cho tiểu Hầu gia..."
Chưa gì đã thấy Vệ Toản cười cười, nói: "Không cần, quan hệ giữa ta và Chiết Xuân rất tốt, chen chúc một chút, vừa vặn ấm áp."
Tiện tay vỗ lên cuốn chăn bông.
Chỉ nghe "Bốp" một tiếng.
Thẩm Diên đang quấn trên giường như một cái bánh cuốn, ngay cả Vệ Toản cũng không kịp nhận ra tay mình đang vỗ ở chỗ nào.
Chỉ biết chỗ đó vừa mềm vừa căng qua lớp chăn bông.
Lúc phát hiện ra, tấm chăn như cái bánh cuốn đã dựng thẳng đứng lên.
Bên trong bỗng dưng ló ra một cái đầu.
Thẩm Diên mặt đỏ bừng bừng, tức giận trừng mắt quát hắn: "Vệ Toản!"
—---
Chú thích: (*)
Ngụy Đế Tào Mao từng nói: "Dã tâm của Tư Mã Chiêu, ai nhìn cũng thấy", về sau trở thành một câu thành ngữ nổi tiếng nói về ý đồ không thể che giấu của một người. Con trai ông là Tư Mã Viêm sau đó ép Ngụy Đế thiện nhượng, trở thành Tấn Vũ Đế, người lập ra nhà Tấn trong lịch sử Trung Quốc.
- -----