Thẩm ca ca cũng biết dỗ dành người khác.
Thật ra Vệ Toản và Thẩm Diên rất hay cãi nhau, lý do cãi nhau cũng rất tầm phào. Nếu có chuyện lớn xảy ra, họ sẽ bình tĩnh bàn bạc, nhưng đối với những chuyện chỉ nhỏ bằng hạt mè lại hay quay ra hờn dỗi.
Lần trước cãi nhau là khi Vệ Toản cầm đèn tỏ tình do Thẩm Diên viết đi khoe khắp nơi, còn không phải chuyện ngày một ngày hai, Lễ hội đèn lồng đã qua ba tháng, tiết thanh minh cũng sắp đến rồi, Vệ tiểu hầu gia thỉnh thoảng vẫn mời người ta đến nhà xem ngọn đèn kia.
Đến mức mỗi ngày Thẩm Diên đến Binh bộ điểm danh, đều có đồng liêu nhịn cười nhìn ngó, trêu ghẹo y có viết thêm đèn mới nào không, còn đồn khắp nơi y mê Vệ Toản như điếu đổ.
Thẩm Diên làm sao nghe nổi mấy lời này, da mặt y vốn mỏng như lá lúa, từ khi thành thân, ngày nào cũng bị người ta trêu chọc, lúc này thẹn quá hóa giận, bèn trở về tìm Vệ Toản tính sổ.
Vệ Toản cà lơ phất phơ, hợp lý hợp tình nói: "Ngươi cho ta thì là của ta, ta muốn cho ai xem thì cho người đó xem, bọn họ dù muốn khoe cũng không có gì để khoe."
Thẩm Diên nói: "Ngươi cho rằng ai cũng giống ngươi sao? Chuyện trong nhà mà cũng khoe khoang khắp chốn."
Vệ Toản chu mỏ lên cãi: "Chính vì không ai giống ta, nên ta mới là phu quân số một trong lòng ngươi, nếu ai cũng giống ta, ta còn có gì đặc biệt."
Đấu võ mồm một hồi, không biết câu nào đã chạm đến chỗ nổi máu xung thiên.
Thực ra Thẩm Diên nói chuyện không lại Vệ Toản, bèn thuận miệng nói: "Ta thấy cái đèn lồng này đốt quách đi còn hơn, coi như ta chưa từng viết."
Vệ Toản bực bội: "Thẩm Diên, ngươi dám đốt thử xem!"
Thẩm Diên người này không thể khiêu khích được, hoặc có thể nói y không thể nhịn được khi bị Vệ Toản ghẹo gan, bảo y đốt thử, nếu y không đốt chẳng khác nào y yếu thế. Vì vậy y liền chạy đi tìm ngọn đèn kia, lớn tiếng hô: "Liên nhi, đem lửa lại đây."
Thị nữ trong phủ đều rất thông minh, vừa thấy hai người bọn họ cãi nhau là chạy không còn bóng dáng.
Thẩm Diên gọi Liên Nhi mấy lần nhưng không thấy người tới. Y không còn cách nào khác đành tự mình đi tìm mồi lửa, vừa nhìn thấy lửa bùng lên, Vệ Toản đã cầm lấy cổ tay y thổi tắt, lạnh giọng nói: "Thẩm Chiết Xuân, ngươi thật sự muốn đốt nó sao?"
Vệ Toản tức giận, ánh mắt lộ ra sắc bén.
Thẩm Diên thản nhiên khiêu khích: "Là ngươi bảo ta thử xem mà."
Vệ Toản trừng mắt nhìn y một hồi, tức giận nói: "Được, ngươi muốn đốt thì đốt đi, đốt luôn cái sân này, đốt luôn cả ta là tốt nhất."
Nói xong buông tay ra, không nhìn y nữa, cũng không nói lời nào, chỉ quay về bên bàn ngồi, quay lưng lại.
Thẩm Diên hỏi: "Ngươi đây là ý gì?"
Vệ Toản không nói lời nào.
Thẩm Diên do dự hồi lâu, đốt không được, không đốt cũng không được, một lúc sau mới nói: "Ngươi có cần phải làm vậy không, chỉ là một ngọn đèn."
Vệ Toản vẫn không nói gì.
Thẩm Diên lại lẩm bẩm: "Ta cũng đâu phải không viết cho ngươi nữa."
Lúc này y đã bình tĩnh lại, thật ra Thẩm Diên căn bản không muốn cãi nhau với Vệ Toản vì mấy chuyện vặt này. Bị người ta cười nhạo, bị người ta chọc ghẹo, dù y có xấu hổ, cùng lắm cũng chỉ xấu hổ một hồi rồi thôi, nhưng khi nói chuyện với Vệ Toản, chẳng hiểu sao mới hai ba câu tâm tư đã loạn.
Giờ thì tốt rồi, chọc giận người ta.
Thẩm Diên chần chừ một lúc mới đi qua, nhẹ nhàng kéo ống tay áo Vệ Toản. Thấy Vệ Toản không phản ứng, y lại cẩn thận vén mái tóc đang rủ xuống của hắn. Há miệng nửa ngày, không khỏi khó chịu mà kêu lên: "Vệ... Kinh Hàn."
Vệ Toản không nói gì. Vệ tiểu hầu gia trước kia đã quen kiêu căng ngạo mạn, kỳ thật không dễ dỗ dành. Lúc dễ dỗ là do hắn sẵn lòng bị dỗ, khi không dễ dỗ chứng minh hắn đang giận thật.
Đôi mắt sắc bén của hắn lúc này phủ đầy sương giá, không thèm nhìn Thẩm Diên mà nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, cũng không biết đang nghĩ cái gì.
Thẩm Diên đi sang bên trái che cửa sổ lại, Vệ Toản liền quay đầu nhìn sang bên phải. Thẩm Diên đi sang bên phải, Vệ Toản lại quay đầu sang bên trái.
Thẩm Diên dứt khoát đi tới đối diện, Vệ Toản cúi đầu đọc sách.
Một lúc sau, Vệ Toản cảm thấy có một đôi tay đặt lên vai mình, tiếp đó là môi Thẩm Diên lần từ trán đến tai hắn.
Vệ Toản vô thức muốn tránh, hơi nghiêng đầu, nhưng chỉ thấy lông mi Thẩm Diên run lên, vẻ mặt rụt rè, thấp giọng thì thào bên tai hắn: "Vệ Toản, ngươi không nguôi giận cũng không sao."
"Đừng đẩy ta ra."
Vệ Toản chịu không nổi, liền há miệng nói: "Ta có khi nào..."
— Đẩy ngươi ra đâu.
Hắn biết rõ Thẩm Diên sợ cúi đầu, mỗi lần luồn cúi lấy lòng đều hạ quyết tâm rất lớn, làm sao đành lòng đẩy y ra được.
Chợt thấy đáy mắt Thẩm Diên loé lên tia sáng, ánh mắt nào có rụt rè sợ sệt gì đâu, lại còn mạnh dạn hôn hắn, đưa lưỡi lướt dọc theo đôi môi đang hé mở của hắn rồi lách vào.
Dù hai người bọn họ hôn mãi thành quen, nhưng từ đầu lưỡi mềm mại, hơi thở nặng nề, hay mùi thuốc đắng chát triền miên đọng lại, bàn tay vô thức lần mò vào bên trong y phục, tất cả đều khiến lòng người mềm nhũn mà sinh nghiện.
Vệ Toản biết mình trúng kế.
Mỹ nhân kế.
Không ngờ lại nghe Thẩm thị lang hàm chứa vài phần quẫn bách vài phần tính kế, dùng Ngô ngữ nhẹ nhàng dỗ dành hắn: "Kinh Hàn, tâm can, đừng giận ta nữa mà."
Buồn nôn muốn chết, nhưng vì đương sự cũng đang xấu hổ đến mức khuôn mặt đỏ bừng, cho nên Vệ Toản cũng không nỡ trêu.
Lời này mấy phần thật mấy phần giả khó mà biết được.
Có lẽ Thẩm Diên thật sự sợ hắn cự tuyệt sẽ mất mặt, cũng có thể Thẩm Diên biết hắn sẽ không từ chối nên mới cố ý dỗ dành hắn như vậy.
Đúng là tới khắc hắn mà.
Hắn đem ba chữ Thẩm Chiết Xuân hung tợn nhai nuốt trong miệng, lột sạch đồ y, từ phía sau thúc vào, kéo đến kề bên giấy mực, vừa khi dễ, vừa bắt y viết tờ tự kiểm.
Thẩm Diên cầm bút cũng không vững, lỗ tai đỏ bừng, vẫn không quên tỏ vẻ đáng thương, nói cái này tuyệt đối không thể để cho người ta nhìn thấy.
Hắn liền từ phía sau cắn lên nốt ruồi son trên vai Thẩm Diên, lẩm bẩm: "Bổ sung thêm một điều nữa, sau này không được đốt đèn của ta, phải cho ta thêm chút bằng chứng để ta yên tâm mới được."
Còn nói thêm: "Chỉ biết dùng mấy thủ đoạn nhỏ nhặt này dỗ dành ta, không biết thích ta đến mức nào nữa......"
Nói đến đây, hắn bỗng nhiên sửng sốt.
Thẩm Diên thích hắn.
Thẩm Diên hiện giờ bày ra thủ đoạn ôn nhu mềm mại như vậy, chứng tỏ Thẩm Diên thích hắn, hôm nay thích hắn nhiều hơn hôm qua, năm nay thích hắn nhiều hơn năm ngoái.
Hắn không ngốc, chỉ là tháng rộng năm dài, khó tránh khỏi không thể nhận ra. Vì thế khi phát hiện, tim hắn liền đập loạn nhịp, lỗ tai lập tức đỏ bừng.
Thẩm Diên không biết hắn đang nghĩ gì, ngập ngừng muốn quay đầu nhìn hắn. Nhưng hắn lại vùi khuôn mặt nóng bừng của mình vào cổ Thẩm Diên, nhẹ nhàng cầm bút của Thẩm Diên, thấp giọng cười nói: "Thẩm ca ca, ta nói sai rồi."
"Những thủ đoạn nhỏ nhặt của huynh, dùng nhiều một chút cũng không sao."
"Ta rất thích."
So với ngày trước càng thích hơn.
—-------