*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 648: Không chơi kiểu đó a
Dịch giả: Luna Wong
Trước đó Tô Khải Đồng nghe quả thật không hiểu, lúc này trái lại đã thật sự hiểu rõ, liền chần chờ hỏi : “Ý của Thi trưởng lão là…?”
Thi Thăng nói: “Nếu như Thương Triều Tông ra lệnh cho nhân mã Hạo Châu ngươi lên đánh tiên phong, có phải ngươi tính đốc thúc người nhào lên liều mạng công kích, không để ý gì tới chết sống của huynh đệ phía dưới đúng không? Rồi không nói ngươi, liền nói bốn vị chư hầu khác đi, nếu như Thương Triều Tông lệnh cho bọn họ làm như vậy, ngươi nghĩ có người sẽ nghe theo lệnh không? Người khác không nghe, chỉ mình ngươi bán mạng? Ngươi có từng nghĩ tới qua huynh đệ nhà các của ngươi có bao nhiêu miệng cần ăn, bao nhiêu người ngóng trông nhi tử, trượng phu, phụ thân hay huynh đệ được sớm ngày bình an trở về không? Ngươi thân là chủ soái, phải chịu trách nhiệm với mọi người, không thể xử trí theo cảm tính được!”
Lời này nói nghe có lý, cũng đích thật là có vẻ tình chân ý thiết, Tô Khải Đồng xác nhận được ý của hắn, thế nhưng có chút lo lắng không thể tiếp tục làm bộ kiểu như vậy được nữa, y cũ vẫn hơi chần chờ nói: “Thi trưởng lão, thời niên thiếu của Thương Triều Tông đã đi theo cha xuất chinh, không phải là vật bài trí. Mông Sơn Minh lại càng là người quân lệnh như núi, lệnh ra là phải thi hành, trị quân từ trước đến nay rất nghiêm, dám chống lại quân lệnh của hắn, không có quả ngon để ăn a!”
“Trị quân rất nghiêm?” Thi Thăng cười ha ha hai tiếng, giống như nghe được câu chuyện cười vậy, hỏi lại: “Hạo Châu là quân của hắn à? Đến lượt hắn đến trị sao? Muốn trị cũng trị quân của chính hắn ấy, nhân mã năm đường chư hầu, ngươi cứ chờ xem, xem coi ai sẽ nghe hắn.”
Tô Khải Đồng nhíu mày, “Nếu như thế, triều đình cần gì phải cho hắn quyền hiệu lệnh chư hầu nhân mã để làm gì?”
Thi Thăng đưa tay lên vỗ vỗ trên ngực hắn, cười nói: “Khải Đồng a, ngươi hẳn là cho rằng triều đình thật sự nguyện ý cho hắn binh quyền này? Là bất đắc dĩ a, là chính Nam Châu tự mình muốn tranh, vì để dụ hắn xuất binh, đành phải cho hắn thôi.”
Tô Khải Đồng hồ nghi: “Chưa có câu thông xong với tam đại phái, chưa có xác định vài đường chư hầu sẽ phối hợp hay không, liền đã xuất binh, chỉ vì tranh cái chức danh hão này?”
Thi Thăng khoát tay, “Cũng không phải là chức danh hão gì, không có chỗ tốt làm gì có chuyện người ta sẽ làm, người ta là muốn cái danh tiếng Bình Loạn đại tướng quân này, muốn ôm công đầu a. Theo như lời cung chủ nói, Thương Triều Tông muốn cầm về lại vị trí thân vương đã bị mất, đây là điều kiện Nam Châu bên kia đưa ra. Cung chủ đã đáp ứng, sau khi xong chuyện sẽ bảo triều đình tước đoạt lại tước vị thân vương.”
“Có mấy lời không ngại nói rõ, trước đó bảo tồn thực lực, chính là vì muốn bức Nam Châu xuất binh. Khải Đồng a, ta cũng là vì muốn tốt cho ngươi thôi, nếu không ngươi liền liều mạng, đem hết nhân mã ra liều xong, không còn binh lính gì nữa, vậy thì binh quyền của ngươi cũng liền xong, không có nhân mã trong tay, cũng liền mất đi Hạo Châu, đến lúc đó những tướng sĩ đáng thương đem máu ra nhuộm sa trường kia còn phải trơ mắt nhìn người khác tới hưởng tiện nghi, chết không nhắm mắt a!”
“Cái gọi là vô dục tắc cương, chúng ta không ham muốn công lao gì, cũng không cần ban thưởng gì, huống chi triều đình thật sự cũng sẽ không xuất ra cái gì để ban thưởng, Thương Kiến Hùng còn có thể cho ngươi thêm địa bàn của một vài châu nữa chắc? Nên chúng ta chỉ cần ở một bên hô hào cổ vũ, nếu Nam Châu có nhu cầu, vậy liền để cho Nam Châu đi lên xông pha chiến đấu đi, chờ thế cục không sai biệt lắm, năm đường chư hầu lại tiếp tục hợp lực cùng nhau tiến lên thu thập tàn cuộc, cũng chẳng uổng phí chuyện gì, Đại Yến được bảo vệ, lợi ích tướng sĩ trên dưới Hạo Châu cũng được bảo vệ, mọi người đắc thắng khải hoàn mà trở về, vô cùng cao hứng đoàn tụ với người nhà, so với cái gì đều mạnh. Ý của ta ngươi đã hiểu rồi chứ?”
Tô Khải Đồng muốn nói lại thôi, “Ý Thi trưởng lão ta hiểu được, nhưng mà. . .”
Thi Thăng đối xử lạnh nhạt liếc xéo, “Nhưng mà cái gì?”
Tô Khải Đồng thở dài: “Yến Sơn Minh, Tề Vô Hận, đó không phải chỉ là hư danh! Ta từng phục vụ dưới trướng Mông Sơn Minh nhiều năm, chưa nói tới hiểu rõ tường tận, nhưng ông ta là hạng người gì, ta lại rất rõ ràng, là một đại danh tướng tuyệt không phải hạng hư danh, không ra tay thì thôi, vừa ra tay chắc chắn phong ba bão táp, chỉ vì cái hư danh bình loạn không giống như là phong cách của ông ấy, ông ấy thật sự có lòng bình loạn, sẽ không quan tâm tới hư danh gì, ta luôn có cảm giác Nam Châu muốn chức quyền hiệu lệnh Bình Loạn đại tướng quân này không có đơn giản như vậy.”
Thi Thăng khinh thường cười lạnh: “Yến Sơn Minh, Tề Vô Hận, hừ hừ, tên tuổi thật là lớn quá nhỉ, ngoại trừ chín đại Chí Tôn ra, chưa ai dám nói ra những lời cuồng ngôn kiểu này? Thứ không biết trời cao đất rộng, quả thực là trò cười! Lời đồn đại chợ búa, đám con nít truyền xướng, há có thể là thật? Khải Đồng a, ngươi suy nghĩ nhiều, mặc nó phong ba bão táp, chỉ cần làm tốt việc của mình là được, hiểu chưa?”
Trong lòng Tô Khải Đồng ai thán, Ngô Công Lĩnh là cái thá gì, hắn há lại nguyện ý bị hạ thấp thanh danh trở thành thành thủ hạ bại tướng của nó cơ chứ?
Nhưng mà hiện thực buộc người ta phải bất đắc dĩ, hắn cũng vô năng cự cãi, chỉ có thể là khuất phục, “Vâng, ta đã hiểu ý của Thi trưởng lão, có Thi trưởng lão đích thân tọa trấn, nhất định sẽ không có sai lầm!”
Ngụ ý là, người của ngươi đều ở tại chỗ này hết, còn tự mình đích thân tọa trấn rồi, có cái gì mà phải lo lắng.
Thi Thăng gật đầu mỉm cười, vỗ vỗ bả vai hắn, mặt đầy vui vẻ, tiếp theo chắp tay sau mông dạo bước tiến lên, “Khải Đồng a, đợi sau khi đại sự xong xuôi trở về Hạo Châu, nạp thêm vài phòng thiếp thất, sinh thêm nhiều vài đứa, xem coi có thể ra được đứa nào đặc biệt thích hợp tu luyện không, đến lúc đó ta sẽ ra mặt tiến cử đến Tiêu Dao cung bồi dưỡng cho.”
“Tạ ơn Thi trưởng lão chiếu cố!”
. . . . . .
“Bệ hạ!”
Triệu quốc, trong hoàng cung, bên cạnh chiếc cầu nhỏ nước suối chảy, Hải Vô Cực lẳng lặng đứng im đó, đại đô đốc Bàng Đằng đi vào hành lễ.
Hải Vô Cực “ừm” một tiếng, thần sắc nhàn nhạt, nói: “Nam Châu muốn xuất binh bình loạn, mưu đồ ngồi nhìn bọn hắn tự tiêu hao lẫn nhau của Triệu quốc chúng ta phải chăng sẽ phải tan vỡ?”
Bàng Đằng nói: “Còn phải xem tình hình chiến đấu như thế nào đã, Ngô Công Lĩnh kêu gọi tập họp lại được 2000 vạn lính, năm đường chư hầu nếu không chịu xuất lực, chỉ dựa vào một nhà Nam Châu xuất lực không thôi, cũng là chuyện tốn sức, Hàn Tống vẫn có thể sẽ tùy thời xuất binh.”
Hải Vô Cực quay đầu, “Thương Triều Tông, quả nhân không quá rõ ràng. Nhưng Mông Sơn Minh, Bàng lão tướng quân cũng dám xem thường sao?”
Bàng Đằng cụp mắt cúi đầu trầm trầm nói: “Huynh trưởng của thần chết bởi tay hắn, thần sao dám xem thường. Nhưng coi như hắn có thể thuận lợi bình diệt phản loạn, khiến cho Hàn Tống không còn dám tuỳ tiện xâm phạm Yến, nhưng Yến quốc trải qua lần tiêu hao này, đã rét lạnh như sương lại càng thêm buốt giá như tuyết, nguyên khí đại thương, chiến loạn quét qua địa phương nào, bách nghiệp điêu linh, nhân khẩu ly tán, cũng không phải trong thời gian ngắn có thể hồi phục trở lại được, đây là một thắng. Triệu quốc ngồi yên phát tài, không không nhận được những tài nguyên này, lại là một thắng. Tinh nhuệ Nam Châu di chuyển, tiến đi bình loạn, trong thời gian ngắn khó mà trở về, Kim Châu thiếu đi lực lượng nhờ cậy vào, Hàn quốc thì giằng co với Yến quốc, ốc còn không mang nổi mình ốc, bệ hạ có những tài nguyên nhận được miễn phí trước đó, có thể thuận thế lấy ra sử dụng để thu phục Kim Châu, càng là một thắng. Có ba thắng này trong tay, coi như không thể để cho chư quốc lại tiếp tục tiêu hao lẫn nhau được nữa, Triệu quốc cũng không mất mát gì!”
Hải Vô Cực buông tiếng thở dài, nếu có cơ hội ăn vào được miếng thịt mỡ lớn, hắn tự nhiên không muốn bỏ qua, nhưng nếu không có cơ hội, cũng chỉ có thể chấp nhận. Nói: “Lão tướng quân nói không sai, nếu trong lòng lão tướng quân đã hiểu rõ, liền cứ việc đi chuẩn bị thu phục Kim Châu đi, trên triều những kẻ ý kiến ý cò kia tự quả nhân sẽ đi ứng đối cho.”
Bàng Đằng cũng chưa đáp lại tuân mệnh, ngược lại khuyên nhủ: “Bệ hạ, hiện tại còn chưa thể hành động vội vàng, một khi nhân mã tập kết, dẫn tới Hàn Tống kinh nghi, sợ là sẽ khiến cho bọn họ dừng tay lại thực sự, chưa đến thời điểm cuối cùng, nhất định phải để cho bọn họ cho rằng chúng ta là đang kiêng kị lời cảnh cáo của Tề Vệ, nghĩ ta chỉ dám chiếm chút tiện nghi. Nếu như thế cục mà thực sự hết cách, lại động thủ với Kim Châu sau cũng không muộn, Những vật tư từ tây tam quốc đã đưa đến sẵn, căn bản không cần bỏ thời gian ra thu thập nữa, đến thời cơ thích hợp, có thể trực tiếp chuyển vật tư đi đầu, đại quân tập kết sau đó tiến đến là được, hiện tại còn chưa thể đánh cỏ động rắn.”
“Ừm!” Hải Vô Cực gật đầu, “Nói có lý!”
. . . . . .
Sau khi tuyết tan, mùa đông ngắn ngủi đi qua, thời tiết đã dần ấm lại, hiên các, dưới mái hiên tuyết tan ra tạo thành từng giọt nước tí tách.
Trong hiên các, Thiệu Bình Ba lặng im hồi lâu, suy tư về tin tức từ Nam Châu truyền đến, cũng không hoàn toàn là bởi vì tin tức này, mà là đang suy nghĩ Ngưu Hữu Đạo sẽ làm như thế nào, thực sự sẽ vì bảo trụ Đại Yến mà không tiếc bỏ ra giá lớn liều mạng với phản quân sao?
Đứng tại lập trường của Thương Triều Tông với Mông Sơn Minh, hắn cảm thấy thật sự có khả năng này, thế nhưng Ngưu Hữu Đạo có thể vì đại nghĩa mà làm như thế hay không, hắn hiện tại thật sự có chút không đoán được.
Hắn hiểu rõ con người Ngưu Hữu Đạo tựa hồ như xen giữa ở chính và tà, vừa chính vừa tà, nói không có khả năng lại có thể là có khả năng, nói có khả năng thì lại có thể không nhất định.
Thế cục lớn, sự tình phức tạp, liên lụy tới nhiều mặt, không giống như lúc trước kia giao thủ với Ngưu Hữu Đạo, sự tình khi ấy tương đối đơn nhất, dễ dàng chải vuốt ra đầu mối.
Một hồi lâu về sau, Thiệu Tam Tỉnh dâng lên một chén trà nóng, Thiệu Bình Ba thuận miệng hỏi thăm, “Sau khi tin tức Nam Châu xuất chinh truyền ra, có thấy nhân mã Triệu quốc bên kia có cái gì dị thường không?”
Thiệu Tam Tỉnh trả lời: “Trước mắt Hắc Thủy đài ở bên kia còn chưa có gửi về những tin tức có liên quan, hẳn là chưa có dị động gì, nếu không dưới mệnh lệnh nghiêm túc từ bệ hạ, Hắc Thủy đài sẽ không lá mặt lá trái như những người kia, nhất định sẽ kịp thời chuyển đạt tin tức.”
Thiệu Bình Ba hơi nhếch khóe miệng cười mỉa, “Độc hại muội muội mà không được, Kim Châu đã trở thành tâm bệnh của Hải Vô Cực, có cơ hội này, nhân mã Triệu quốc có dị động đó mới là bình thường, không có dị động gì, ngược lại là không bình thường. Nhịn được đến như vậy, xem ra phán đoán của ta không sai, khẩu vị hoàn toàn chính xác không nhỏ.”
Nói rồi nâng bút chấm mực, viết nhanh một phần ghi chú, ghi lại những tình huống dự phán ra giấy, sau đó đưa cho Thiệu Tam Tỉnh, bảo hắn giao cho người Hắc Thủy đài nhờ chuyển giao lên cho Thái Thúc Hùng ngự lãm, để trong lòng Thái Thúc Hùng hiểu rõ.
Hắn cũng không thể việc gì cũng chạy lui chạy tới hoàng cung, Thái Thúc Hùng cũng có thật nhiều việc cần phải xử lý, cũng không phải tùy thời có thể gặp, dưới tình huống không phải chuyện gì quan trọng cần gặp mặt, thì đều làm kiểu này chuyển ý kiến của mình lên trên.
. . . . . .
Nhà Tranh sơn trang có khách đến thăm, Đại Thiền sơn, Hoàng Liệt chạy đến, sau khi biết được tin Nam Châu muốn xuất binh, hắn kinh hãi, trước tiên chạy đến phủ thứ sử để xác minh, đằng sau đó cấp tốc chạy đến nơi này.
Trong thủy tạ dùng để đãi khách, Ngưu Hữu Đạo mời khách dùng trà.
Hoàng Liệt căn bản không có nhã hứng này, người đều gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng rồi, trực tiếp khoát tay đẩy chén trà qua một bên, miễn cho chướng mắt, trực tiếp hỏi: “Lão đệ, tin Nam Châu xuất chinh, bình loạn là giả phải không, ngươi hẳn là có dự định khác đi?”
Lúc trước hắn vẫn cho rằng Ngưu Hữu Đạo gian xảo, nhận định Ngưu Hữu Đạo chắc là có ý định khác, nếu không như vậy, dưới tình hình loạn thế như vậy, khó có khả năng điềm nhiên bình thản như không có việc gì như vậy được.
Nhận biết Ngưu Hữu Đạo lâu như vậy, đương nhiên biết Ngưu Hữu Đạo không phải loại ăn chay, thậm chí hoài nghi Ngưu Hữu Đạo đã chuẩn bị xong làm ‘cỏ đầu tường’, lúc nào cũng có thể “quay xe” phản Yến, đứng về phía Hàn Tống bên kia. Nếu như mà Yến quốc bị sụp đổ, Đại Thiền sơn tự nhiên cũng phải mưu đường ra khác, đây chính là nguyên do khiến Đại Thiền sơn không tiếc hùa theo hắn trắng trợn lừa gạt tam đại phái.
Ai ngờ Ngưu Hữu Đạo thế mà lại làm ra trò này, thế mà nghịch thế xuất binh, đây không phải là đang đùa giỡn hay sao? Trước đó đối nghịch với triều đình như vậy, còn cắt xén quân lương của triều đình nữa, đùa nhau à? Ai chơi kiểu như thế, ngươi thì không sao, nhưng Đại Thiền sơn đắc tội tam đại phái rồi, về sau còn làm sao gặp người ta nữa? Đại Thiền sơn nhà lớn nghiệp lớn, không thể giống như ngươi dám đùa giỡn vô lại như vậy, không thể muốn chuồn là chuồn.
Sự tình đã đến trình độ này, Đại Thiền sơn rốt cục không giữ được bình tĩnh, rốt cục không còn trốn ở một bên giả chết nữa, hết giả nổi rồi, một khi xuất chinh còn có thể thiếu được Đại Thiền sơn sao?
Các ngươi có thể vì Đại Yến liều mạng mất cả chì lẫn chài, nhưng bảo Đại Thiền sơn cũng phải theo phụng bồi như vậy á, không được a!
Bị bức bất đắc dĩ, rốt cục đã giả chết nhưng rồi sống lại mò tới cửa.
Ngưu Hữu Đạo kinh ngạc: “Nào có dự định gì? Xuất chinh chuyện lớn như vậy, làm sao có thể đùa được?”
Hai mắt của Hoàng Liệt có chút trợn tròn, các trưởng lão bên cạnh cũng đồng loạt nhìn chằm chằm Ngưu Hữu Đạo không nhúc nhích, tựa hồ như muốn từ trên mặt Ngưu Hữu Đạo nhìn nở cả hoa.
Trong lòng một đám người toàn bộ đang mắng mẹ, chuyện lớn như vậy, thế mà từ đầu tới đuôi ngươi chả nói chút gì với Đại Thiền sơn chúng ta, tối thiểu cũng tỏ vẻ chút gì đó để cho chúng ta biết mà chuẩn bị tâm lý chứ?
Trước đó điềm nhiên như không có việc gì, hiện tại đột nhiên tới nói cho chúng ta biết là sắp sửa lên chiến trường liều mạng rồi đó, chơi như này có phải đùa lớn quá rồi không? Không chơi kiểu đó a!
Luna: haha mong chương sau ghê, chờ khi Mông soái hạ lệnh giết chư hầu không nghe lệnh ta muốn xem sắc mặt đớp ruồi của ông Thi