Suy đi nghĩ lại, không thể không đè lửa giận xuống, Nghiêm Đoạt trầm giọng nói:
- Không biết năm mươi tu sĩ kia là đệ tử môn phái nào?
Chu Thủ Hiền đáp:
- Giống như ngươi, đều là tán tu. Bọn họ tạm thời còn chưa biết phải làm gì để tránh tiết lộ phong thanh. Loại chuyện này trước khi xong chuyện không nên quá mức phô trương.
Đều là tán tu? Nghiêm Đoạt trầm giọng nói:
- Châu mục xác định sau khi bọn họ biết tình hình vẫn dám động thủ với người của Thiên Ngọc môn chứ?
- Triệu tập người đều đã cân nhắc rồi, sẽ không nhận người lung tung. Trước khi động thủ, ngươi cho chúng nhìn vài thứ, bọn chúng tự nhiên sẽ nghe ngươi.
Người bên phải lão ta lại vứt một cái túi phía sau tới.
Nghiêm Đoạt nhận lấy, mở miệng túi ra xem, bên trong có rất nhiều thứ lộn xộn, có ngọc bội, có trâm gài tóc các loại... Vừa nhìn đã rõ, những tu sĩ kia cũng giống hắn ta, e là bọn họ cũng không thể không làm. Có thể trong chốc lát uy hiếp nhiều tu sĩ trong tay như vậy, tuyệt đối người bình thường không thể làm được. Hắn ta không cần nghĩ cũng biết chắc chắn là có người trong các môn phái kia âm thầm gây nên, chỉ e không phải chỉ một hai môn phái. Trong lòng hắn ta thật sự rất hận, những người trong các môn phái kia không dám công khai vạch mặt với Thiên Ngọc môn, sợ bị Thiên Ngọc môn trả thù nên ép bọn họ làm loại chuyện này!
- Châu mục thật đúng là thủ đoạn khôn lường!
Nghiêm Đoạt hừ lạnh khen.
- Ăn lộc của vua thì dâng mệnh cho vua thôi! Bệ hạ có chỉ, làm thần tử dĩ nhiên cúc cung tận tụy!
Chu Thủ Hiền ra vẻ phục tùng rủ mắt xuống đáp, mặc kệ đối phương trào phúng, mặt mày vừa nhấc, nghiêm mặt nhắc nhở:
- Cảnh cáo trước, khi động thủ tất cả mọi người nhất định phải che mặt giấu toàn bộ thân phận, mặc kệ việc này thành hay bại cũng không hề liên quan gì đến triều đình, đến ta.
Nghiêm Đoạt tiếp lời:
- Châu mục phân phó, sao dám không theo!
- Đừng dây dưa nữa, lập tức xuất phát đi. Đến nơi tự có người tiếp ứng các ngươi đến chỗ phục kích.
Rõ ràng giờ vẫn chưa nói ra hết toàn bộ bố trí.
Dứt lời, một người bên cạnh lão ta đi đến bên Nghiêm Đoạt, đưa tay mời nói:
- Nghiêm huynh, mời!
Nghiêm Đoạt chắp tay với Chu Thủ Hiền, quay người nhanh chân bước đi, lửa giận trong mắt vẫn khó tan đi.
…
Vù! Xoẹt!
Một hưởng tiễn xông ra khỏi núi, nổ tung trên trời, cảnh báo!
Ngay sau đó, nhân viên cảnh giới phía sau phát hiện, nhanh chóng thả tiếp một hưởng tiễn, từng tin cảnh báo liên tiếp xuất hiện trên không mãi cho đến chỗ của Thượng Thanh tông.
Keng keng keng! Tiếng chuông cảnh báo dài, địch tập kích!
Tiếng chuông cảnh báo đã nhiều năm chưa vang lên, các đệ tử trong phòng ốc ở các dãy núi Thượng Thanh tông lần lượt lao ra, tụ tập. Đường Nghi, La Nguyên Công, Tô Phá, Đường Tố Tố cùng một đám đệ tử Thượng Thanh tông tụ tập ở một mảnh đất trống, vẻ mặt ai nấy nghiêm túc nhìn về phía truyền đến báo động.
Sau khi Tống Diễn Thanh xảy ra chuyện, chuyện Thượng Thanh tông luôn lo lắng cuối cùng hình như đã đến! Cũng thực sự đã tới, một đám tu sĩ từ sau dãy núi xa xa lao đến, bay lượn trên rừng cây xanh ngắt kéo tới, thỉnh thoảng còn có thể nghe thấy động tĩnh đánh nhau. Đệ tử phụ trách cảnh giới vừa hơi phản kháng, hậu quả không cần nghĩ cũng biết.
- Nghiệt đồ!