- Chắc chỉ còn có người kia.
Thương Triêu Tông đứng dậy, hỏi lại:
- Ai?
Lam Nhược Đình thở dài:
- Dẫn mối cho vương gia, rồi thúc giục chuyện phòng the của vương gia, ngoài người kia ra thì ta thật sự không nghĩ tới còn có ai có thể làm chuyện này nữa.
Thương Triêu Tông ngạc nhiên hỏi lại:
- Tiên sinh nói là Ngưu Hữu Đạo sao?
Lam Nhược Đình nói:
- Khi xem xét tới những biểu hiện của hắn đêm qua thì tám, chín phần mười chuyện này là do hắn làm.
Thương Triêu Tông hỏi lại:
- Tiên sinh vừa nãy còn bảo tất cả mọi đồ trong phòng tân hôn đều không phải chúng ta xử lý sao? Tại sao hắn lại có cơ hội ra tay? Hơn nữa, những đồ trong phòng đó ta đều ăn qua, tại sao chỉ có Phượng Nhược Nam có việc mà ta lại không sao?
Lam Nhược Đình thở dài:
- Làm sao làm được thì ta cũng không biết, rắn có đường rắn, chuột có đường chuột, tóm lại là hắn cũng không phải đi đường bình thường. Những hành động của Đạo gia có mang theo tà khí, từ những hành động lúc trước tìm Phượng... vương phi vay tiền mua lễ vật thì cũng có thể biết được, người này là người vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn nào, cũng không giống người trong chính đạo. Thế nhưng người này thật sự là có thủ đoạn, tầm mắt và kiến thức đều vượt qua người khác một bậc, có thể làm được việc mà người khác không thể làm được! Ta vẫn luôn không nghĩ tới, cái thôn kia tại sao có thể nuôi ra được người như này? Cũng không giống là học được ở Thượng Thanh tông, hơn nữa hắn luôn bị Thượng Thanh tông giam lỏng mà. Aiz, cũng không biết Đông Quách tiên sinh thu đồ đệ kiểu gì nữa! Chúng ta có người này, cũng không biết là tốt hay xấu, thế nhưng từ trước mắt mà xem, cũng không phải là chuyện gì xấu, người này vẫn luôn giúp chúng ta.
Khuôn mặt của Thương Triêu Tông rất khó nhìn, có vẻ như sắp khóc vậy:
- Chuyện này là sao đây, như vậy thì về sau ta làm gì có mặt mũi mà nhìn người khác...
Sau khi giao lưu một phen thì hắn ta ở một mình trong phòng còn Lam Nhược Đình thì ra ngoài.
Lam Nhược Đình ra ngoài tìm tới Thương Thục Thanh rồi mời nàng tới một bên nói chuyện.
- Ca ta không sao chứ?
Thương Thục Thanh hỏi một câu.
Lam Nhược Đình lắc đầu, muốn nói lại thôi, có vẻ như không biết nên nói chuyện này hay không.
Thấy vậy, Thương Thục Thanh nói:
- Có chuyện gì, tiên sinh hãy nói thẳng, giữa chúng ta không cần khó xử như vậy.
Lam Nhược Đình hơi trầm ngâm rồi nói:
- Ta có một câu muốn nhắc nhở quận chúa, nếu như không có việc gì thì đừng nên ở một mình với Ngưu Hữu Đạo.
Thương Thục Thanh khá kinh ngạc mà hỏi:
- Tại sao tiên sinh lại nói điều này?
Lam Nhược Đình suy nghĩ rồi vẫn nhắc nhở:
- Chuyện động phòng ngày hôm qua có điều kỳ lạ, có vẻ như Phượng Nhược Nam bị Ngưu Hữu Đạo hạ độc, nếu không thì vương gia không thể hoàn thành chuyện phải làm được.
- A...
Thương Thục Thanh hét lên, rồi vội vàng cầm khăn lụa che miệng lại, nói nhỏ:
- Làm sao có thể cơ chứ?
Lam Nhược Đình:
- Thật sự là có chuyện như vậy, hôm nay vương gia mới nghĩ tới...
Ông nói lại lời của Thương Triêu Tông một lần.
Thương Thục Thanh hơi suy nghĩ, cũng liên tưởng tới những hành động của Ngưu Hữu Đạo đêm qua, cũng hiểu được ý của Lam Nhược Đình, rõ ràng là ông lo lắng nàng cũng chịu thiệt như Phượng Nhược Nam nên than thở:
- Tiên sinh quá lo lắng rồi, chưa nói tới việc này có phải là do hắn làm hay không, chỉ nói tới việc khuôn mặt hiện tại của ta cũng không thể nào có chuyện đó.
Lam Nhược Đình:
- Ta chỉ muốn nhắc nhở quận chúa chút, người này quá tà dị.
Sau đó ông chắp tay lại, quay người rời khỏi đây.
Thương Thục Thanh đưa mắt nhìn, yên lặng một lúc lâu...
Trong khu nhà dành cho chúng tăng của chùa Nam Sơn, Viên Cương lại tới đây, Viên Phương lại cúi đầu cười nịnh nọt, cũng đã chuẩn bị lại bị ăn đòn rồi. Thế nhưng Viên Cương lại không vội đánh y mà khá kinh ngạc nhìn lại người này, lão hòa thượng này lại cạo sạch chòm râu của mình, thật sự là trẻ đi nhiều, suýt chút nữa thì mình cũng không nhận ra được...
Trong phòng tân hôn rất bừa bộn, Phượng Nhược Nam ngồi trên giường mà khóc lóc, thật sự thì không còn nơi nào để ngồi nữa cả, ghế và bàn trong phòng đều bị đập nát rồi.
Cảnh tượng về đêm qua vẫn thỉnh thoảng lại xuất hiện trong đầu của nàng, từ khi nàng khống chế tới khi bị lật ngược lại, cả người bất lực, khi nghĩ tới cảnh bị Thương Triêu Tông chơi đùa thì thật sự quá xấu hổ, nàng thật sự muốn đập đầu mà chết mất. Cũng không biết tại sao mình lại xui xẻo như vậy, gần đây toàn chuyện xui xẻo, thật sự muốn tự tử đi cho rảnh nợ.
Văn Tâm và Văn Lệ cẩn thận dọn dẹp căn phòng, không may vẫn đá trúng bầu rượu rơi trên mặt đất làm vang lên những tiếng động lớn, làm hai người giật cả mình. Phượng Nhược Nam quay đầu qua, nhìn chằm chằm vào bầu rượu, sau đó lau nước mắt đi, hỏi:
- Bầu rượu này từ đâu tới?
Sở dĩ có câu hỏi này bởi vì dù gì nàng cũng sẽ nghĩ tới điều này, chẳng qua là khi nhìn tới bầu rượu thì nghĩ tới nó nhanh hơn mà thôi. Khi đi vào trong phòng tân hôn thì nàng chưa từng ăn uống cái gì, chỉ có uống một chén rượu giao bôi để hoàn thành nghi thức mà thôi, đã vậy thì bị lừa như nào? Chẳng lẽ bầu rượu này có vấn đề sao?
Văn Tâm đáp:
- Từ trong nhà đưa tới đây.
Phượng Nhược Nam hỏi tiếp:
- Bầu rượu này đã kiểm tra chưa?
Văn Tâm:
- Nô tỳ tận mắt chứng kiến quản gia sai người kiểm tra tỷ mỷ từng thứ trong này rồi, sẽ không có vấn đề gì cả.
Phượng Nhược Nam trầm mặc, bởi vì trong nhà lo lắng triều đình sẽ hạ độc thủ với Thương Triêu Tông nên đã kiểm tra rất cẩn thận, chắc chắn sẽ không để vấn đề xảy ra, theo lý thuyết thì trong nhà sẽ không thể nào ra tay với nàng, như vậy thì vấn đề xuất hiện ở đâu?
Nàng hỏi tiếp:
- Trong khi mang bầu rượu này tới đây thì nó có vào tay người nào khác không?
Hai người đều lắc đầu, Văn Tâm nói:
- Rượu tiếp khách thì không chắc chắn, thế nhưng rượu mang tới phòng tân hôn chính là loại rượu cao cấp nhất, khi mang tới thì giao tận tay chúng em, cũng không rơi vào tay người nào khác.
Phượng Nhược Nam trầm giọng:
- Thật sự là không có người nào khác chạm qua nữa sao?
Hai người thầm nghĩ, chuyện gì đây? Chẳng lẽ có người hạ độc vào rượu hay sao? Hai người lại cùng lắc đầu lần nữa.
Như vậy thì chuyện gì xảy ra đây? Phượng Nhược Nam thầm nghĩ, ánh mắt nhìn vào ngọn nến, đứng dậy, chậm rãi đi tới đó. Nàng cũng không dám bước quá nhanh, tối hôm qua bị hại cũng không nhẹ, tuy rằng sáng nay có thể đuổi giết nhanh như vậy là do tức quá nên không để ý mà thôi. Khi nàng đi tới gần ngọn nến thì thấy hai cây nến đã đốt hết, chỉ còn lại sáp thừa mà thôi.
Nàng đưa tay ra bóc một khối sáp, đưa lên mũi để ngửi, đang định sai người mang đi kiểm tra thì Văn Lệ lại đột ngột nói thêm:
- Tiểu thư, hình như bầu rượu này đã qua tay một người.
Phượng Nhược Nam quay đầu lại.
Văn Tâm kinh ngạc:
- Có sao?