- Tỷ quên sao? Ngày hôm qua một lão già râu bạc ngăn chúng ta lại đòi kiểm tra rượu mà?
Văn Tâm sững sờ một lát rồi mới nhớ lại, sau đó cũng gật đầu với Phượng Nhược Nam.
Phượng Nhược Nam cắn răng mà nói:
- Ở đây làm sao lại có một lão già râu bạc chứ?
Văn Lệ:
- Nô tỳ cũng không biết, lão ta nói rằng lão là hộ vệ của vương gia.
Khi biết đó chính là người của Thương Triêu Tông thì Phượng Nhược Nam vội hỏi:
- Nói nhanh, chuyện gì đã xảy ra?
- Hôm qua, khi nô tỳ bưng rượu đi tới...
Văn Lệ thuật lại tình huống ngày hôm qua một lượt, rất kỹ càng.
Sau khi nghe xong thì Phượng Nhược Nam bước nhanh qua, nhặt bầu rượu dưới đất lên, mở nắp ra ngửi ngửi, cũng không ngửi ra cái gì khác lạ rồi lại nhìn vào bên trong, thấy phần lớn rượu đã bị đổ ra ngoài, bên trong chỉ còn lại có một chút. Nàng đẩy bầu rượu tới trước mặt Văn Tâm rồi nói:
- Uống hết!
- Ây...
Văn Tâm ngạc nhiên, cũng không biết tại sao Phượng Nhược Nam lại muốn làm gì. Lúc đầu nàng chắc chắn rượu này không có vấn đề gì, thế nhưng sau khi chứng kiến bộ dáng kỳ dị của Phượng Nhược Nam làm nàng cũng sợ hãi, thế nhưng cũng không có cách nào khác, chỉ đành nhận lấy rồi uống hết sạch số rượu còn lại có trong bầu rượu, dù sao trong bầu rượu này chỉ còn lại một chút ít.
Thời gian sau đó chính là chờ đợi, Phượng Nhược Nam quay trở về trên giường ngồi xuống, nhắm mắt dưỡng thần, có vẻ như đã bình tĩnh lại.
Sau khoảng mười lăm phút sau, Văn Tâm hô lên một tiếng nhỏ:
- Tiểu thư...
Phượng Nhược Nam mở mắt ra, chỉ thấy Văn Lệ lung la lung lay, cơ thể mềm lại, ngã xuống mặt đất.
- Tỷ tỷ.
Văn Lệ hô lên, vội vàng ngồi xuống đỡ lấy Văn Tâm.
Phượng Nhược Nam cũng chạy nhanh tới xem xét, tứ chi Văn Tâm mềm oặt, đôi mắt nửa mở nửa nhắm giống như ngủ gật vậy.
Sau khi xem xét thì nàng cũng hiểu, tình trạng giống hệt với nàng lúc đêm qua, bầu rượu kia thật sự có vấn đề!
- Tiểu thư, tỷ tỷ bị sao vậy?
Văn Lệ hỏi với vẻ lo lắng.
Phượng Nhược Nam phất tay, rồi bảo nàng ta đỡ Văn Tâm lên giường, mình cũng tới giúp đỡ. Sau khi xong việc thì Phượng Nhược Nam mới nói với Văn Lệ:
- Yên tâm đi, nàng cũng không có việc gì. Ta hỏi em, tên lão già râu trắng kia là gì?
Văn Lệ lắc đầu:
- Nô tỷ không biết.
Phượng Nhược Nam:
- Nếu gặp lại lão già đó thì em có thể nhận ra không?
Văn Lệ gật gật đầu:
- Có thể nhận ra.
Phượng Nhược Nam nghiến răng nghiến lợi, chửi thề liên tục, sau đó giống như nghĩ thông cái gì đó, bắt đầu tìm lại quần áo của mình để mặc.