*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 631: Người chấp hành không tận sức, diệt!
Dịch giả: Luna Wong
Bờ sông, vô số thuyền lớn thuyền nhỏ quần tụ, phía đối diện chính là Yến quốc, hai quân đối chọi nhau cách bờ sông.
Tống quốc đại đô đốc La Chiếu, tướng mạo tuấn dật, thân hình cao lớn, có nét kiểu lang quân hào nhã*, mặc một thân ngân giáp đang leo lên bờ sông cao, mắt sáng trông về phía xa, tay vịn bảo kiếm bên hông, phi phong trắng đón gió bay phần phật, sóng nước cuồn cuộn trôi bên dưới.(* hiện đại kiểu: chồng quốc dân)
Nhìn ra ngoài xa một hồi xong, xoay người quay đầu trở về, có người dắt bạch mã tới, La Chiếu trở mình lên ngựa, thúc ngựa chạy đi, hộ vệ tùy hành chạy theo.
Trở lại trong quân trướng trung tâm, đang tính cởi áo khoác ngắn tay xuống, thì có người từ phía sau bước tới gần, cởi giúp cho hắn.
Mũi La Chiếu khẽ nhích nhích hít, ánh mắt cúi xuống, nhìn thấy một đôi bàn tay trắng nõn nhẹ nhàng đừa từ phía sau vòng quanh cổ hắn mở dây buộc, khóe miệng chợt hiện lên một nụ cười mỉm, ‘bang’ một tiếng – rút kiếm, đột nhiên quay người, cầm kiếm kề lên trên cổ tiểu tốt có dáng người nhỏ gầy kia, quát: “Thích khách từ đâu đến?”
Tiểu tốt đội nón phớt giật cả mình, kinh hoảng ngẩng đầu, lộ ra dung nhan hoa nhường nguyệt thẹn, chợt nhìn thấy ý trêu tức trên mặt La Chiếu, lập tức biết bản thân bị đùa bỡn.
Vốn định cho hắn một kinh hỉ, không nghĩ tới ngược lại lại bị hắn làm cho giật mình.
Đâu còn quản cái gì bảo kiếm hay không bảo kiếm, lập tức nhứ nhứ cái cổ cao trắng nõn tới, cứng rắn ấn tới lưỡi kiếm, giọng trong trẻo nói: “Ngươi thử giết ta coi nào.”
Một hàm răng trắng noãn, thanh âm rất êm tai.
Tiểu tốt không phải ai khác, chính là Phùng Quan Nhi, nữ cải trang thành nam, là thê tử kết tóc của La Chiếu.
Một thân mặc trang phục nam của sĩ tốt, cũng khó che nổi vẻ tuyệt sắc chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn của nàng.
Hai người quen biết nhau tại kinh thành Tống quốc, chính là vào mùa xuân trăm hoa đua nở.
La Chiếu chinh chiến trở về, suất lĩnh nhân mã vào thành, ngân thương bạch mã, ngân giáp phi bạch*, tư thế hiên ngang, dẫn đầu đi đằng trước, dẫn tới không biết bao nhiêu giai lệ liếc nhìn ngượng ngùng thì thầm. (*áo choàng trắng)
Phùng Quan Nhi từ Lăng Tiêu các xuống núi, tới kinh thành du ngoạn, bởi vì đại quân vào thành nên cũng trở thành một phần trong đám người đứng bên lề đường nhường đường, cũng đứng trong đám quần chúng thì thầm không biết tướng quân ngân thương bạch mã kia là ai.
Vốn đã đi vượt qua chỗ nàng đứng, nhưng một tiếng chim kêu từ trên cây trong tường viện ở phía sau lưng vang lên, dẫn tới La Chiếu ngoái lại xem xét, thấy được nàng đang đứng ven đường, hai người bốn mắt nhìn nhau, liền lại khó tách ra. La Chiếu siết cương đưa tay lên ngừng lại, đại quân đình chỉ tiến lên.
La Chiếu thúc ngựa quay trở về, tiếng vó ngựa đạp đạp đi đến trước mặt nàng, từ trên cao nhìn xuống chằm chằm nàng.
Còn Phùng Quan Nhi khi ấy tuổi thiếu nữ bất phục, ngạo nghễ ngẩng cao đầu giằng co.
Ngó nhau một hồi, La Chiếu chợt mỉm cười, ôm thương chắp tay nói: “Bản tướng La Chiếu, nguyện cùng cô nương bạch đầu giai lão*.” (*bạc đầu tới già)
Đám người chung quanh lập tức xôn xao, mà La Chiếu thì đã cúi người, một tay vươn ra đưa tới chỗ nàng.
Phùng Quan Nhi có chút đỏ mặt, khinh bỉ nói: “Ngươi tốt xấu là tướng quân Tống quốc, vô lễ như thế, không sợ mất mặt à?”
“Ta không sợ, cô nương sợ sao?” La Chiếu cười hỏi.
Quỷ thần xui khiến sao, Phùng Quan Nhi chìa tay ra để bàn tay vào trong lòng bàn tay hắn, tiếp theo là một tiếng “ưm” kinh hô, đã bị La Chiếu vung tay kéo lên lưng ngựa, ôm ở trong ngực ngồi chung.
Tùy hành của Phùng Quan Nhi kinh hãi, quát: “La tướng quân, không được vô lễ!”
La Chiếu đâu để ý đến bọn này, đơn thương độc mã bỏ đi trong âm thanh quát tháo đuổi theo sau, ném lại đại quân sau lưng, phóng ngựa phi nước đại, thẳng đến hoàng thành.
Một đường đi ngập trong âm thanh kinh ngạc, vô số ánh mắt đám phong lưu ao ước hâm mộ.
Dẫn Phùng Quan Nhi vào trong cung gặp trực tiếp Tống hoàng, thỉnh hoàng đế ban hôn, trong khi mở miệng yêu cầu cái này, thế mà ngay cả tên của Phùng Quan Nhi là gì cũng không biết, Tống hoàng bị hắn nháo cái không hiểu thấu.
May mắn bên người Tống hoàng có người nhận biết Phùng Quan Nhi, biết Phùng Quan Nhi là tôn nữ của chưởng môn tiền nhiệm Lăng Tiêu các.
Biết thân phận ngược lại dễ xử lý, nghĩa tử của hoàng đế, phối với tôn nữ của tiền nhiệm chưởng môn Lăng Tiêu các, xem như cũng là môn đăng hộ đối, Tống Hoàng dù đáp ứng vẫn đáp ứng, nhưng có điều lại nói, cần Lăng Tiêu các phải đồng ý đã, dù sao thì thân phận của Phùng Quan Nhi bày ra đó.
Hoàng đế đáp ứng là xong, dễ làm, lúc La Chiếu dắt Phùng Quan Nhi xuất cung, bị người Lăng Tiêu các đang trấn thủ ở hoàng cung cản lại.
La Chiếu đưa bảo kiếm trong tay mình cho Phùng Quan Nhi, hai người trong lòng như có linh tê*, Phùng Quan Nhi thuận thế rút kiếm, ra lệnh cưỡng chế người Lăng Tiêu các thối lui. (*hiểu ý nhau)
Cứ như vậy, La Chiếu mang Phùng Quan Nhi về nhà. Trong hoàng cung phái người tới nhắc nhở, căn dặn La Chiếu đừng có làm loạn, chờ Lăng Tiêu các đáp ứng đã lại nói.
La Chiếu nói rằng nếu bõ lỡ sẽ hối hận cả đời, không cho phép Lăng Tiêu các đổi ý, trước tiên đem người ngủ đã rồi lại nói!
Thật đúng là nói làm liền làm, hôn sự là chuyện của sau này, ngay trong ngày liền sớm hành sự, động phòng.
Lăng Tiêu các quả nhiên ngay cả cơ hội phản đối cũng không có, đều đã dạng như thế rồi, cũng chỉ có thể đáp ứng. Chỉ là biết bao nhiêu đệ tử trong Lăng Tiêu các đã đem lòng cảm mến vị tôn nữ của tiền chưởng môn này, không có một ai ngờ tới ‘đóa hoa’ lại đột nhiên bị một người ngoài ‘hái’ đi mất, rất nhiều đệ tử Lăng Tiêu các tinh thần chán nản.
Tống hoàng cũng bị nghẹn quá sức, vốn định đem nữ nhi của mình, là một vị công chúa gả cho La Chiếu, ai ngờ một La Chiếu luôn luôn ổn trọng, thế mà lại có thể đi làm được loại chuyện như vậy. . . . . .
Hiện tại, lúc này, La Chiếu sợ mình làm ngộ thương nàng, thu bảo kiếm trong tay lại, nhìn cũng không nhìn, ‘roẹt’ một tiếng, bảo kiếm liền đã gọn gàng trở lại vào bao, đổi lấy trước ngực là một đôi bàn tay trắng như phấn đang nện loạn.
La Chiếu cười ha ha, bắt lấy hai cổ tay nàng.
Phùng Quan Nhi cười hỏi: “Làm sao biết là thiếp vậy?”
La Chiếu: “Ngửi mùi thơm biết mỹ nhân.”
Phùng Quan Nhi cười trộm không thôi.
Chợt mặt La Chiếu lại trở nên đầy nghiêm túc, hỏi, “Sao nàng lại tới đây?”
Đôi mắt sáng của Phùng Quan Nhi chớp sáng, hai tay bá cổ hắn, ẩn ý đưa tình, ngó lên nói: “Nhớ chàng, muốn bầu bạn bên chàng, hồng tụ thiêm hương cho chàng có được không?”
La Chiếu lắc đầu: “Trong quân không dung tư tình nhi nữ, mau trở về!”
Phùng Quan Nhi chợt nhón chân, môi anh đào ấn chặt lên môi hắn, ôm thật sát hắn. . . . . .
Ngoài trướng, thân vệ kéo màn cửa ‘xoẹt’ một phát che kín, một loạt nhân thủ bảo vệ ở bên ngoài, không cho người nào tới gần.
Xuân phong nhất độ*(* 1 màn), trong hậu trướng vang lên tiếng đàn, áo mỏng che đậy thân thể đôi phu phụ* (*vợ chồng)…
La Chiếu ngồi xếp bằng đánh đàn, Phùng Quan Nhi tóc tai bù xù, gương mặt ửng hồng, nằm híp mắt ở phía sau lưng hắn, một mặt hưởng thụ ôn tình dịu dàng.
La Chiếu đang ngồi đánh đàn bên cạnh bảo: “Trong quân không phải nơi cho nhi nữ triền miên lâu dài, dễ dao động quân tâm, sớm hồi kinh đi.”
Phùng Quan Nhi: “Không biết chiến sự khi nào mới có thể kết thúc nhỉ?”
La Chiếu: “Đến lúc nên kết thúc tự nhiên sẽ kết thúc thôi.”
Phùng Quan Nhi: “Thiếp nghe nói đã kéo dài lâu rồi mà vẫn chưa quyết định, cùng Yến quốc giằng co như vậy, vừa hao người vừa tốn của, không bằng sớm ngày rút quân đi.”
La Chiếu chỉ cười không nói, thế cục đã đến trình độ này, làm sao có thể tuỳ tiện triệt binh được, coi như không đánh được, cũng phải làm cho nó hao tổn một chút, có cơ hội tốt tiêu hao thực lực tu hành giới như vậy, sợ là quân thượng chư quốc đều lòng dạ biết rõ, hắn thân là đại đô đốc Tống quốc, làm sao có thể không hiểu được ý thượng cấp, không có tùy tiện cường công chính là như thế.
Có một số chuyện, có thể hiểu ý tự nhiên chỉ có thể ngầm hiểu ý, tuyệt đối không thể nói ra miệng, cho dù là phu thê, hắn cũng không thể nói.
. . . . . .
Trên Xích Liệp điêu, nhìn thấy khu vực địa hình núi cao đằng xa, Lôi Tông Khang cùng Ngô Tam Lưỡng nhìn nhau, mặc dù đã sớm có chuẩn bị, nhưng y nguyên vẫn khó tránh khỏi vẻ đầy kinh hãi ở trong ánh mắt.
Khu vực núi cao kia chính là một vùng cao nguyên núi đá hiểm yếu, ngăn cách giữa Triệu quốc với Vệ quốc, ở chỗ đỉnh núi cao trong sâu nhất, chính là nơi Phiếu Miểu các ở, vùng này cũng không có môn phái nào khác dám đặt chân.
“Đi!” Ngô Tam Lưỡng trầm giọng quát, Xích Liệp điêu cấp tốc thay đổi phương hướng bay, căn bản không dám tới gần vùng kia, sợ bị người ở vùng đó nhìn thấy.
Đây cũng là lời Viên Cương căn dặn trước đó, trước đó Viên Cương liền chỉ rõ, Kim Sí truy tung rất có thể sẽ tiến về Phiếu Miểu các, nếu đúng như vậy, ngàn vạn lần không thể tiếp cận quanh vùng Phiếu Miểu các được, mà lập tức trở về ngay.
Sở dĩ có căn dặn này, vì trước đó chẳng những Viên Cương với Ngưu Hữu Đạo đã có một phần hoài nghi, còn bởi vì hướng đi của Kim Sí, hướng đi của nó trên sơ đồ Viên Cương theo dõi phác họa, có chỗ trùng khớp với phán đoán.
Hai người một đường truy tung Kim Sí đó đến đây, hao phí không ít công phu, bởi vì Viên Cương căn dặn, phát hiện núi cao thì hết thảy phải đi vòng qua, cũng vì sợ trên núi cao có tai mắt theo dõi, địa thế núi cao Xích Liệp điêu bay gần quá, dễ dàng bị phát hiện.
. . . . . .
Nhà Tranh sơn trang hôm nay có khách tới, ba con Hắc Ngọc điêu hạ xuống, trên một con Hắc Ngọc điêu có chiếc xe lăn được bê xuống, trên xe lăn chính là Mông Sơn Minh, còn lại thì là những hộ vệ được phái đi tiếp khách.
Vì an toàn của Mông Sơn Minh, Quản Phương Nghi tự thân xuất mã đi tiếp, cũng chỉ mang theo một mình Mông Sơn Minh từ phủ thành tới, liền ngay cả đồ đệ La Đại An người chuyên đẩy xe lăn cho Mông Sơn Minh cũng không có mang theo đến.
Ngưu Hữu Đạo đích thân lộ diện đón khách, bước nhanh về phía trước chắp tay chào: “Mông soái, mang ngài từ thật xa đến đây, thật sự mạo muội đường đột, mong rằng rộng lòng tha thứ bỏ qua cho.”
Mông Sơn Minh đáp lễ, “Đạo gia nhọc lòng với lão phu rồi, lão phu ngược lại ước gì được ở lại lâu dài ở Nhà Tranh sơn trang nữa kìa.”
Ngưu Hữu Đạo phất tay ra hiệu, Đoàn Hổ tiến lên đẩy xe lăn, cùng bước về phía hậu viện.
Thương Thục Thanh ở ngay tại phụ cận, nghe được tiếng xe lăn quen quen, bước đi ra nhìn một chút, thấy là Mông Sơn Minh, khá là kinh ngạc, tự nhiên không tránh khỏi bước tiến lên ân cần thăm hỏi rồi.
Đến gian phòng Ngưu Hữu Đạo ở nội viện, Quản Phương Nghi cùng toàn bộ đám người Đoàn Hổ lui xuống, chỉ còn lại mỗi Ngưu Hữu Đạo cùng Mông Sơn Minh.
Nhìn thấy tình hình này, Mông Sơn Minh trong lòng hồ nghi, lên tiếng hỏi, “Đạo gia gọi đến đây là có chuyện gì vậy?”
Ngưu Hữu Đạo tự tay châm trà, bày ở trước mặt hắn xong nói, “Thư hồi âm đợt trước gửi cho vương gia, có chút thất thố, vương gia sẽ không trách tội a?”
Nghe là nói về việc này, Mông Sơn Minh bận bịu khoát tay, “Không đến mức thế! Là vương gia quá mức xúc động. Bất quá sự tình như thế cũng là có nguyên nhân, Ninh vương chinh chiến cả đời bình ổn Yến quốc, vương gia có nhiễm phong phạm của cha mình, huống chi vương gia lại là hoàng tộc Thương thị nữa, không cách nào ngồi nhìn được, một bầu nhiệt huyết dâng trào tránh không khỏi có chút xúc động, còn xin Đạo gia thông cảm, ”
Ngưu Hữu Đạo cười nói: “Xúc động một chút cũng tốt, nếu là người khúm núm, không thành được một thống soái tốt, không có chút huyết tính làm sao khai sáng được cơ nghiệp ở tại loạn thế này, ta cũng sẽ không đồng hành cùng vương gia cho đến nay. Bất quá huyết tính thì huyết tính, đầu óc phát sốt làm loạn sẽ không tốt, lời nói của Mông soái vương gia có thể nghe lọt, cũng nên nhắc nhở vương gia nhiều hơn chút.”
Mông Sơn Minh nhẹ gật đầu, không hồi đáp trực tiếp vấn đề này, hỏi lại: “Đạo gia gọi lão phu đến, liền vì chuyện này?”
Ngưu Hữu Đạo khoát tay nói, “Mông soái là một đại danh tướng, dùng binh như thần, lần này muốn gặp Mông soái nói chuyện, là muốn thỉnh giáo Mông soái, nếu như Nam Châu xuất binh, Mông soái nắm chắc được bao nhiêu phần bình định yên được nội loạn Yến quốc lần này?”
Vấn đề này làm cho Mông Sơn Minh cũng trầm mặc hồi lâu, cuối cùng trầm ngâm trả lời: “Nói dễ dàng thì cũng dễ, nói khó thì cũng khó khăn thật.”
Ngưu Hữu Đạo ‘nha’ một tiếng, hỏi lại ngay: “Dễ là dễ như thế nào?”
Mông Sơn Minh vuốt râu, trong mắt quang mang chầm chậm lấp lóe, “Nếu như có điều kiện, cho ta thời gian một tháng, ta liền có thể bình định sạch phản quân Thương Châu!”
Ngưu Hữu Đạo kinh ngạc, không phải là không tin năng lực của vị này, mà là nói như thế không tránh khỏi có chút khoa trương quá không, đại quân lui tới, đi đường thôi cũng đã tốn không ít thời gian rồi, làm sao có thể trong một tháng là có thể bình định được, nhắc nhở: “Nhưng bây giờ phản quân đã quy tụ lên đến 2 ngàn vạn quân, nhân mã Nam Châu ta làm sao có thể bình định chỉ trong một tháng được?”
Mông Sơn Minh cười lạnh một tiếng, một cỗ khí thế không hiểu xuất hiện trên thân, “Đám ô hợp mà thôi, thực sự không chịu nổi một kích, chỉ cần chư hầu nhân mã đồng tâm hiệp lực, đủ để bình định!”
Ngưu Hữu Đạo cười khổ: “Triều đình còn không thể khiến cho chư hầu ngoan ngoãn nghe lệnh, chư hầu làm sao có thể nghe lệnh của ta.”
Mắt Mông Sơn Minh lộ ra tinh quang nói: “Đơn giản! Cứ việc chế định kế hoạch tác chiến để chư hầu đi chấp hành, kẻ nào chấp hành không tận sức, diệt! Đại quân Nam Châu không diệt phản quân, chỉ diệt chư hầu!”
Sơ đồ thất quốc bản 1.0 tạm thời